Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 70: Tụ tập cùng Từ Trạch Đông

Chương 70: Tụ tập cùng Từ Trạch Đông


Chương 70: Tụ tập cùng Từ Trạch Đông

Buổi sáng, khi người nhà Cao gia chạy tới khu nhà ở của Cao Nhược Vũ thì đã thấy Khương Thần đứng ở ngoài chờ đợi rồi. Lúc này cũng vừa vặn Cao Nhược Vũ mở cửa đi ra.

“Khương Thần?”

Cao Nhược Vũ ngơ ngác kêu lên, sau đó dường như nhớ ra chuyện hôm qua.

“Ngươi…hôm qua ở ngoài sao?”

“Phải.” Khương Thần gật đầu: “Nếu ngươi đã không còn vấn đề gì nữa thì ta về trước.”

Lúc Khương Thần rời đi thì gặp mọi người Cao gia đang chạy đến. Biết chuyện Cao Nhược Vũ đã khỏi bệnh, ai nấy đều rất vui mừng.

Cao Hình Thiên đương nhiên là người vui nhất, thế nhưng hắn vẫn là áp chế niềm vui này, mời Khương Thần tới phòng khách nói chuyện với hắn một phen rồi mới tiễn đưa hắn trở về.

Vừa về đến cổng thì Khương Thần bắt gặp Mộng Phạn cũng mới đi đâu về.

“Ngươi đêm qua đi đâu à?”

“Có chút chuyện riêng.” Khương Thần hớp nhẹ một hớp trà, chép miệng nói: “Ngươi xem ra cũng vậy?”

“Tới thăm bằng hữu bị ốm.”

Mộng Phạn cười đáp.

Khương Thần gật đầu, không nói gì.

Hai người đi vào trong nhà, nhưng sau đó Khương Thần mới để ý tới góc vườn bên ngoài tường bao xuất hiện một cái cột điện. Cột điện đoán chừng là mới được trống xuống, bởi vì hôm qua lúc hắn còn ở nhà thì cái cột điện đó vẫn chưa xuất hiện.

Cột điện tưởng như bình thường thế nhưng ở trong mắt Khương Thần hắn thì không bình thường chút nào. Hắn còn nhớ vào ngày hôm qua, bản thân đã cảm nhận thấy như có như không có người từng đột nhập vào nhà trọ của mình. Lúc đó hắn còn hỏi qua Mộng Phạn đấy. Hiện tại, ra ngoài một tối, một cái cột điện mới liền được trồng xuống chắc chắn có điểm kỳ quái.

“Cột điện kia mới được dựng lên sao?” Khương Thần ngả lưng ra ghế, có ý làm ra bộ dáng không quan tâm, hỏi.

Mộng Phạn lúc này nhìn ra, nàng cũng mới để ý thấy cây cột điện bên ngoài góc vườn, khẽ lắc đầu nói:

“Trước buổi tối dường như còn chưa có.”

“Có chuyện gì sao?” Mộng Phạn nghiêng đầu khẽ hỏi.

“Không sao, chỉ thấy kì lạ một chút.” Khương Thần cười nhạt.

Nếu như chỉ là trùng hợp, vậy liền tốt nhất. Nếu như có người giở trò, với thực lực của mình hiện tại, hắn cũng không sợ.

Mấy ngày hôm sau, lần lượt các cột điện được công nhân thi công dựng lên dọc theo ngõ đi vào nhà trọ. Khương Thần đối với chuyện này cũng không suy nghĩ gì nữa. Chẳng qua, sâu trong lòng vẫn có chút lưu ý với cột điện trong góc tường kia. Bởi vì vị trí cây cột điện đó khiến cho hắn cảm thấy khó chịu. Vì chỉ cần có đặt camera ở đó thì từ góc độ của cây cột điện đó hoàn toàn có thể nhìn thấy hắn làm gì ở trong phòng.

“Đại gia...đánh điện thoại tới cho ngươi thật khó a.”

Khương Thần cầm lên điện thoại, trên màn hình hiện lên một khuôn mặt thanh niên điển trai, thêm đôi chút tà khí cùng vô sỉ. Gọi Khương Thần là đại gia, tại Vẫn Triết này ngoại trừ Từ Trạch Đông thì còn ai. Cũng không biết hiện tại tên kia đánh điện thoại tới cho hắn có chuyện gì.

“Nói đi.” Khương Thần lạnh nhạt nói.

Mấy ngày nay, quả thật tên này thường thường sẽ đánh điện thoại cho hắn. Chỉ là lúc đó hắn đang ở cạnh Lâm Thải Hân, vì vậy dứt khoát bỏ qua. Từ Trạch Đông tìm hắn chắc hẳn cũng không có chuyện gì hay ho.

Từ Trạch Đông ở đầu dây bên kia nghe thấy ngữ khí không chút khách khí của Khương Thần thì liền cười khổ.

“Đại gia, gia gia ta nói muốn mời ngài ăn một bữa cơm. Ngày kia Liễu lão cùng Âm lão quỷ kia hẹn đấu, mời đại gia tới quan chiến luôn...hắc hắc...”

Khương Thần cười nhạt. Cái gì mà quan chiến, cái gì mà mời cơm. Chẳng qua chính là Từ Chính Thuần sợ Liễu Thanh khi giao chiến xảy ra thất thế, muốn mời hắn tới áp trận mà thôi. Kẻ già đời đối đãi kẻ già đời, mấy lão già kia sống còn không lâu bằng hắn, nghĩ gì làm sao hắn không biết.

Đối với lời mời của Từ Chính Thuần, hắn cũng không tiện từ chối. Đồng thời, nhân thời cơ này, hắn cũng có chuyện cần nhờ tới Từ gia một chút.

“Được, vậy lát nữa ta liền chạy qua.”

“Không cần a đại gia, bữa tiệc tối nay mới bắt đầu, hiện tại ta chạy qua đón đại gia đi chơi một vòng không biết có được hay không?” Từ Trạch Đông hấp tấp nói. Khuôn mặt hiện lên trên màn hình dày đặc vô sỉ.

“Tốt, tới đây.”

“Ta tới ngay lập tức.” Từ Trạch Đông cười hởn hở nói.

Chỉ vài phút sau, một cỗ siêu xe bảy chỗ nhìn qua cực kì sang trọng đỗ trước cổng nhà trọ. Trên xe, sáu tên thanh niên nam tử bước xuống, ngó nghiêng qua tấm cổng sắt. Dẫn đầu không phải Từ Trạch Đông thì còn ai. Lúc này, hắn ghé sát đầu vào cổng sắt, gọi:

“Đại gia, ta tới rồi a.”

Mộng Phạn ngồi trong nhà, nghe tiếng liền chạy ra mở cổng. Đám người Từ Trạch Đông nhìn thấy nàng liền trợn mắt há mồm. Nữ tử này nhìn qua thực sự quen mặt a. Chẳng qua bọn chúng cũng không nhớ đã gặp nàng ở đâu.

Cả sáu người ngây ngốc một hồi sau đó không hẹn mà cùng nhìn nhau, dường như vô cùng đồng tình với ý nghĩ trong đầu, cả sáu người cùng lúc cúi đầu, gào lên thật to:

“Đại tẩu, tốt. Lần đầu tiên gặp mặt, Khương đại gia có nhà không đại tẩu?”

Khuôn mặt Mộng Phạn hiện lên vẻ ngây ngốc. Đám người này chẳng phải hỗn thế mà vương nức tiếng Vẫn Triết đây sao? Hôm nay chạy qua đây có lẽ là tìm tới Khương Thần đi. Nhưng tại sao bọn chúng lại gọi mình là đại tẩu?

Trong lòng nàng khẽ xoẹt qua ý nghĩ như vậy. Chợt nghĩ tới Khương Thần, hai má nàng đột nhiên đỏ lên. Đám người này không phải đang nhầm tưởng bản thân cùng Khương Thần là một đôi đấy chứ?

“A không...các ngươi hiểu nhầm rồi, ta cùng Khương Thần không có gì cả.”

Sáu người Từ Trạch Đông cười hắc hắc, nhưng mà bọn hắn cũng không nói gì cả.

Trong đầu bọn họ lúc này đều chậm rãi hiểu ra, lần trước bọn hắn rủ Khương Thần đi câu dẫn nữ hài nhưng hắn một mực từ chối, hóa ra là ở đây đang nuôi dưỡng một tiểu muội tử xinh đẹp đáng yêu a. Quả nhiên là nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

Cùng lúc này Khương Thần cũng bước ra. Vừa rồi đám người này nói gì hắn đã nghe thấy. Thạm chí hiện tại chỉ cần dựa vào nét mặt bọn họ thôi thì hắn cũng hiểu bọn họ đang nghĩ gì trong đầu. Thế nhưng hắn cũng lười giải thích. Không có ý nghĩa gì cả, hắn không quan tâm.

“Đại gia, hôm nay dẫn ngươi tới một nơi thú vị, chắc chắn ngươi tới sẽ thích mê.” Từ Trạch Đông xoa xoa nắm tay cười nói.

Nhìn tới điệu bộ vô sỉ của Từ Trạch Đông, Mộng Phạn nhíu mày, lẩm bẩm:

“Chắc chắn lại dẫn tới những chỗ không sáng sủa a.”

Lời này của nàng mặc dù đã tận lực nói nhỏ, thế nhưng Từ Trạch Đông vẫn là nghe thấy. Hắn cười hắc hắc nói:

“Đại tẩu, ngươi yên tâm đi, bọn ta hết sức trong sáng.”

“Ngươi nói lung tung, ta với hắn không có quan hệ gì.” Mộng Phạn hai má đỏ bừng, kêu lên.

“Rốt cuộc có đi hay không?” Khương Thần ung dung đi ra, khuôn mặt vẫn không hiện lên chút cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng nói.

“Đi...đi chứ, mời đại gia lên xe.” Từ Trạch Đông cười đon đả nói.

Nói rồi hắn còn hướng tới Mộng Phạn nháy nháy con mắt rồi mới trèo lên xe.

Đám người Khương Thần sau khi đi lượn vài vòng quanh các ngõ phố liền đi xuống tầng hầm của một tòa cao ốc khổng lồ.

“Đại gia, ngươi có nghe tới đánh hắc quyền bao giờ chưa?” Từ Trạch Đông ngồi một bên, ghé đầu vào gần Khương Thần, cười nói.

Nghe hắn nói vậy, Khương Thần rốt cuộc hiểu vì sao tên này từ lúc nãy tới giờ luôn mang theo vẻ mặt thần thần bí bí. Hoa ra là muốn rủ hắn đi xem đánh nhau.

Loại hoạt động này chính là một đám thượng lưu tổ chức với nhau âm thầm mở võ đài. Địa điểm thường là các tòa nhà kín đáo, chỉ có những người trong nghề mới được bước vào. Hoạt động này cũng thu hút rất nhiều võ giả. Không chỉ là địa phương cho bọn họ giải quyết ân oán, mà mỗi trận đấu xong bọn họ đều nhận được rất nhiều tiền. Võ giả cũng cần tiền để ăn chứ.

“Không có hứng thú.” Khương Thần hờ hững đáp.

Từ Trạch Đông như quả bóng xì hơi, khuôn mặt ỉu xìu. Hắn đã đánh cược với mấy tên huynh đệ xương máu của mình, nếu như bản thân có thể khiến cho Khương Thần thay đổi sắc mặt, mấy người kia liền phải mau ô tô đời mới cho hắn. Không nghĩ tới, Khương Thần đối với loại hoạt động đầy kích thích kia cũng là hờ hững như vậy.

“Ha ha...đại gia, nếu không ngươi có thể ngồi một bên quan chiến, dựa vào ánh mắt của ngươi, chắc chắn có thể thắng đậm a.” Từ Trạch Đông cười gượng nói.

Mục đích dẫn Khương Thần tới đây, hắn còn muốn Khương Thần giúp mình báo thù. Lần trước cược hắc quyền, hắn bị thua cược mất hơn nghìn vạn Thiên tệ đâu. Hôm nay dẫn cao nhân tới mong muốn có thể gỡ lại được đôi chút. Dù sao, Khương Thần trong mắt Từ Trạch Đông hắn chính là thế ngoại cao nhân, nhìn một trận đánh rồi phán đoán ai thắng thua là hoàn toàn dễ dàng.

“Đại gia, ta lần trước thua mất hơn một ngàn vạn, lần này liền muốn dựa hơi đại gia để thắng ngược trở về.” Từ Trạch Đông cười nịnh nọt nói.

Ô tô được một chiếc thang máy rộng lớn đưa sâu xuống lòng đất. Nơi đây đèn điện được thắp sáng như ban ngày. Thậm chí còn bày thêm các loại dịch vụ khác, giống như một thành phố dưới lòng đất.

Đám người Khương Thần sau khi xuống xe liền có người dẫn tới địa điểm võ đài thi đấu. Nơi đây hiện tại tụ tập rất đông người. Phần lớn đều là một chút người khuôn mặt hung hãn, mặc đồ đen. Khả năng cao là một số thành phần xã hội đen. Còn lại đều là chút thiếu gia tiểu thư con nhà giàu tới mở mang tầm mắt.

“Ha ha...Từ đại thiếu đại giá quang lâm a, mấy ngày nay không thấy ngươi tới, ta còn tưởng ngươi không cược nổi nữa.”

Trông thấy Từ Trạch Đông đi tới, một đạo thanh âm âm dương quái khí vang lên. Thanh âm này thuộc về một thanh niên nam tử. Tuổi tác người này có lẽ so với Từ Trạch Đông thì không xê xích đi bao nhiêu. Hắn thân cao một mét chín mươi, dáng người cao lớn nhưng không thô kệch. Thuộc về loại hình người mẫu. Khuôn mặt điển trai, khóe miệng lúc nào cũng câu lên nụ cười tự tin.

Bên cạnh thanh niên này là một nữ nhân ăn mặc diễm lệ, nữ nhân này tuổi chừng ba mươi, phong vận thành thục, khuôn mặt yêu mị, câu hồn đoạt phách. Nàng lúc này đang ôm lấy một bên tay thanh niên kia, không ngừng cạ cạ bộ ngực đồ sộ của mình vào tay hắn. Nhìn tới đám người Từ Trạch Đông với ánh mắt khinh miệt

“Hừ, chút tiền cỏn con đó ta còn không quan tâm.” Từ Trạch Đông ngẩng cao đầu lên, kiêu ngạo nói.

Mặc dù lần trước thua khiến cho hắn rầu rĩ không thôi. Thế nhưng trước mặt địch nhân, hắn vẫn phải cố tỏ ra bình thường, không chút để ý.

“Ha ha, chỉ mong là vậy. Vậy ta chúc Từ thiếu gia ngươi ngày hôm nay mã đáo thành công, thắng lớn trở về a.”

Thanh niên kia cười phá lên một tiếng sau đó dẫn theo nữ nhân yêu diễm kia rời đi.

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 70: Tụ tập cùng Từ Trạch Đông