0
Tiễn mẫu thân hắn hồi viện xong, Lý Hạo Nhiên lập tức lục lọi lại ký ức,hắn đắm chìm vào trong suy nghĩ để tìm ra manh mối về nơi mà Chu Dĩnh Hi đã gặp Khương Chính Hạo, có như vậy mới có thể nắm bắt được lộ tuyến của nàng.
Càng là lúc cấp bách lại càng cần người ta bình tĩnh.
Lý Hạo Nhiên cũng sống đủ lâu để hiểu được đạo lý này, hắn ngồi xuống bàn trà, rót ly trà ấm, tay nâng ly trà trong vô thức, ký ức hư hư thực thực dần đưa bản thân hắn trở về đoạn quá khứ xa xăm kia.
=== Hồi Ức ===
Đại yến Lý gia sau đại hội săn bắn,
- Phụ thân, con muốn ra ngoài tập luyện, chuẩn bị cho lễ hội săn bắn!
- Vậy cũng tốt, ta sẽ phái thủ hạ thân tín đi theo bảo vệ con chu toàn! Khi nào thì xuất phát?
"Theo ta!"
Lý gia gia trang quảng trường lúc này chật kín người, tiếng trò chuyện huyên náo lan đến mọi ngóc ngách, ngay cả ở hậu viên cũng có thể cảm nhận được không khí vui vẻ ấy.
- Lý ái khanh khách khí rồi, Nam Châu Bộ quả nhiên được lão thiên ưu ái, linh thực và tiên quả ở chỗ này so với phương Bắc phải nói là ngon hơn rất nhiều, quả thực làm cho ta được mở mang tầm mắt.
- Ừm, vậy quyết định như vậy đi! Luyện tập cũng nên có chừng mực, đừng để bản thân bị ngộ thương mà ảnh hưởng đến lễ hội săn bắn!
Tính ra bây giờ đã là xế chiều, thường thì không ai đi thỉnh an phụ mẫu vào cái giác này cả.
Lão gật đầu.
Nhưng điểm trọng yếu là hắn cần một vài tên thủ hạ để hỗ trợ hắn trong chuyến "đi săn" lần này.
- Lý tiền bối quá lời rồi, sư phụ của vãn bối là ẩn thế tu sĩ, cho nên không có cho vãn bối nói ra danh xưng của người, mong Lý tiền bối thông cảm.
- Điện hạ, ngài cảm thấy hợp khẩu vị là vi thần đã cảm thấy vui rồi, à, đúng rồi, vị thiếu hiệp này, Lý mỗ mấy nay bận rộn còn chưa kịp hỏi rõ danh xưng đại tánh của thiếu hiệp, không biết là môn đệ của ai, tài năng của thiếu hiệp không đơn giản là dùng hai chữ xuất chúng là có thể miêu tả hết được.
Lão nói xong liền xoay người, tâm tình vui vẻ cắt cây tỉa cành.
Dĩnh Hi nghe thấy vậy, cũng liền chêm vào một câu khen ngợi hắn.
Lý Hạo Nhiên đột nhiên nở một nụ cười vui vẻ như thể đứa trẻ vừa đạt được thành tựu to lớn vậy.
Hơn nữa, thụ ân sủng của Đại công chúa Dĩnh Hi, ngồi ngang hàng với nàng, chỉ cách một bàn nhỏ, một bước lên tận trời xanh.
- Ừm, đi đi!
- A, là ta thất lễ rồi, hẳn là sư phụ của thiếu hiệp là một tu sĩ thần thông quảng đại mới có thể dạy dỗ ra một đệ tử kiệt xuất như vậy ...
Lý Hạo Nhiên trải bản đồ yêu thú ra mặt bàn, hắn chỉ tập trung chú ý tìm kiếm những vị trí được đánh dấu có đàn Nguyệt Lang hoạt động mà thôi.
Lý Hạo Nhiên khi ấy là một đứa trẻ, vừa mới trải qua thất bại, tinh thần suy sụp, nói gì làm nấy, ngay cả suy nghĩ phản kháng cũng không có.
- Phụ thân, ngày tổ chức lễ hội săn bắn cũng không xa, con muốn ngay chiều nay lập tức xuất phát, đi sớm về sớm.
Rất dễ để Lý Hạo Nhiên có thể nhìn thấy được Thác Lưu Ly nằm ở bên cạnh vị trí đàn Nguyệt Lang được đánh dấu.
Giờ thì hắn đã hiểu đại khái lý do Dĩnh Hi công chúa lựa chọn lộ tuyến này rồi, bởi vì Thác Lưu Ly có thể nói là một trong những danh lam thắng cảnh mà bất kể ai, từ phàm nhân đến tu sĩ, cũng nên ghé qua một lần của Nam Châu Bộ.
Nhìn hắn thân cận với Đại công chúa Dĩnh Hi không chút phép tắc càng làm cho mọi người ghen tỵ.
- Được rồi, mau trở về chuẩn bị đi! À mà, nếu cần đến pháp khí, phù lục hay bất cứ cái gì, cứ nói với nương của con là được!
"Rốt cuộc phải lấy cái lý do gì đây?"
Phụ thân hắn hướng Khương Chính Hạo hỏi, vẻ mặt rất hoà nhã và thiện cảm.
Khương Chính Hạo nghe xong liền nở một nụ cười đắc ý của xuân phong thiếu niên.
Lão nghĩ nghĩ một chút, hiện tại trong phủ cũng không có việc gì cần đến hắn, Dĩnh Hi công chúa cũng phải mấy ngày nữa mới đến, để hắn đi sớm về sớm cũng là lựa chọn không tồi. Dù sao thì sau khi chiến đấu cũng cần có thời gian để chiêm ngiệm mới có thể tiến bộ được.
Âm lượng giọng của hắn không quá lớn, nhưng khí lực lại đủ để cho Nhu Nhi ở bên Tây Phòng nghe thấy.
Phụ thân Lý Hạo Nhiên mang theo ly rượu ấm trên tay, lướt ngang qua bàn của hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Lý Hạo Nhiên quả thực không phải là kẻ giỏi ăn nói, nhất là khoản nói dối, hắn đành phải đánh liều vậy.
Nguyệt Lang là yêu thú sống theo bầy đàn, tính lãnh thổ của chúng rất cao, thường chỉ hoạt động ở một phạm vi cố định, hơn nữa, phân bổ cũng khá rải rác, tính theo số lượng đàn Nguyệt Lang ở Nam Châu Bộ cũng không quá hai mươi đàn, mà giới hạn cảnh giới của chúng xuống dưới Trúc Cơ kỳ, có lẽ cũng chưa hết một bàn tay.
- Haha, Đại công chúa Điện hạ, vi thần thay mặt Lý gia bày tỏ sự vinh hạnh khi được đón tiếp ngài, hy vọng linh thực và khẩu vị ở đây có thể làm người cảm thấy hài lòng.
Nhớ lại đoạn này, Lý Hạo Nhiên mỉm cười, ngày đó hắn không hiểu tại sao phụ thân lại phải hạ thấp mình khen ngợi kẻ vũ nhục Lý gia như vậy, nhưng về sau này hắn mới hiểu, hắn ta khi đó đại diện cho Hoàng Thất, mà cổ nhân có nói qua cho dù đánh chó cũng phải nể mặt chủ, sang nhà hàng xóm chơi, gặp phải con chó hung dữ, cũng phải khen nó một câu biết giữ nhà, nói chi là một tên được Dĩnh Hi Điện hạ chỉ định thay mặt Hoàng Thất họ Chu như vậy.
======
Thêm vào số lượng mười con này, hắn thậm chí có thể khoanh vùng chính xác được địa điểm của đàn Nguyệt Lang được nhắc tới này, nếu như bọn họ không nói khoa trương, không thêm không bớt. Nhưng mà Dĩnh Hi Điện hạ, không có lý do gì để tâng bốc tên kia đến nỗi nói sai sự thật như vậy cả.
Ấy vậy mà chính tên vô danh tiểu tốt đó lại làm cho trên dưới Lý gia phải chịu một phen nhục nhã.
- Vâng, con sẽ hết sức chú ý!
Lý Hạo Nhiên cũng không thoát khỏi cái cảm xúc tiêu cực ấy, hắn lúc này chỉ muốn xé xác tên đã hạ nhục mình ra làm trăm mảnh.
Việc thăm dò, vẽ bản đồ yêu thú này là hoạt động vô cùng thiết yếu của các gia tộc quản hạt ở Nam Châu Bộ, bởi họ cần phải nắm được và kiểm soát được số lượng yêu thú hoạt động ở phụ cận các thành trì, tránh cho chúng sinh sôi quá nhanh từ đó dẫn phát đến thú triều.
"Thì ra là như vậy!"
Trước đó mấy hôm, ai cũng xem thường hắn, chẳng qua là một tên vô danh tiểu tốt được Đại công chúa Điện hạ tuỳ tiện nhặt về mà thôi.
Nhìn hắn ta tươi cười sảng khoái, thiếu niên trẻ tuổi của Lý gia càng thêm chướng tai gai mắt, nếu không phải có Hoàng Thất chống lưng, sợ là hắn đã sớm bị Lý gia diệt trừ.
Cũng không mất quá nhiều thời gian để hắn tìm ra được vị trí của đàn Nguyệt Lang trong lời nói của Dĩnh Hi công chúa.
Lý Vân Sơn ngừng lại động tác tỉa cành, đem cây kéo đặt ra sau lưng, xoay người, nhìn hắn.
Tên họ Khương kia ngoài miệng nói lời khiêm tốn, nhưng ánh mắt đắc ý thấy rõ, đặc biệt là sự xem thường trong ánh mắt của hắn khi nhìn Lý Hạo Nhiên.
Nghe thấy hắn có suy nghĩ trưởng thành như vậy lão tất nhiên vô cùng cao hứng.
- Con nói thật chứ?
"Đúng rồi, là đàn Nguyệt Lang!"
Lý Vân Sơn đang chăm cây cảnh ở sân, thấy hắn đi vào trong sân, chưa đợi hắn lên tiếng chào hỏi, lão đã hỏi hắn trước.
Lý Hạo Nhiên không cần suy nghĩ liền nói:
- Đó là Lý ái khanh còn chưa biết, Khương công tử đây thậm chí còn từng tự mình giết chết một đàn Nguyệt Lang mười con, mà hơn nữa, con đầu đàn cũng đã là Luyện Khí Đỉnh Phong kỳ, vô cùng hung mãnh, nếu không phải ta tận mắt chứng kiến, ta tuyệt đối sẽ không tin đây là sự thật đâu a!
- Phụ thân, lần trước con đã làm người thất vọng rồi, lần này con không thể để chuyện này lặp lại lần nữa, nhất là khi lão thái gia cũng sẽ rất chờ mong vào biểu hiện của con, con không thể để người thất vọng về con được.
Chu Dĩnh Hi rất biết phép tắc, cầm ly rượu nhỏ đứng dậy, đáp lại lời của Lý Vân Sơn.
Hắn mang theo ly rượu của mình, vẻ mặt thất thần theo phụ thân bước về phía trước, phương hướng này không sai biệt lắm, chính là đến bàn của Dĩnh Hi Điện hạ.
Lý Hạo Nhiên đẩy cửa, đi thẳng đến tiểu viện của phụ mẫu.
Lý Hạo Nhiên gật mạnh cái đầu, hắn quả quyết nói.
Câu nói "Ha, đệ nhất thiên tài trăm năm có một của Lý gia, chẳng qua cũng chỉ có vậy!" của Khương Chính Hạo cứ luẩn quẩn ở trong đầu hắn.
- Nhiên nhi, có việc gì mà giờ này lại đến đây?
Lão tuy nói vậy nhưng lão cũng không lo lắng cho lắm, bởi lão dự định sẽ phát một thủ hạ thân tín tu vi Kết Đan kỳ đi theo bảo vệ hắn, trong tình huống nguy cấp, có thể lập tức ra tay, bảo vệ hắn chu toàn không một vết xước.
- Dạ vâng! Vậy nhi tử xin phép quay về chuẩn bị!
Chẳng mấy chốc mà nàng đã mang đến trước mặt hắn một tấm bản đồ yêu thú ở Nam Châu Bộ, vừa được vẽ vào đầu tháng bảy này.
Cũng không rõ ai là người sáng lập nên quy tắc này, nhưng từ khi Lý gia lập nghiệp, nó đã tồn tại từ trước.
Vẻ mặt của mọi người, ai nấy đều tươi cười hớn hở, nhất là cái tên Khương Chính Hạo kia, hắn vô cùng đắc ý khi có thể hạ được thiếu chủ thiên tài trăm năm có một của Lý gia, Lý Hạo Nhiên.
- Nhu Nhi, đến Nhiệm Vụ đường lấy cho ta một bản đồ yêu thú ở Nam Châu Bộ, phải là bản mới nhất!