Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 80: Giải quyết vấn đề

Chương 80: Giải quyết vấn đề


Chương 80: Giải quyết vấn đề

“Ngươi nếu như trở về cùng bọn họ, muội muội ngươi cùng ngươi sau này cũng không còn thấy mặt trời.”

Thanh âm này ngoại trừ Khương Thần thì còn ai. Hắn ý nói cũng không phải là Lục Tiểu Uyển trở lại sẽ bị g·iết c·hết, mà nàng cùng với người tên Lục Quả Quả kia sẽ bị đám người này bắt nhốt trở thành nô lệ mua vui cho bọn họ, mãi mãi không được thả ra ngoài.

Xã hội này mặc dù là pháp trị, thế nhưng một số người nếu như thế lực đủ lớn, vẫn có thể vượt ra khỏi pháp luật. Làm cho một nữ minh tinh biến mất, sau đó dẹp yên tin tức này cũng không hoàn toàn khó đối với bọn họ.

Khương Thần nhắc nhở nàng như vậy cũng là nghĩ tới Lâm Thải Hân. Bởi vì cô nàng kia đã dặn dò hắn phải bảo vệ Lục Tiểu Uyển cẩn thận, bằng không sống c·h·ế·t của Lục Tiểu Uyển này hắn cũng không thèm quản.

“Tiểu tử, ta còn chưa tính sổ với ngươi a…hắc hắc…tư vị đại minh tinh thế nào? Lần đầu của nàng coi như ngươi độc chiếm a, tính toán cũng phải dẫn ngươi về cho Mạnh tổng cái bàn giao.”

Nam tử mỉm cười, khuôn mặt hiện lên d·â·m đãng. Lục Tiểu Uyển nghe vậy, hai má nổi lên hai rặng mây hồng nhưng sau đó khuôn mặt ngược lại hiện lên vẻ vô cùng chán ghét. Nàng từ lâu rồi nhìn ra bộ mặt thật của lão bản mình, chỉ là mỗi lần nàng muốn rời công ty thì đều bị hắn dỗ ngon dỗ ngọt ở lại. Hiện tại vì vị gọi là Mạnh tổng kia, liền hai người trực tiếp xé rách da mặt.

“Bắt nàng cùng tên tiểu tử kia lại mang về cho Mạnh tổng xử lí.”

Nam tử đầu lĩnh phất tay một cái, đám thuộc hạ liền ồ ạt xông lên, thậm có kẻ còn toan tính rút dao để dễ bề khống chế.

Lục Tiểu Uyển lúc này nhìn thấy đám người áo đen xông tới, thần sắc liền sinh ra sợ hãi, quay đầu chạy trở lại sau lưng hắn.

“Ài…” Khương Thần khẽ lắc đầu.

Đám người này quả thật lại tới dâng mạng cho hắn. Chỉ là hiện tại người trên đường nhìn về phía này không ít, hắn cũng không tiện g·i·ế·t người. Đành phải giở chút thủ đoạn khiến cho bọn người này c·h·ế·t trong âm thầm.

Chỉ thấy Khương Thần miệng khẽ niệm, trong ống tay áo như có như không xuất hiện một đoàn hắc khí. Đoàn hắc khí này vờn quanh cổ tay, sau đó khắc họa lên bàn tay hắn những văn tự kì lạ.

Cùng lúc đám vệ sĩ áo đen kia xông tới. Đi đầu là ba tên cầm dao, khuôn mặt hiện lên vẻ hung dữ. Hướng tới Khương Thần tràn đầy sát khí.

“Tiểu tử, ôn nhu hương của đại minh tinh nếm đủ rồi, hiện tại nếm thử vài đòn đau đớn đi thôi…ha ha ha.” Nam tử chống gậy phía sau ngửa đầu lên trời cười phá lên.

Chỉ là ngay sau đó, nụ cười của hắn ngừng lại, khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi. Trước mắt hắn, hơn chục tên vệ sĩ, toàn bộ là binh lính hắn đào ra từ quân ngũ, đều là binh lính tinh nhuệ. Không thể ngờ được đối mặt với thanh niên tóc dài kia không chịu nổi một kích.

Mỗi một quyền thanh niên kia tung ra, lại có một tên vệ sĩ ngã xuống bất động. Đến khi Khương Thần giải quyết tên vệ sĩ cuối cùng, cái miệng há rộng của hắn vẫn chưa khép lại được.

“Ngươi…ngươi chính là người đã g·i·ế·t bốn tên thuộc hạ lúc trước của ta? Ngươi làm vậy là phạm pháp.”

“Phạm pháp? Pháp luật xã hội này không dùng được lên người ta.” Khương Thần cười nhạt nói: “Chỉ là ta có nguyện ý g·i·ế·t người hay không mà thôi.”

Vừa nói, Khương Thần vừa bước tới gần nam tử kia, treo trên khóe môi là nụ cười tà dị.

“Không được lại gần…” Nam tử kia trông thấy Khương Thần bước tới, liền trở nên hoảng loạn.

Hắn vốn là kẻ nhát gan. Nhìn thấy đám thuộc hạ bị một mình thanh niên này đánh cho bất tỉnh, lúc này hồn vía lên mây. S·ú·n·g ngắn giấu trong túi áo cũng quên không rút ra.

Khương Thần bước tới cạnh nam tử kia, một tay vỗ lên vai hắn, cười nhạt nói:

“Lục Tiểu Uyển do ta bảo hộ, phiền ngươi về nói với vị Mạnh tổng gì đó, nếu như không muốn sống thì cứ đến tìm ta.”

Nói đoạn hắn còn không ngần ngại ghi lại địa chỉ nhà của mình tại Vẫn Triết, sau đó dẫn theo Lục Tiểu Uyển rời đi.


“Nhìn ngươi ăn mặc bình thường như vậy không nghĩ tới lại là một cái phú hào a.”

Lục Tiểu Uyển lúc này ngồi trong phòng khách trong căn biệt thự của Khương Thần, đưa mắt nhìn xung quanh cười nói.

Nàng mặc dù là cái đại minh tinh đấy, nhưng toàn bộ tiền kiếm được đều do Lục gia kiểm soát, phòng ở của nàng cũng chỉ cao sang hơn phòng bình thường một chút, hoàn toàn không có bộ dáng cao sang của đại minh tinh giống như nàng vẫn thể hiện trên sân khấu.

“Người khác cho, cũng không phải của ta.”

“Người khác cho? Ngươi đùa ta à.” Lục Tiểu Uyển bĩu môi, không tin tưởng nói.

Biệt thự này bán ra cũng không hề rẻ. Lại còn xây trên bán đảo giữa một hồ nước. Có thể coi như số lượng có hạn.

Đối với mấy biệt thự như thế này thì không chỉ có tiền là có thể mua được. Từ Chính Thuần mua được cũng là vì địa vị của hắn tại thành phố Vẫn Triết này không nhỏ.

Lại nói, Khương Thần cũng không rảnh tranh cãi vấn đề này, hắn lạnh lùng nói:

“Ngươi tùy tiện chọn một phòng ở tầng một, tuyệt đối không được bước chân lên tầng hai.”

Đoạn, hắn khẽ lẩm nhẩm:

“Không phải nha đầu kia nói rằng phải chiếu cố ngươi, ta cũng lười quản đến ngươi.”

Lục Tiểu Uyển nghe thấy hắn lẩm nhẩm, đoán chắc liền đang nói xấu bản thân, vì vậy, nàng khẽ tru môi đỏ lên ý định phản đối. Lại nghĩ đây là nhà hắn, là địa bàn của hắn cho nên đành nhịn uống.

“Đám người Mạnh tổng sẽ không tìm tới đây chứ? Ngươi tại sao lúc đó lại đưa địa chỉ cho tên khốn kiếp kia.”

“Không vấn đề gì…thực ra vấn đề của ngươi cũng không khó giải quyết lắm.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

Đoạn, hắn ngồi xuống ghế, chân bắt chéo lên, nghiêng mắt nhìn Lục Tiểu Uyển.

“Ngươi nói không khó giải quyết liền không khó giải quyết sao? Hiện tại muội muội ta còn trên tay bọn chúng đấy.” Lục Tiểu Uyển nghĩ tới tiểu muội bé nhỏ của mình đang bị đám người kia bắt giữ làm con tin, lúc này hai mắt thủy linh lập tức ngập nước, nhìn qua khiến cho người ta không khỏi thương cảm, muốn đem nàng ôm ấp mà an ủi.

“Ngươi có thể nói chuyện của ngươi cho nha đầu Thải Hân kia, tin tưởng nàng sẽ có cách giúp ngươi.” Khương Thần cười nhạt nói.

“Nàng làm sao giúp ta được đây, vị Mạnh tổng kia thế lực rất đáng sợ, nghe lão bản ta nói, còn quen biết một số đại gia tộc ở Đế đô.” Lục Tiểu Uyển mếu máo nói, khuôn mặt hiện lên vẻ sầu não.

Khương Thần mở khóa điện thoại, đưa cho Lục Tiểu Uyển, bất động thanh sắc nói:

“Không thử làm sao biết. Dù sao nếu như nàng giúp được ngươi, ta cũng sẽ bớt đi một phiền toái.”

Nói đoạn liền đi trở lên tầng hai.

Hắn hiện tại cần nghỉ ngơi một chút.

Suốt hai tháng, hắn liên tục không nghỉ đi mọi ngõ ngách của tỉnh Vẫn Triết này, xây dựng trận pháp cũng không đơn giản như thế. Bởi vì thực lực yếu kém, nếu như xây dựng trận pháp ở khoảng cách quá xa thì bản thân hắn cũng không thể câu thông được. Cách duy nhất chính là làm cho trận pháp cùng bản thân có mối liên hệ, đó chính là dùng chính máu của mình để tế luyện phù văn xây dựng trận pháp.

Suốt hai tháng xây dựng mười mấy hai chục cái trận pháp, tuy chỉ là tiểu trận pháp nhưng nó cũng tiêu tốn không ít khí huyết của Khương Thần hắn. Hiện tại hắn cần nghỉ ngơi để trở lại trạng thái đỉnh phong, tới lúc đó khởi động Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận mới không có sơ xuất.

Sáng sớm hôm sau, Khương Thần theo thói quen dậy sớm, sau khi tắm rửa cẩn thận, hắn lại mặc vào bộ trang phục thường ngày sau đó toan tính đi ra ven bán đảo này ngồi tu luyện.

Ngoài ý muốn, Lục Tiểu Uyển đã dậy từ bao giờ, hiện tại nàng đang cặm cụi lau nhà. Cũng không biết lấy đâu ra được một bộ quần áo mới, nhìn nàng lúc này giống như một người vợ đảm đang đang dọn dẹp nhà cửa.

Khương Thần nhìn thấy vậy cũng không nói gì lặng lẽ đi ra ngoài.

“Đại đầu gỗ, một đại mỹ nữ như ta cũng không thèm liếc nhìn nửa cái, quả thật là một cái đại đầu gỗ.” Lục Tiểu Uyển nhìn theo bóng lưng Khương Thần lén giơ lên nắm đấm.

“Lại nói cũng không biết Thải Hân làm sao giúp ta được đây, nàng hôm qua còn nói chuyện của ta nàng có thể xử lý được a.…Ài… hi vọng nha đầu Quả Quả không sao đi…”


“Đại sư…chuyện này hiện tại giải quyết như thế nào?”

Trong một gian phòng khách sang trọng, một tên trung niên mặt sẹo hung tợn cúi đầu cung kính đối với một hắc y nhân, nói:

“Dường như hành tung của chúng ta bị bại lộ.”

“Không cần vội vã, chuyện hay còn ở phía sau. Ta sẽ cho hắn biết, là kẻ địch với bọn ta sẽ có kết quả như thế nào.”

Đoạn từ trong áo móc ra một chiếc hộp đen cỡ bàn tay đưa cho trung niên nhân mặt sẹo, khẽ nói:

“Để thứ này xuống đầu giường nàng.”

Dứt lời khẽ hất hàm ra hiệu.

Trung niên mặt sẹo dường như hiểu ý, trên khuôn mặt hiện lên chút do dự.

“Thế nhưng thân phận nàng có chút…”

“Không cần lo lắng…chuyện này sẽ không có ai tra được lên người chúng ta.” Trung niên hắc y cười nhạt nói.


Cùng thời điểm này ở một địa phương khác:

“Chuyện kia điều tra ra sao rồi?”

Tại một gian mật thất tối đen, xuất hiện một chiếc bàn tròn. Trên bàn lúc này ngồi lầy năm bóng người. Có lẽ bởi vì căn phòng tối, đồng thời trước bàn chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ, vì thế năm bóng người này đều không rõ mặt.

“Báo cáo tổ trưởng, hoàn toàn không điều tra được gì từ hiện trường.”

“Cho các ngươi một khoảng thời gian dài như vậy vẫn không tra được gì? Ám ti không nuôi ăn hại.” Trong năm bóng người vang lên một thanh âm. Thanh âm này không nghe ra già trẻ, nhưng lại có thể nghe ra, người nói chính là đang vô cùng phẫn nộ.

Bốn bóng người còn lại ngồi im không nhúc nhích cũng không nói gì.

“Từ khí tức trên hiện trường, chắc chắn là hai vị Tông sư giao đấu, hai vị Tông sư xuất hiện tại Vẫn Triết thành phố, còn mở ra sinh tử chiến nhưng các ngươi lại không hề hay biết, các ngươi đúng là sống trên thân cẩu rồi. Nuôi các ngươi hoàn toàn là ăn hại.”

“Tổ trưởng, có một tin tức không biết có nên nói hay không.” Một trong bốn bóng đen lúc này khẽ nói. Thanh âm có phần e dè cùng ngưng trọng.

“Chuyện gì?”

“Ta có một vị bằng hữu làm việc tại Thiên tổ, cách đây một khoảng thời gian ta đi gặp hắn, hắn từng nói với ta, một cái phân tổ của Thiên tổ bị một tên thanh niên trẻ tuổi không rõ thực lực đánh cho suýt nữa đổ sập, ngay cả một vị lãnh đạo từ tổng bộ Thiên tổ gặp hắn cũng phải lễ kính ba phần.” Bóng người này khẽ nói.

“Hừm, chuyện của Thiên tổ không liên quan tới Thanh Long tổ chúng ta?” Vị tổ trưởng của đám người này thanh âm hạ thấp, không chút tình cảm nói.

“Thế nhưng vị nghe bằng hữu của ta nói rằng vị thanh niên kia đang ở Vẫn Triết…có khi nào chuyện này có liên quan tới hắn?”

“Cái gì? Chuyện như vậy tại sao ngươi không nói từ sớm? Một vị võ giả không rõ thực lực xuất hiện tại Vẫn Triết ngươi lại không báo cáo với ta?” Vị đội trưởng kia nghe vậy lập tức nổi đóa.

“Tổ trưởng…thế nhưng…chuyện này Thiên tổ bọn họ không cho nói ra ngoài…nếu như không phải ta nghe hắn đang ở Vẫn Triết, ta cũng không dám nói chuyện này ra. Với cả…người kia hôm đó nghe nói còn bóp cổ một vị Tông sư cấp lãnh đạo…mà vị đại lão kia của Thiên tổ không dám nói gì.” Bóng người kia cúi đầu khẽ nói.

“Đại lão? Là vị?” Tổ trưởng vị kia hạ giọng, nói.

“Thiên tổ có mấy vị được coi là đại lão chẳng lẽ ngươi còn không biết?” Một thanh âm nữ tử mang vài phần khó chịu vang lên: “Chắc chắn chính là họ Minh kia rồi.”

Bóng người được gọi là tổ trưởng kia nghe vậy, thân thể đột nhiên khẽ run lên.

“Chuyện này…Minh lão đối với hắn không dám làm gì sao?”

“Tổ trưởng, ta đề xuất báo cáo chuyện này lên Thanh Long tổng bộ…nếu như có thể để cho Minh lão không dám làm gì, vị kia tối thiểu cũng là cái Tông sư trung kì…loại võ giả này phân tổ chúng ta không thể đắc tội nổi.” Một bóng người khác đứng lên, giọng nói mang theo hướng trầm trọng hóa vang lên.

Vị tổ trưởng kia trầm ngâm giây lát, cuối cùng đưa ra quyết định:

“Tông sư trung kì…chuyện này chắc chắn phải báo cáo lên tổng bộ, dù sao Tông sư xuất hiện tại địa bàn của Thanh Long tổ chúng ta, chúng ta vẫn phải nắm rõ một hai.”

“Phái người âm thầm điều tra sơ bộ người này. Nhớ kỹ không được để lộ.”

“Vâng.”

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 80: Giải quyết vấn đề