Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 62: Cao Hình Thiên bái phỏng

Chương 62: Cao Hình Thiên bái phỏng


Chương 62: Cao Hình Thiên bái phỏng

Sáng hôm sau…

Khương Thần giúp Lâm Thải Hân chuẩn bị đồ đạc, hai người cùng chuyển đồ đến kí túc xá trường đại học Lâm Thải Hân sẽ học. Cả hai vừa mới đi khỏi Lâm gia được một lát, thì có người đến bái phỏng.

“Gia chủ, phía bên ngoài có hai người tự xưng Cao Hình Thiên, Cao Lãm tới bái phỏng.”

Một vị gia nhân từ bên ngoài chạy vào bẩn báo. Lâm Thiên Bá đang ngồi nhâm nhi trà nóng, cặp mày kiếm liền nhíu lại. Hắn nói:

“Cao Hình Thiên, Cao Lãm? Bọn họ có nói từ đâu tới không?”

“Từ thành phố Vẫn Triết.” Vị gia nhân kia cung kính đáp.

“Cao gia Vẫn Triết? Lâm gia ta cũng không qua lại với Cao gia a.” Lâm Thiên Bá khẽ lẩm nhẩm: “Bọn họ tới đây làm gì?”

Nghĩ ngợi một phen, cuối cùng Lâm Thiên Bá ra hiệu cho vị gia nhân dẫn người vào.

Người này sau khi rời đi một lúc thì dẫn theo một vị lão giả cùng một vị trung niên nhân đi vào. Chính là Cao Hình Thiên cùng Cao Lãm.

“Hoan nghênh Cao lão gia chủ đại giá quang lâm. Ngươi đường xa tới đây đã mệt rồi, mau ngồi.” Trông thấy hai người Cao Hình Thiên, Cao Lãm, Lâm Thiên Bá mỉm cười khách khí nói.

“Cao mỗ hôm nay mạo muội tới bái phỏng, hi vọng Lâm gia gia chủ đừng trách.” Cao Hình Thiên mỉm cười, cũng rất khách khí mà đáp.

Cao Hình Thiên mặc dù bối phận so với Lâm Thiên Bá cao hơn thế nhưng Lâm gia tại Đế đô so với Cao gia thì lớn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, do vậy hắn đối với Lâm Thiên Bá vẫn phải hạ thấp hơn một đầu.

“Ha ha, vẫn nghe ở Vẫn Triết có Cao lão gia chủ một tay nâng đỡ Cao gia, khiến cho Cao gia nhiều năm vững vàng không ngã, Lâm Thiên Bá ta ngưỡng mộ đã lâu. Ngặt vì bản thân có nhiều bận rộn, cũng chưa từng tới làm khách một lần.”

“Lâm gia gia chủ quá khen rồi. So với Lâm gia thì Cao gia chúng ta có đáng là gì. Lâm gia gia chủ mới là nhân trung chi long.” Cao Hình Thiên mỉm cười đáp.

So về khí thế thì Lâm Thiên Bá cùng Cao Hình Thiên có lẽ ngang ngửa nhau, ngược lại Cao Lãm tuy rằng là đương kim gia chủ Cao gia nhưng so với Lâm Thiên Bá thì không khác gì một con cừu non.

Sau khi trò chuyện khách khí một hồi, Lâm Thiên Bá mới đi thẳng vào chuyện chính:

“Không biết Cao lão gia hôm nay tới tệ xá có chuyện gì?”

“Chuyện là bọn ta hôm nay tới bái phỏng Lâm gia, muốn bàn một chút chuyện hợp tác.” Cao Hình Thiên cười khổ, khuôn mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên: “Chuyện thứ hai liền muốn hỏi Lâm gia chủ một chút không biết Khương tiên sinh hiện tại có ở Lâm gia hay không?”

Cao Hình Thiên hỏi câu này đơn giản chính là thừa thãi. Chắc chắn hắn biết Khương Thần có ở đây, vì vậy mới đến tìm. Chẳng qua cũng không thể nói thẳng ra bọn ta tới đây chỉ để tìm Khương Thần. Như vậy quá thiếu lễ độ. Vì vậy mới lấy thêm cái cớ muốn bàn chuyện hợp tác.

Lâm Thiên Bá cũng là lão già đời, làm sao không hiểu được chủ ý phía sau của Cao Hình Thiên. Trong nội tâm lúc này hiện lên chút tò mò, hắn nói:

“Khương tiên sinh? Ý Cao lão ngươi là Khương Thần?”

Lâm Thiên Bá nhìn điệu bộ Cao Hình Thiên lúc nãy khi nhắc tới Khương Thần có chút cung kính. Đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một vệt ý nghĩ, Khương Thần thần bí vô cùng.

Hắn nhớ tới xuất thân của Khương Thần. Hắn sống trên đảo hoang từ nhỏ, lúc trởi về đất liền thì hòa nhập rất nhanh. Hơn nữa lại có những bản sự mà không ai ngờ tới. Giống như việc khiến cho Lâm Thải Hân biến mất đi vết sẹo trên trán hay là giúp Viên Thi Đình chữa trị bệnh tim trên máy bay.

Lúc này vậy mà lại còn khiến cho Cao lão gia chủ tự mình tìm tới với thái độ cung kính như vậy, nói rằng Khương Thần không có bản sự hắn sẽ không tin.

Phải biết Cao gia tuy rằng thua Lâm gia hắn thế nhưng nhìn trên Thiên Độ quốc thì cũng là một gia tộc quái vật cự đầu. Để một lão gia chủ như Cao Hình Thiên chủ động tìm tới cửa, Khương Thần ắt có chỗ hơn người.

Bên kia, Cao Hình Thiên gật đầu đáp:

“Phải, phải.”

“Không biết Cao lão gia tử tìm hắn có chuyện gì? Theo ta được biết, tên này mặc dù nhìn như thần bí nhưng chính là không có bao nhiêu bản sự a.” Lâm Thiên Bá tủm tỉm cười nói.

Lâm Thiên Bá cố ý hạ thấp Khương Thần một chút chẳng qua muốn từ miệng vị Cao Hình Thiên này moi ra chút thông tin xem đối phương tại vẫn Triết mấy tháng nay làm gì.

Cao Hình Thiên cũng là loại người già đời, làm sao không từ trong câu nói của Lâm Thiên Bá nghe ra được ý ngầm. Thế nhưng hắn cũng là không có ý giấu diếm, nói:

“Không giấu Lâm gia chủ, Cao gia chúng ta có chuyện cần nhờ tới Khương tiên sinh, chẳng qua chuyện này nói ra có thể khiến cho ngươi cảm thấy khó tin.”

“Ồ…không biết là có chuyện gì lại khiến Cao lão gia chủ phải hạ mình trước một người trẻ tuổi như vậy?” Lâm Thiên Bá hứng thú hỏi.

“Chuyện này liên quan tới tôn nữ của ta, mấy ngày trước nàng bị trúng tà, Khương tiên sinh vừa hay tinh thông những sự việc như thế này, vì thế bọn ta mới không ngại đường xa tới đây thỉnh hắn.” Cao Hình Thiên cười khổ, đáp lời.

Nghe Hàn Thiên Hùng nói, Khương Thần ngạo khí cực cao, người có thể mời hắn một lần chính là cái duyên. Muốn mời tới lần thứ hai e rằng vô cùng khó khăn. Khổ nỗi, Cao Lãm ngày hôm đó không những tỏ ý đuổi khách đối với Khương Thần mà còn mở miệng xúc phạm hắn. Ngày hôm nay, Cao Hình Thiên hắn cũng đem tâm may mắn tới tìm Khương Thần cầu hắn giúp đỡ xem sao. Bất quá, hi vọng cũng không quá cao.

Lại nói đến vị Đường đại sư ngày hôm đó tới chữa trị cho Cao Nhược Vũ. Sau ngày hôm đó, hắn cùng hai vị đệ tử cũng phát điên. Hiện tại còn đang bị trói trong bệnh viện Vẫn Triết đấy. Vì thế, Cao Hình Thiên hắn không khỏi vô cùng sầu nào. Càng nghĩ càng muốn cho Cao Lãm vài cái bạt tai. Đúng là thành sự không có, bại sự có thừa.

“Như vậy a.” Lâm Thiên Bá nói: “Khương Thần hắn vừa mới ra ngoài cùng nha đầu nhà ta, cũng không biết khi nào liền về.”

Cao Hình Thiên nghe vậy, khuôn mặt trầm xuống, có chút bồn chồn hỏi:

“Vậy không biết hắn lúc nào thì trở về?”

“Chuyện này ta cũng không rõ, nếu như Cao lão gia tử ngươi không ngại, có thể ở đây đợi hắn, đoán chừng chút nữa hắn sẽ về a.”

“Vậy ta liền mặt dày làm phiền Lâm gia chủ một phen.”


Khương Thần cùng Lâm Thải Hân lúc này vừa mới bước xuống xe. Trường đại học nàng chuẩn bị học gọi là Vấn Đạo học viện. Nghe đâu vị viện trưởng học viện này lúc trước đối với Phật Đạo vô cùng thành tâm, vì thế học viện mới lấy tên Vấn Đạo.

“Thế nào? Thấy không khí ở đây ra sao?” Lâm Thải Hân lúc này xách hai túi đồ nhỏ trên tay, chủ yếu là một chút đồ dùng cá nhân. Còn lại hầu hết đồ đạc đều bỏ trong vali để Khương Thần kéo theo đằng sau.

“Cũng tương đối trong lành…” Khương Thần gật đầu nói.

Học viện này diện tích tương đối rộng lớn. Nguyên khuôn viên diện tích có lẽ gấp vài lần Lâm gia trang viên. Đồng thời, trên sân cũng trồng rất nhiều các loại cỏ cây, tạo nên không gian trong lành thoáng đãng.

“Ngươi nhìn, kia là thư viện.” Lâm Thải Hân một tay chỉ tòa nhà trước mặt nói.

Tòa nhà này có kiến trúc vô cùng độc đáo. Nhìn giống như một chiếc quạt đang xòe ra hướng lên không trung. Lại thêm cửa sổ đều là khung kính. Từ xa nhìn lại lấp lánh như đuôi của chim công.

“Còn kia là nơi ta sẽ học tập.” Nàng tiếp tục chỉ một tòa nhà hình chữ U năm tầng gần đó: “Ký túc xá cần đi một đoạn nữa mới tới.”

Khương Thần im lặng nhìn khuôn mặt hớn hở của nàng khóe miệng không tự chủ nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng.

Chợt, điện thoại trong túi áo Khương Thần vang lên.

“Tiểu Thần, có người từ Vẫn Triết tới tìm ngươi, sắp xếp về sớm một chút.” Thanh âm Lâm Thiên Bá vang lên.

“Phiền bá phụ nói với bọn họ, ta không rảnh tiếp đón.” Khương Thần lạnh nhạt đáp.

Khỏi nói cũng biết người từ Vẫn Triết tới tìm hắn thời điểm này là ai rồi. Chẳng qua, nếu như muốn mời hắn lần nữa, còn phải xem thái độ của bọn họ ra sao.

“Tiểu tử này, đối với ta vẫn một bộ lạnh lẽo vậy sao?” Trong điện thoại vang lên tiếng Lâm Thiên Bá lẩm nhẩm.

Sau đó hắn lại nói:

“Là Cao lão gia chủ đích thân tới tìm gặp ngươi. Ngươi xác định không trở lại?”

“Phiền bá phụ nói với bọn họ giúp ta, nếu như tâm trạng ta tốt thì sẽ miễn cưỡng giúp họ một tay.”

“Ừm. Được.”

Lâm Thiên Bá khẽ ừ một tiếng, sau đó lại nói:

“Thải Hân có ở chỗ đó không?”

“Có. Nàng đang cùng ta đi tới ký túc xá.”

“Vậy được, trông chừng nàng cẩn thận.”

“Được. Bá phụ yên tâm.”

Lâm Thiên Bá cũng ừ một tiếng sau đó liền cúp máy.

“Nghe giọng giống như là cha ta?” Lâm Thải Hân đi bên cạnh tò mò hỏi.

“Đúng vậy, có người tới tìm ta.” Khương Thần không chút để tâm nói: “Bá phụ gọi ta trở về.”

“Vậy có về không? Ta tự đi được.”

“Không cần. Một đám người không quan trọng mà thôi.”

Lâm Thải Hân chỉ gật đầu không nói gì, đoạn lại nghiêng đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.

Hai người chuẩn bị băng qua đường, tiến về khu vực kí túc xá. Bên cạnh, một vị thanh niên nam tử đi tới. Thanh niên này mặc trên người một chiếc sơ mi trắng, tay áo xắn lên hai nấc, quần đũi cùng giày thể thao trắng. Một thân đồ đạc vô cùng đơn giản, thế nhưng cộng với ngoại hình suất khí, mái tóc bồng bềnh, đuôi tóc buộc chỏm nhỏ khiến cho hắn lộ ra bộ dáng nam thần. Bộ dáng của người này dễ dàngthu hút mọi cái nhìn của người xung quanh.

Chỉ thấy hắn đi tới gần hai người Khương Thần, Lâm Thải Hân, toan tính vỗ vai Lâm Thải Hân thế nhưng liền bị một bàn tay vươn ra chặn lại.

Khương Thần là người chặn lại bàn tay của nam thanh niên kia. Hắn lạnh lùng hướng về phía đối phương, nói:

“Ngươi làm gì?”

“Không có ý tứ, ta muốn gọi nàng.” Thanh niên kia không để ý vẻ lạnh lùng của Khương Thần, hắn chỉ cười từ tốn nói.

Cùng lúc đó, Lâm Thải Hân cảm nhận được có người sau lưng, nàng liền quay lại. Dường như nhận ra thanh niên kia, khuôn mặt của nàng hiện lên vui mừng, song đồng híp thành nguyệt nha, kêu lên:

“Tu Kiệt học trưởng? Là ngươi?”

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 62: Cao Hình Thiên bái phỏng