Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 55: Ám ti
Chương 55: Ám ti
Lại nói, vest đen nam tử nhìn thấy hắc y nhân quỳ xuống, lúc này hai mắt liền trợn trừng lên.
Hắn đã từng một lần tận mắt trông thấy hắc y nhân ra tay g·iết người. Mặc dù không nhanh gọn như thanh niên áo đen kia, thế nhưng thủ pháp lại tà ác hơn rất nhiều. Hiện tại ngoảnh đi ngoảnh lại một chút, người hắn kính như thần nhân lại quỳ lạy trước một thanh niên trẻ tuổi. Điều này không khỏi khiến cho hắn vô cùng sửng sốt.
“Đại…đại sư…ngươi làm gì…”
“Ngu xuẩn…mau quỳ xuống…” Hắc y nhân khẽ quát.
Vest đen nam tử nghe vậy cũng không dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống. Dường như lúc này mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt nhìn Khương Thần có phần sợ hãi.
Chẳng lẽ thanh niên trẻ tuổi này thủ đoạn còn kinh khủng hơn đại sư?
Trong đầu hắn xoẹt qua ý nghĩ như vậy. Đồng thời, không khỏi len lén liếc mắt nhìn Khương Thần.
“Đại nhân… ngươi muốn biết chuyện gì ta đều sẽ nói…cầu ngươi tha mạng.”
Hắc y nhân lúc này run rẩy. Hắn từ trên cơ thể Khương Thần có thể cảm nhận được một cỗ lạnh nhạt chi ý. Loại lạnh nhạt hờ hững này toát ra từ tận sâu trong xương tủy. Giống như mọi thứ trên thế giới này đều không thể lọt được vào mắt hắn vậy.
Nghĩ thế, hắc y nhân càng run sợ. Loại người này nếu như không phải bẩm sinh vô cảm thì là loại g·iết người như ngóe, coi thường sinh mạng, coi thường chúng sinh.
Kẻ này…rốt cuộc là loại tồn tại như thế nào?
Võ giả?
Không phải. Thủ đoạn lúc trước của hắn, dù cho Hóa cảnh Tông sư cũng không thể làm được. Tông sư có thể nháy mắt g·iết người, nhưng tốc độ không thể nhanh như Khương Thần vừa rồi thể hiện được. Hơn nữa vừa rồi hắn cũng không cảm nhận được chút ba động nội lực nào, vì thế hắn cũng không chắc Khương Thần có phải võ giả hay không nữa.
Nếu như không phải, vậy thì càng kinh khủng rồi. Càng nghĩ, hắc y nhân càng thêm sợ hãi.
“Tốt…đỡ phí một phen miệng lưỡi.” Khương Thần cười nhạt: “Sao ngươi lại biết Tinh Vẫn Thiết?”
“Tinh Vẫn Thiết…ý ngài là thanh chủy thủ này…” Hắc y nhân giơ ra thanh chủy thủ, dường như đang xác nhận lại câu hỏi của Khương Thần.
Khương Thần khẽ gật đầu không nói, hai mắt khẽ híp lại.
Lúc trước, hắn tưởng rằng lần theo dấu vết của đám người kia, có thể tìm ra được một lượng lớn Tinh Vẫn Thiết. Hiện tại xem ra là nghĩ nhiều. Có lẽ hắc y nhân này phát hiện ra thanh chủy thủ này được làm từ Tinh Vẫn Thiết cho nên mới sai người đi trộm về.
Dù vậy, hắn vẫn muốn biết, từ đâu hắc y nhân này lại biết, loại kim loại này gọi là Tinh Vẫn Thiết.
“Bẩm đại nhân…lúc trước ta vô tình đoạt được một bản cổ tịch…trong đó có nói đến Tinh Vẫn Thiết loại tài liệu này nếu như chế tạo thành v·ũ k·hí, khi cắt vào da thịt ban đầu sẽ không xuất hiện tụ huyết, n·ạn n·hân cũng không thể cảm nhận được nỗi đau da thịt. Trên đó còn ghi lại một số loại tài liệu nữa, nhưng từ đó tới giờ đây là lần đầu tiên ta gặp được loại tài liệu này.”
“Vốn vừa rồi ta cũng không dám chắc, thế nhưng thử cắt vào tay thì thấy nó đúng như mô tả.”
Nói đoạn đưa thanh chủy thủ cho Khương Thần cung kính nói:
“Thứ này là Trương gia đấu gia được, nghe tin cho nên ta liền sai người đến trộm.”
“Trương gia?” Khương Thần nhíu mày. Khóe miệng cong lên quỷ dị. Trương gia mà hắc y nhân nhắc đến, tại Đế đô này ngoại trừ một trong tứ đại gia tộc thì còn ai.
“Đại…đại nhân…chuyện ta biết chỉ có vậy…ta có thể hay không đi trước.”
Khương Thần cười như không cười. Sâu trong ánh mắt lóe lên tia sáng kì dị.
“Ngươi đi đi.”
Nói đoạn cầm theo thanh chủy thủ, nhìn về phía vest đen nam tử.
Hắc y nhân hơi chút sững sờ, nội tâm không khỏi một trận ngạc nhiên. Cứ thế liền thả hắn đi?
Xem ra thanh niên này mặc dù lai lịch bí ẩn, thủ đoạn cao cường nhưng là một cái tiểu gia hỏa chưa trải sự đời. Trong đầu hắc y nhân nghĩ vậy. Tay liền đưa ra sau lưng, trên tay hắn xuất hiện một hắc phù, trên hắc phù có vẽ những văn tự kì lạ.
Nhân lúc Khương Thần không để ý, hắn liền vùng dậy, một tay niệm chú ngữ, một tay ném ra hắc phù. Khuôn mặt hiện lên vẻ ngoan độc.
Hư không một trận bạo tạc khủng bố. Loại bạo tạc này thậm chỉ có thể so với bom hạng nặng.
Sau trận bạo tạc, khói bụi mù mịt, khói đen mù trời. Nhà kho b·ị đ·ánh sập một góc. Hắc y nhân bởi vì khoảng cách gần cũng bị trận bạo tạc thổi bay về một phía. Miệng phun huyết, tuy nhiên trên mặt lại hiện lên vui sướng. Hắn có thể khẳng định, dù Khương Thần thực lực cường hãn tới mức nào, đứng ở trung tâm vị bạo tạc kia cũng chỉ có thể thịt nát xương tan.
“Ha ha…tiểu tử, ngươi thực lực mặc dù cao cường, chung quy vẫn là người trẻ tuổi chưa trải sự đời a. Đối đầu với ta chỉ có một kết cục…”
“Kết cục như thế nào?” Một thanh âm lạnh lẽo, nghe qua có chút trào phúng vang lên.
“Chỉ có c·hết.” Hắc y nhân không quan tâm, cười nhạt đáp.
Ý cười còn đọng trên môi, khuôn mặt hắn đột nhiên cứng lại. Sau đó, từ đắc ý chuyển thành tái nhợt. Thanh âm này chẳng phải của thanh niên áo đen kia hay sao? Hắn tại sao vẫn còn sống.
“Không thể nào…”
Hắc y nhân chưa kịp định thần, hư không vươn ra một cái đại thủ. Đại thủ này bên trên vẽ đầy những phù văn xanh lục đang sáng rực. Chỉ thấy đại thủ này giống như xuyên qua không gian, từ giữa đám khói bụi mù mịt bóp nghẹt lấy cổ hắn.
“Ặc…ặc…”
Hai mắt hắc y nhân trợn trừng lên, sâu trong ánh mắt tràn đầy không tin tưởng được. Sau khi đại thủ bóp lấy cổ mình. Hắn mới nhìn thấy thân ảnh Khương Thần không chút tổn hại xuất hiện.
“Ngươi nghĩ ta dễ dàng tha cho ngươi đi như vậy sao?” Khương Thần thanh âm trào phúng vang lên.
Hắn vốn dĩ đã không muốn tha cho hắc y nhân này. Tuy nhiên, theo thói quen nếu như đối phương không đối địch, không hiển lộ sát khí đối với mình, hắn sẽ không ra tay thu thập.
Vì vậy cuối cùng đành cho hắc y nhân một cơ hội. Nếu như hắc y nhân này biết điều không ra tay với hắn, có lẽ hôm nay sẽ tránh thoát được một kiếp.
Rất tiếc, hắc y nhân đã chọn sai cửa. Cái giá phải trả liền là bỏ lại mạng của mình. Chỉ tội nghiệp thay vest đen nam tử. Sau trận bạo tạc vừa rồi liền thịt nát xương tan, hồn phi phách tán. C·hết cũng không biết tại sao mình c·hết.
“Ngươi…ngươi…Vu sư nhất mạch…nhất định…không tha cho ngươi…”
Chỉ thấy Khương Thần giơ hắc y nhân lên không trung, thanh âm không mang theo cảm xúc vang lên:
“Vu sư nhất mạch? Trong mắt ta không khác gì đám diễn viên hài.”
Dứt lời, Hỗn Nguyên Chi Khí trên người bùng phát, cánh tay xanh lục của hắn hóa thành hỏa trảo thiêu hắc y nhân thành tro bụi.
Sau khi giải quyết hắc y nhân, Khương Thần liền phủi phủi tay. Lúc này hắn mới để ý tới trên tay mình có một vết bớt đen, có lẽ là do vừa rồi hắc y nhân kia lưu lại.
Khẽ mỉm cười một cái, Khương Thần cũng không hề để ý tới vết bớt này. Chỉ là thủ đoạn đánh dấu nhỏ nhỏ thôi, muốn dẫn đám vu sư kia tới sao? Đến một tên hắn g·iết một tên, đến hai tên hắn g·iết một đôi.
Đương lúc Khương Thần chuẩn bị trở lại thành phố thì phía sau vang lên một đạo thanh âm đanh thép:
“Không được nhúc nhích! Chúng ta là cảnh sát.”
Dứt lời, từ trong lùm cỏ gần đó, một nam một nữ mặc quân phục, trên tay cầm s·ú·n·g, rẽ cỏ đi tới.
Nam tử dáng người thô to, trên vai quân phục xuất hiện bốn ngôi sao, tuổi chừng bốn năm mươi. Bộ dáng lưng hùm vai gấu, cả người đều là hung hãn chi khí.
Nữ tử khuôn mặt lãnh diễm, dáng người ngược lại cực kì nóng bỏng. Bộ quân phục rộng lớn cũng không che chắn được hết các đường cong của nàng. Khiến cho người ta ngạc nhiên là nhìn nàng tuổi tác mới chỉ hai tư hai lăm, nhưng trên vai cũng đã có bốn ngôi sao. Hiển nhiên là tứ tinh sĩ quan.
So với Lâm Khiếu Thiên Lâm gia chỉ ít hơn hai ngôi sao. Phải biết Lâm Khiếu Thiên đã lăn lộn trong quân ngũ từ khi còn rất trẻ, hiện tại mới vươn lên quân hàm lục tinh. Nữ tử kia tuổi tác cũng chỉ đáng con hắn, hiện tại cũng đã tứ tinh.
Khương Thần nhìn hai người này khuôn mặt cũng không hiện lên nhiều cảm xúc. Từ trên người họ, hắn cảm nhận thấy một loại khí tức mà người thường không có. Đồng thời, trên người họ còn mang theo nội lực. Hiển nhiên là võ giả. Chỉ là không biết võ giả cảnh giới như thế nào mà thôi.
“Giơ tay lên!” Nữ tử lãnh diễm trông thấy Khương Thần khuôn mặt bình đạm, dường như không quan tâm tới bọn họ, lập tức quát lên.
Một bên, trung niên nam tử kia cũng vụt tới, cầm một loại kì lạ còng tay toan tính bắt giữ hắn.
Khương Thần nhíu mày. Hai kẻ này đột nhiên ở đâu xông ra đột nhiên muốn bắt giữ hắn không chút lí do. Nghĩ hắn dễ dàng b·ị b·ắt nạt thế sao?
Chỉ thấy Khương Thần búng đầu ngón tay, một luồng Hỗn Nguyên Chi Khí lập tức hóa thành đ·ạ·n chỉ lập tức bắn ra.
Oành!!!
Đ·ạ·n chỉ bắn ra lập tức phá nát còng tay trên tay trung niên cảnh sát, kình lực khủng bố lan tỏa lập tức quất ngã hắn, miệng phun một búng máu.
“Nếu như không hợp tác, ta có quyền nổ s·ú·n·g…” Nữ tử lãnh diễm kia quát lên, ngón tay lên đ·ạ·n, sẵn sàng bóp cò.
“Ngươi có thể thử bóp có.” Khương Thần lạnh giọng nói.
Phanh!!!
Nữ tử cũng không hề do dự, lập tức bóp cò.
Oành!!!
Tiếng s·ú·n·g nổ vang lên cùng lúc Khương Thần đã ngay tại chỗ biến mất.
“Không tốt.”
Nữ tử kia kinh hãi thốt lên một tiếng. Sau đó còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được cái cổ nhỏ nhắn của mình bị một luồng khí tức lạnh buốt bao phủ.
“Lại còn dám hướng tới ta nổ s·ú·n·g. Đúng là muốn c·hết.”
Thanh âm lạnh lẽo của Khương Thần vang lên. Chỉ thấy hắn giơ tay hất tung nữ tử lên không trung. Lúc nàng rơi xuống ngang qua hắn, hắn liền nắm tay thành quyền. Một quyền bao bọc bởi Hỗn Nguyên Chi Khí cứ thế oanh kích ra.
Bành!!!
Thân ảnh nữ cảnh sát như diều đứt dây lập tức bắn về một phía, thất khiếu chảy máu, xương cốt kêu lên răng rắc không ngừng. Rõ ràng Khương Thần không hề vì nàng là nữ tử mà lưu tình. Một quyền oanh ra khiến xương cốt toàn thân vỡ nát.
“Cẩn thận…”
Trung niên nhân phản ứng thật chậm. Tới khi nữ tử kia b·ị đ·ánh bay đi thì mới kêu lên.
Mắt nhìn thấy đồng bọn gặp thảm trạng, hắn lập tức lao tới kiểm ta. Thấy đối phương còn sống, thế nhưng tình trạng hết sức ngặt nghèo, khuôn mặt hắn lập tức hiện lên phẫn nộ, mắt tràn đầy lửa giận mà nhìn Khương Thần.
“Ngươi sẽ phải trả giá đắt.”
“Các ngươi là người Ám ti phải không?” Khương Thần nghiêng mắt không nhanh không chậm, hỏi.
“Ngươi biết thì đã muộn. Trọng thương nàng, ngươi nhất định sống không qua ngày mai.” Trung niên nhân gằn giọng, nói.
Khương Thần bật cười, thanh âm có chút chế giễu vang lên:
“Ta chỉ hỏi vậy thôi. Ngươi cũng không nên đề cao Ám ti của mình quá. Trong mắt ta, tổ chức của các ngươi cũng không khác gì một đám sâu kiến tụ lại với nhau, muốn g·iết thì chỉ cần một tay mà thôi.
Trung niên nhân kia nghiến răng:
“Ngươi cứ chờ đó.”
Nói đoạn hắn lập tức bế nữ tử này chạy đi, có lẽ là đem nàng về tổ chức để chạy chữa.
Tổ chức Ám ti là một tổ chức đặc biệt tập hợp rất nhiều võ giả và chỉ làm việc cho chính phủ. Quân hàm giống như sĩ quan q·uân đ·ội hay cảnh sát, thế nhưng quyền uy cao hơn vượt bậc. Bởi cảnh sát chỉ quản được dân thường, trong khi Ám ti bọn họ quản lí lại là võ giả. Cụ thể là kiểm soát võ giả không cho bọn họ ra tay với người bình thường.
Trước đây hắn cũng đụng độ tổ chức này nhiều lần. Hắn là người tu luyện, đương nhiên vượt xa thường nhân, chính vì thế thường là bị nhầm với võ giả, chính vì thế hay bị Ám ti này để ý.
Đương nhiên mấy tên Ám ti này thực lực cũng không thực cao, chỉ là Nội cảnh hoặc thấp hơn là Ngoại cảnh võ giả mà thôi. Đối với Hóa cảnh Tông Sư, bọn hắn không thể quản chế được.
Khương Thần nhìn theo hai người biến mất, khóe miệng khẽ nhếch lên:
“Không đụng đến ta thì thôi, nếu mà dám dẫn người đến thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.