0
Sơn Nhai, một trong những ngọn núi nằm dưới sự cai quản của Lý gia tại Nam Châu Bộ, thường được dùng làm nơi luyện tập cho các đệ tử tu vi dưới Kết Đan kỳ.
Yêu thú trên Sơn Nhai phần lớn chỉ đạt đến Luyện Khí kỳ, tuy nhiên, càng tiến l·ên đ·ỉnh núi, khả năng chạm trán với yêu thú Trúc Cơ kỳ càng cao, dù cho số lượng của chúng không nhiều lắm.
Thông thường, các đệ tử của Lý gia chỉ lịch luyện từ lưng chừng núi trở xuống để đảm bảo an toàn.
Chỉ có những kẻ ưa thích mạo hiểm mới dám bước chân l·ên đ·ỉnh núi để thử thách bản thân và tìm kiếm cơ duyên.
Cảm nhận được khí tức của đối phương yếu hơn mình, Thiểm Điện Báo đột ngột dừng lại, rồi lao về phía Lý Hạo Nhiên với một tốc độ kinh hoàng.
Đang di chuyển một tiếng gầm gừ nhè nhẹ thu hút sự chú ý của Lý Hạo Nhiên, hắn đáp xuống tán cây trước mặt, ánh mắt chăm chú nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hắn niệm pháp quyết, ném Lôi Phù về phía bên kia, đạo Lôi Phù vừa bay đến đỉnh đầu của con Huyết Bì Tê lập tức dẫn phát lôi uy.
Một tấm Lôi Phù nhanh chóng xuất hiện giữa hai chỉ thủ của Lý Hạo Nhiên.
Lực phản chấn làm cả hai không ngừng lùi lại phía sau.
Phong Nhận phù trong tay hắn, cấp tốc lao phía con Thiểm Điện Báo, hai luồng đao phong cắt chéo nhau, chém nát mặt đất ở chỗ nó vừa đứng.
Hơi thở của nó nặng nề, mỗi bước di chuyển đều tính toán kỹ lưỡng, không để lộ một chút sơ hở nào.
Ngay tại khoảnh khắc nó vung trảo tấn công, hắn đã chớp lấy thời cơ, chém ra một kiếm chiêu dứt khoát, chặn đứng thế công của nó.
- Súc sinh!
Lý Quý đấm lên thân cây ở bên cạnh, hắn đã chú ý tìm kiếm tung tích của Lý Hạo Nhiên nhưng vẫn chưa có một chút manh mối nào.
Nghĩ vậy, Lý Quý lập tức nhìn lên phía đỉnh núi, sau một thoáng chần chừ, hắn quyết định chạy lên lưng chừng núi, tìm kiếm tung tích của Lý Hạo Nhiên.
Không quá khó để hắn đọc vị được hành động của nó.
“Tán Vũ Ngự Thiểm!”
Bởi hắn nắm rõ đặc tính của nó.
Lý Hạo Nhiên chếch mũi chân, mũi kiếm lập tức đổi hướng, truy theo con báo.
Kiếm khí sắc bén xung thiên, nhằm thẳng vào yếu hầu của Thiểm Điện Báo mà đâm tới.
Chi trước của nó không khỏi run rẩy nhè nhẹ.
Hai chi trước của nó ngay lập tức phát ra trảo kình, va chạm mạnh mẽ với kiếm chiêu của hắn, tạo ra một tiếng nổ vang dội, vọng lại trong không gian tĩnh lặng của rừng cây.
À uồm!
Hắn không phải vì cảm thấy tự mãn mà tự nhủ như vậy, chỉ đơn giản là hắn không muốn bản thân trở thành tâm điểm chú ý của kẻ khác.
Máu tươi chảy đầm đìa.
Lý Hạo Nhiên thuần thục di chuyển trong lòng Sơn Nhai, khéo léo mượn những tán cây cao làm lộ tuyến an toàn, nhanh chóng chạy vòng ra sau lưng núi.
Dường như nó đang đoán xem đối thủ này có phải là một mối đe dọa thực sự hay không.
Thế công của hắn vô cùng nhanh chóng, khiến Thiểm Điện Báo giật mình theo bản năng, vội vàng rút móng ra khỏi mặt đất, đất đá văng lên tung toé, nó oằn mình nhảy sang một bên để né tránh.
Trong những loài yêu thú này, thì Huyết Bì Tê là yêu thú dễ đối phó nhất, nếu hắn nhớ không sai, thì gần đây sẽ có một con Huyết Bì Tê lai vãng.
"Cứ như thế này, ta sẽ bị tụt lại phía sau mất! Rốt cuộc tên kia đã chạy đi đâu cơ chứ? Chẳng lẽ hắn lại lên lưng chừng núi để đi săn? Nhưng mà cũng có thể lắm chứ, hắn là một tên ngạo mạn mà!"
Bởi vì Huyết Bì Tê có bộ lông và da màu đỏ thẫm như máu, cho nên người ta mới gọi nó là Huyết Bì Tê.
Mắt thấy tình thế của nó như vậy, Lý Hạo Nhiên liền chớp thời cơ mà truy kích.
Tại sát na Lôi Phù dẫn phát lôi uy, Lý Hạo Nhiên đã lao về phía con Huyết Bì Tê, kiếm kỹ sắc bén và chuẩn xác đã giúp hắn nhanh chóng hạ gục con Huyết Bì Tê Luyện Khí sơ kỳ này chỉ trong nháy mắt.
...
Trước mặt hắn là một con Thiểm Điện Báo, bộ lông nó đen tuyền, với những đường vân màu tử sắc giống như tia chớp trên bầu trời.
“Không tồi!” Lý Hạo Nhiên vừa lẩm bẩm, vừa móc ra yêu đan của Huyết Bì Tê và bỏ vào túi trữ vật của mình.
Mới mấy ngày trước thôi, khi hắn đánh với Thạch lão, mỗi khi đỡ một kiếm, hai tay hắn còn cảm nhận một chút tê dại, mà bây giờ đã hoàn toàn khác biệt.
Thiểm Điện Báo chậm rãi vờn quanh trước mặt Lý Hạo Nhiên, ánh mắt màu vàng nhạt với con ngươi đen đậm của nó nhìn chằm chằm, cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Đâu đó trong Sơn Nhai.
Bằng khí cảm, Lý Hạo Nhiên lập tức nhận thức được hành động của nó, hắn nhanh chóng xoay người, thanh kiếm trong tay như một tia chớp, phản công con yêu thú.
Sau khi thu hoạch yêu đan của Hoả Xà, Lý Hạo Nhiên thầm tính toán.
Nhìn vào số lượng vân tử sắc và độ đậm nhạt của chúng, Lý Hạo Nhiên đoán rằng con yêu thú này ít nhất cũng phải là Luyện Khí kỳ đỉnh phong.
Hắn chỉ lùi lại hai bước chân, trong khi con Thiểm Điện Báo, mặc dù đã ghim chặt móng xuống mặt đất, vẫn bị chấn lui ra sau gần một trượng mới có thể ổn định lại thân hình.
Tiếp theo đó, hắn dựa vào trí nhớ, một mạch săn giết liên tục mười con yêu thú.
Việc này đã vô tình kéo chậm lại tốc độ săn giết yêu thú của hắn, đến hiện tại, hắn cũng chỉ mới có giết được bốn con.
Cú tát của Thiểm Điện Báo tương đương với một quyền toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, vậy mà hắn không cảm nhận được lực phản chấn đến từ đòn tấn công vừa rồi.
Dù sao thì lực phòng ngự của nhục thân hắn cũng đã ngang ngửa với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, cho nên cũng không tính là quá mức nguy hiểm.
Con Thiểm Điện Báo mặc dù không hiểu hắn nói gì, nhưng nó cho rằng đây là dấu hiệu của sự khiêu khích, nó chạy vòng quanh hắn, dùng thiên phú tốc độ để hắn không thể nắm bắt chuyển động của nó, rồi lợi dụng lúc con mồi sơ hở mà đột ngột tấn công.
Sự nổi bật đôi khi có thể mang đến những rắc rối không đáng có, và Lý Hạo Nhiên đủ lịch duyệt để hiểu rằng đôi khi điệu thấp một chút cũng sẽ giúp hắn tránh được những sự chú ý không cần thiết, bảo vệ bản thân khỏi những kẻ đố kỵ.
Lao tới như hung thần ác sát, hắn không cho con báo bất kỳ cơ hội nào để phản kháng.
Tất cả thành quả này đều nhờ vào Mộng Cảnh của Thông Thiên Tháp đã giúp hắn nhanh chóng nâng cao năng lực thực chiến trong thời gian ngắn ngủi như vậy.
Xa xa, một màu đỏ thẫm thấp thoáng xuất hiện sau bụi cây cao cao, thu hút sự chú ý của Lý Hạo Nhiên.
Thiểm Điện Báo chạy quanh hắn thêm một vòng, lập tức dừng lại ở ngay sau lưng của hắn, nhảy vồ tới, hai chi trước sẵn sàng vồ lưng của hắn, ánh mắt lạnh lẽo muốn đem lưng hắn xé nát thành từng mảnh.
Lý Hạo Nhiên bạo phát tốc độ, cơ thể như một luồng gió thoảng qua, không cách nào nắm bắt, lao vút sang phía đối diện.
Kiếm kình chớp động, nghênh đón thế công của Thiểm Điện Báo.
Yêu thú ở khu vực lưng chừng núi Sơn Nhai này, chủ yếu là Thiểm Điện Báo, Huyết Bì Tê, và Hoả Xà, nhưng đôi khi cũng sẽ đụng phải lũ Bạch Mao Viên.
Một đạo lôi điện bổ xuống thân của nó, làm nó kêu lên từng hồi inh ỏi, nó ngã oạch ra mặt đất, tứ chi tê liệt vì luồng lôi điện đang chạy trong người.
Lúc này, sắc trời cũng đã bắt đầu xế chiều.
Đắn đo một chút, hắn quyết định thử sức với nó.
Nhưng nó đã sai, Lý Hạo Nhiên thậm chí còn không xoay người để truy theo thân ảnh của nó, hắn chỉ đứng im như phỗng, nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Nó nhất định sẽ tấn công từ phía sau, hắn bây giờ dùng chính tấm lưng của bản thân làm mồi nhử nó.
Nghĩ vậy, hắn liền quyết định tìm một chỗ tạm nghỉ, tối nay hắn sẽ săn thêm một hai con Thiểm Điểm Báo nữa là sẽ đủ chỉ tiêu.
Danh hiệu này quả là không ngoa.
“Tốc độ này, so với kiếp trước thì nhanh gấp đôi! Có lẽ, ta nên chậm lại một chút vậy!” hắn tự nhủ.
Đòn tấn công mạnh mẽ của hắn khiến Thiểm Điện Báo bật lùi về phía sau, đôi mắt của nó nhìn hắn vô cùng sự thận trọng.
Hành động bản năng này của nó nằm gọn trong tính toán của hắn.
Hắn nhếch miệng cười nhàn nhạt.
Viễn công với nó, không có mấy tác dụng, bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, rất khó để có thể đánh trúng nó từ khoảng cách này, Lý Hạo Nhiên đành phải dùng phương thức cận chiến để đấu với nó.
...
Hắn nhếch miệng cười tà, miệng buông lời mắng con Thiểm Điện Báo trước mặt.
Kiếp trước, nếu không có Khương Chính Hạo, thì hắn vẫn là người dẫn đầu trong Lễ Hội Săn Bắn, nên hắn có thể án chừng một con số vừa đủ để có thể giành được hạng nhất mà không quá mức phô trương.
Kiếp trước, hắn đã phải vật lộn với con Huyết Bì Tê này trong năm chiêu mới có thể tiêu diệt nó, nhưng giờ đây, hắn chỉ cần dùng một chiêu.
Nhìn thấy động tác vội vàng của nó, Lý Hạo Nhiên không khỏi nở một nụ cười nham hiểm.
"Bạch Vân Xuất Tụ!"
Oành!
Nơi mà hắn hướng đến, chính là địa điểm mà hắn bắt đầu chuyến đi săn ở kiếp trước.
Quả nhiên là yêu thú có tốc độ nhanh nhất dưới Trúc Cơ kỳ!
Trong sát na vừa nãy, nó đã kịp nhảy phóc lên cao để né đòn, khi đáp đất, miệng nó không ngừng gầm gừ uy mãnh để hù doạ đối thủ.
Kiếm chiêu của Lý Hạo Nhiên, đâm trúng mạn sườn phải của nó, hất nó văng như diều đứt dây, ngã lăn ở phía xa xa.
Lý Hạo Nhiên quan sát từng động tác của nó với sự tập trung cao độ.