0
Khương Chính Hạo vượt qua Đông Hải Sơn, trở về đến Nam Châu Bộ cũng là lúc trời nhá nhem tối.
Nếu không phải vì chạy đi trả mấy cái bình ngọc kia, hắn cũng không phải trở về bên này trễ như vậy, đáng lý ra nếu mọi chuyện theo đúng tính toán ban đầu của hắn, giờ này hắn đã phải ở thác Lưu Ly vừa ăn tối vừa ngắm cảnh rồi.
Cái bụng hắn sôi lên ùng ục, cũng đã mấy ngày rồi hắn chưa ăn cái gì, chắc phải kiếm cái gì bỏ bụng trước đã.
"Thôi kệ vậy, kiếm gì ăn trước cái đã! Có thực mới vực được đạo a!"
Chu Cẩm Tú cất bước đi sang chỗ của Dĩnh Hi, muốn tự mình tra hỏi thân phận của đối phương.
- Cũng không rõ là hắn ta trốn đi đâu, tên này sở hữu tà môn có thể nhiếp hồn, ngay cả Trúc Cơ kỳ tu sĩ cũng không cách nào phản kháng, bị hắn ra tay trảm sát, lần đó để hắn chạy mất, đến nay vẫn không tìm thấy manh mối, cho nên gia phụ mới phải cẩn thận như vậy, tránh hắn ta chặn đường ám toán trả thù.
Nàng ăn xong, hai tay chụm lại như đứa trẻ, mấy đầu ngón tay cứ gõ gõ vào nhau, ánh mắt nhìn hắn đầy chờ mong.
- Tiểu ca ca, ta gọi là Dĩnh Hi, huynh gọi là gì?
Lý Hạo Nhiên làm sao mà không biết nàng nghĩ gì, sống từng ấy tuổi, chút chuyện này không làm khó hắn được.
- Ưm ... ngon ... quá ... tiểu ca ca ...
"Ngon thật! Tiểu tử này xem như cũng có tài nấu nướng!"
Váy trắng tinh xảo, dung nhan tuyệt mỹ, thân hình kiều diễm, cùng một chỗ kết hợp lại làm nàng chạy giữa đồng cỏ bạt ngàn như tiên nữ lạc chốn nhân gian.
...
"Hạo Nhiên? Chẳng lẽ hắn là trưởng tử Lý Hạo Nhiên của lão đầu Lý Vân Sơn kia?" Chu Cẩm Tú nhìn hắn, đánh giá trên dưới một lượt.
Chu Dĩnh Hi như đứa trẻ lên ba được cho kẹo vậy, cười híp cả mắt lại như cung nguyệt treo trên đầu.
Chu Dĩnh Hi đưa tay đón lấy miếng thịt từ trong tay hắn, đây cũng là lần đầu nàng dùng tay bốc đồ ăn mà ăn như vậy, cảm giác có chút kỳ lạ thú vị.
Nàng quả thực muốn ăn thêm một miếng nữa, nhưng lại ngại, hơn nữa là nữ nhi, dù sao cũng cần giữ lễ tiết nên không dám mở lời.
Lý Hạo Nhiên một bộ lười nhác, cười cười nói.
Lý Hạo Nhiên nghe vậy, trong lòng nổi lên một trận tính toán.
Hắn vừa nói, vừa lấy một thanh chuỷ thủ nhỏ gõ gõ lên lớp da ở bên ngoài của cái đùi dã trư, tiếng chuỷ thủ va đập trên da lợn giòn rụm làm cho Dĩnh Hi càng thêm thèm, bây giờ, nói không chừng, nước bọt cũng đã lắp đầy cái khoang miệng nàng rồi.
Lý Hạo Nhiên híp mắt nhìn nàng, trong ánh mắt có sự phòng bị nên có.
Chu Cẩm Tú lấy ra đôi đũa ngọc, gắp miếng thịt trên chuỷ thủ của Lý Hạo Nhiên, rồi xoay người lại, đưa vào miệng một cách kín đáo.
Hắn cứ vậy vừa trò chuyện vừa ăn thịt dã trư nướng cùng Dĩnh Hi.
Lý Hạo Nhiên đương nhiên hiểu được thâm ý sâu xa của nàng, nhưng hắn phải trả lời nàng trong vị thế của một thiếu niên trẻ tuổi.
- Tiền bối, ta ra ngoài lịch duyệt, ban đêm không ở ngoài này, không lẽ lại ở trong nhà?
- Tiểu ca ca, cái này vẫn chưa ăn được sao?
Chỗ đồ của Cố Sán hiện tại hắn chưa bán được, bởi trên đó vẫn còn ấn ký của Lý gia, xem ra phải đợi hắn rời khỏi chỗ này may ra mới có thể đổi được thành linh thạch.
"Đúng là tuổi trẻ!"
Nghĩ lại hôm giết Cố Sán, hắn lại đắc ý.
Ngược lại còn cảm thấy tên nhóc này thật thú vị.
Lý Hạo Nhiên nhìn nàng, không nghĩ đến vị công chúa cao cao tại thượng mà hắn gặp ở Lý gia lại có một mặt hồn nhiên vô tư như vậy, thật đúng là làm cho hắn bất ngờ.
- Ở Nam Châu Bộ còn có người dám gây sự với Lý gia các ngươi?
- Tiểu tử, ngươi là người ở đây sao?
- Linh thạch thì không cần đâu, chỗ đùi này lớn như vậy, một mình ta cũng không ăn hết.
Lý Hạo Nhiên lúc này mới thu hồi ánh mắt, gật đầu một cái.
- Hừ, cái tên này thật là xấu xa, chỉ có một kiện cổ vật trên phố mà lại ghi thù như vậy, hơn nữa, còn chặn đường giết người cướp của đúng là phường tà giáo, kẻ này nên bị trừng trị thích đáng.
- Đây là đùi dã trư, tiểu muội muội muốn ăn thử không?
Lý Hạo Nhiên nãy giờ chung quy không có nhìn nàng bao nhiêu, ánh mắt chủ yếu đặt ở trên miếng đùi dã trư, hắn chỉ gật đầu đáp lời của nàng.
- A di, thịt nướng của tiểu ca ca ngon tuyệt, người phải tin con, đồ ăn ở trong hoàng ... ở trong nhà không có món nào có thể sánh bằng.
- Không giấu gì tiền bối, một tháng trước vãn bối có tranh một cổ vật với một tên tán tu trên phố, bị hắn ghi hận, ra ngoài không thể không cẩn thận.
Chu Dĩnh Hi ra sức dụ dỗ.
"Phải nói với Phụ Hoàng triệu hắn vào cung, ngày ngày nấu cho bổn cung ăn mới được! Hi hi ..."
Vị thịt ngọt mềm mại, thêm với gia vị cay nhẹ cùng với mùi quế hoà tan trong miệng của nàng, nàng nhai nhai, cắn vào miếng da giòn rụm càng làm vị giác tăng lên một bậc.
Chu Cẩm Tú đứng ở xa liễn nhìn qua, khẽ lắc đầu, Dĩnh Hi đúng là vẫn còn trẻ con.
Xa liễn của Dĩnh Hi đáp xuống bãi cỏ trống trải ở sát chân thác Lưu Ly.
Thịt vừa vào miệng, nàng đã lập tức cảm nhận được sự tươi ngon của nó, đúng là sơn hào hải vị ở trong cung cũng khó mà so sánh.
Lý Hạo Nhiên không có ngẩng đầu lên nhìn nàng, tập trung nhìn vào miếng thịt, lấy ra một ít ớt bột, rải lên trên, thịt nướng càng lúc càng thơm, ngồi ở sát bên đống lửa, phải nói là thơm điếc mũi.
Hôm nay nàng và a di đều diện đạo bào bình thường, không phải là y phục đặc trưng của Hoàng Thất, chỉ là chất liệu vẫn có mấy phần tinh xảo và quý phái hơn tu sĩ bình thường một chút, cho nên nàng mới có thể hành động thoải mái vô tư như vậy mà không cần phải tiết chế lễ nghĩa.
- Nè, cho muội!
Nàng xoay hai vòng thì dừng lại, không biết là vô tình hay cố ý, lại đúng vào phương vị mà Lý Hạo Nhiên đang ngồi nướng thịt dã trư, khịt khịt cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu.
Chu Cẩm Tú không chấp nhất hắn làm gì cả, bởi nàng nghĩ, xét thân phận trưởng tử của Lý gia của hắn, ở Nam Châu Bộ này, trước đây đã không sợ ai, bây giờ càng là không phải sợ ai, hắn bày ra tư thái này, nàng cũng không có gì phải lấy làm kỳ lạ.
Dù sao thì đám người Lý gia kia bây giờ cũng đang tất bật chuẩn bị đại yến mừng lão tổ đột phá thành công, chắc cũng không có tinh lực mà quản đến hắn.
Chu Cẩm Tú ra dáng một vị tiền bối, thiện ý nhắc nhở hắn một câu, ngươi không cần phải phòng bị ta.
Nàng ngồi xuống mỏm đá ở phụ cận đống lửa, đang còn định mở lời hỏi hắn đã thấy hắn đưa đến một miếng thịt.
Chu Dĩnh Hi nuốt nước bọt một cái ực, gấp gáp hỏi.
Hắn đưa sang chỗ của nàng, hất cằm, ý bảo nàng ăn thêm miếng nữa.
"Chủ nhân, dưới sự bảo hộ của Thông Thiên Tháp, người khác không thể thăm dò thực hư, đúng sai từ lời nói của ngài!"
Chu Dĩnh Hi cúi người xuống, hỏi hắn, vẻ mặt của nàng cực kỳ đáng yêu.
Suýt chút nữa thì nàng đã nói hớ, nhưng rất may đã bị ánh mắt của a di chặn lại.
- Nói vậy, Lý gia các ngươi đã bắt được hắn?
Hắn tự lẩm bẩm với bản thân, mấy ngày qua hắn chạy trốn cũng mệt mỏi rồi, hôm nay xả hơi một ngày vậy.
Chu Dĩnh Hi ngồi thụp xuống, hai tay gác lên đầu gối, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn hắn, cái đầu nhỏ gật lia lịa.
"Hừ, chờ đó, đợi đến khi ta có đủ thực lực, ta thề sẽ nhổ cỏ tận gốc cả họ Lý gia nhà các ngươi ở Nam Châu Bộ!"
- Tiểu tử nhà ngươi đêm hôm không ở nhà tu luyện, lại chạy ra đây nướng thịt, thật là biết thưởng thức mỹ vị nhân gian!
Hắn vừa ăn, vừa nói, phong thái vô cùng phóng khoáng, hoang dã.
Lý Hạo Nhiên lắc đầu.
- Ra ngoài lịch duyệt lại mang nhiều người như vậy, ngươi cũng nhát gan quá đi!
Không đợi a di đi xuống, nàng đã nhanh chân đi về phía bên kia.
Chu Cẩm Tú hỏi lại.
- Ta à, Hạo Nhiên!
- Tiểu muội muội đừng gấp, của muội đây ...
Mà sự thật là Lý Hạo Nhiên cũng không có nói dối!
"Tiểu tử này thân phận hẳn cũng không đơn giản, ra ngoài lịch duyệt lại có đội ngũ thủ hạ đông đảo đi theo hộ tống như vậy, chí ít cũng là con cháu của đại thế gia hoặc tông môn, không biết hắn ta có phải là người ở đây hay không?"
Lý Hạo Nhiên đưa miếng thịt vừa cắt xuống cho Dĩnh Hi xong hắn mới nói tiếp.
- Ngươi họ Lý?
Chu Cẩm Tú nói lời này không phải chỉ là chê hắn nhát gan, mà còn nhắc nhở hắn, ngươi có bao nhiêu người ẩn nấp, ta đều nắm rõ, trước khi muốn làm ra hành động gì, cần phải suy nghĩ cho kỹ lưỡng.
Chu Dĩnh Hi bụm miệng cười trộm, lần đầu tiên có kẻ mạnh miệng đáp trả với a di như vậy.
Nàng còn chưa biết nên ăn như thế nào thì đã thấy hắn ngửa cổ đưa miếng thịt vào trong miệng, nàng liền bắt chước theo y chang, hắn nhai nhồm nhoàm, nàng cũng nhai nhai.
- Oa thật là thích quá đi!
Chu Cẩm Tú nghe xong liền cảm thấy hợp lý, hơn nữa, Đọc Tâm Thuật của nàng xưa nay chưa hề sai, tên này không nói dối!
Chu Dĩnh Hi vừa bước xuống xa liễn đã xoay một vòng tròn thích thú tận hưởng không khí trong lành ở nơi này.
Lý Hạo Nhiên lắc đầu.
Cái tay hắn lần nữa thoăn thoắt xẻo thịt, tiếng chuỷ thủ cắt da rộp rộp.
- Tiểu tử, nếu ta muốn làm hại ngươi, cho dù lão tổ Lý gia có ở đây, sợ là cũng không giúp gì được ngươi.
- Đó là tiền bối không biết, ngay tại chiều hôm đó hắn đã chặn đường vãn bối ý đồ muốn cướp lại cổ vật, nhưng lại không thành. Sau này vãn bối đi Thanh Sơn thành xử lý chuyện trong nhà, lại bị hắn chặn đường cướp của, thủ hạ của vãn bối cũng vì vậy mà mất mạng.
Lý Hạo Nhiên tay vẫn cắt thịt đều đều, đưa cho Dĩnh Hi, rồi đưa cho nàng, nhưng nàng ta không nhận, hắn cũng không miễn cưỡng, trực tiếp bỏ vào miệng.
- Thất phu vô tội, hoài bích có tội, tuy vậy, nắm đấm Lý gia lớn, hắn phải chịu thiệt thòi!
Dĩnh Hi nhìn Lý Hạo Nhiên, trộm nghĩ.
- Huynh nói thật không? Có thể cho muội thử một miếng hay không? Ta sẽ cho huynh một túi linh thạch!
- Hi hi, cảm ơn tiểu ca ca.
Lý Hạo Nhiên hiện tại tất nhiên sẽ nhận ra nàng, nhưng theo lý mà nói, hắn ở lúc mười lăm tuổi chưa từng diện kiến qua dung nhan của nàng và Vương nữ Chu Cẩm Tú, cho nên hắn buộc phải không nhận ra thân phận của bọn họ.
Chu Dĩnh Hi được thể, hỏi tới.
Chu Dĩnh Hi nghe xong liền bất bình thay cho hắn.
"Xem ra là hắn rồi!"
Hắn vừa nói, vừa lấy dao xẻo một miếng thịt trên đùi dã trư ra đưa cho nàng, miếng thịt còn nóng hổi, hương thơm ngào ngạt.
- Tiểu ca ca đang nướng cái gì vậy?
- Tiến bối, người có muốn thử một miếng?
Nếu không, sẽ dẫn đến những phiền phức không đáng có, nhưng cao thủ như Vương nữ Chu Cẩm Tú tất sẽ có không ít cách để thăm dò thực hư lời nói của hắn, Cung Uyển Nhi lúc này mới truyền âm nói với hắn.