Viêm Thiên Bằng đứng ở một góc khá gần, khoanh hai tay trước ngực, chăm chú lắng nghe bốn người Lý Hạo Nhiên ở phía bên kia nói chuyện.
Dù chuyên tu thương pháp nhưng chiến pháp mà bọn họ nhắc đến cũng có một vài điểm hắn có thể áp dụng cho thương pháp, cho nên hắn mới để ý như vậy.
Bình thường ở Viêm gia, cũng chẳng có mấy ai dạy hắn về điều này trừ cái bóng bên trong mũi thương gãy kia, nhưng ngay cả thế, mọi thứ đều phải do hắn tự mình lĩnh ngộ, vì bóng ấy chưa bao giờ nói lấy một lời.
Hơn nữa, ở chỗ này cũng chẳng có ai muốn nói chuyện với hắn - đứa con tư sinh thấp hèn của gia chủ Viêm gia, hắn cũng đã quen với sự cô lập này rồi.
- Lợi hại, lợi hại, quả thật không ngờ Viêm huynh đây lại có cái nhìn sắc sảo như vậy.
Tên này so với tên họ Khương kia, rõ ràng giấu nhiều bí mật trong người, không hề kém cạnh.
Chu Dĩnh Hi gật đầu trước lời tán thưởng của Vũ Như Vân, nàng quay sang khích lệ tên họ Viêm kia.
- Viêm công tử quả thực làm cho ta và mọi người mở mang tầm mắt a!
Vũ Như Vân nhíu mày, ánh mắt thoáng qua chút khó hiểu, nhìn Viêm Thiên Bằng đang lặng lẽ đi sau lưng Chu Dĩnh Hi.
"Xem ra cái bóng trong mũi thương trước đây nhất định là nhân vật cực kỳ lợi hại!
Vẫn là mồm miệng của Vũ Như Vân lợi hại, làm mối quan hệ của bọn họ trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Khi hắn nói ra những ngộ lý của mình, phản ứng của bọn họ quả thật khiến hắn vượt ngoài mong đợi, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng và chú ý của bọn họ đã làm hắn tự tin hơn khi chia sẻ.
Mấy người bọn họ cứ vậy vui vẻ trò chuyện với nhau, đến tận khi yến tiệc chuẩn bị bắt đầu mới chịu ngừng lại, quay về bàn tiệc ngồi theo vị trí đã được định sẵn từ trước, theo thứ bậc của gia môn.
- Điện hạ, nói ra có chút xấu hổ, tài cán của hạ thần thực sự chẳng đáng kể, cho nên chỉ dám đứng ở một bên lắng nghe thôi.
So với những người đồng trang lứa, hắn luôn cảm thấy mình thua thiệt, không chỉ về thực lực mà còn về sự tự tin. Kinh mạch của hắn bị tổn hại, khiến cho nhiều năm liền hắn không thể tu luyện, dẫn đến thiếu sót về nhiều mặt.
Vũ Như Vân gật đầu như gà mổ thóc, phụ hoạ với Lý Hạo Nhiên.
Dù vậy, Viêm Thiên Bằng vẫn luôn cảm thấy có một tầng ngăn cách vô hình giữa hắn và những người khác, khiến hắn khó mà hòa nhập.
Đôi mắt của Viêm Thiên Bằng lóe lên hận ý cực điểm, hắn ghét nhất là những người coi thường hắn và mẫu thân hắn như vậy.
Viêm Thiên Bằng trong lòng vô cùng cảm kích trước lời nói của nàng, Chu Dĩnh Hi là người đầu tiên không chê xuất thân thấp hèn của hắn. Trong khi những người khác ở đây đều tỏ ra xa lánh, tránh né vì ngại thân phận của hắn, chẳng ai buồn nói chuyện hay kết giao, thậm chí dừng lại hỏi han vài câu xã giao cũng không.
"Ha ha, nói không chừng mấy tên kia cũng chỉ là giả tạo, lấy lòng điện hạ mà thôi!"
Chu Dĩnh Hi được gặp lại Lý Hạo Nhiên, tâm tình trở nên vui vẻ thoải mái, nàng nhìn hắn một cái, đợi hắn nhìn lại mình mới chịu thu hồi ánh mắt, nói với mấy người bọn họ.
Người khác có thể không nhận ra, nhưng Lý Hạo Nhiên lại có thể nhận ra, những chiến pháp mà tên họ Viêm kia vừa nói, toàn bộ đều là chiến pháp trong sinh tử quyết đấu mới có thể ngộ ra.
Mộ Dung Phục không phải kiểu người hay nhiều lời, hắn chỉ khoanh tay gật đầu, để cho tên Nam Cung Hạo kia liếng thắng phụ hoạ, động viên tên kia gia nhập.
Thấy nàng đã đi được mấy bước chân, hắn mới vội vã bước theo phía sau, lòng ngổn ngang cảm xúc, cảm thấy như vừa bước qua một ranh giới mà hắn chưa bao giờ dám vượt qua trước đây.
Tuy vậy, bù lại, hắn lại có cái bóng của mũi thương chỉ điểm, tránh để mất mặt trước Chu Dĩnh Hi, hắn liền đem một vài điểm mà bản thân ngộ ra được từ trong đó nói ra.
- Ta cảm thấy Viêm công tử thật sự rất quan tâm, chăm chú lắng nghe các ngươi thảo luận về chiến pháp, nếu có cơ hội, mọi ngươi nên thử trò chuyện với nhau.
Nhưng không có lý do gì để Lý Hạo Nhiên vạch trần tên kia ở đây cả, làm như vậy chỉ làm bầu không khí trở nên căng thẳng và gượng gạo, thậm chí còn phá hỏng cuộc vui ngày hôm nay, và mối giao hảo giữa mọi người.
Chu Dĩnh Hi rốt cuộc cũng đã làm tròn bổn phận của mình, khi bước về phía nhóm người Lý Hạo Nhiên, ánh mắt của nàng thoáng dừng lại trên người của Viêm Thiên Bằng, thấy dáng vẻ cô độc đáng thương của hắn, trong lòng nàng dấy lên một chút trắc ẩn lương thiện.
- Lý công tử là con người dễ gần, cũng không phân biệt thân phận sang hèn hay tài năng cao thấp. Chỉ cần Viêm công tử có lòng, Lý công tử nhất định sẽ sẵn lòng kết giao.
- Biểu ca, đệ biết rồi! Thân phận của chúng ta làm sao có thể qua lại với những kẻ như hắn được chứ!
Cái tên này từ lúc nào lại được Đại Công Chúa Điện Hạ để mắt đến như vậy? Trong lòng hắn dấy lên sự thắc mắc, nhưng cũng không có liên tiếng hỏi ngay lúc này, chỉ âm thầm quan sát từng động thái của họ.
Hắn cảm thấy mình như được thấu hiểu và tôn trọng, điều mà trước đây chưa từng có ai dành cho hắn, cảm xúc trong lòng hắn lúc này thật là khó tả.
Chu Dĩnh Hi dùng ánh mắt hiền hoà nhìn hắn, tên Viêm Thiên Bằng này cũng xem như là thật thà, chất phác, nàng nói với hắn.
Đây là lần đầu tiên có người chủ động mời hắn tham gia, và người đó lại chính là Chu Dĩnh Hi.
Hắn chỉ cẩn thận quan sát đánh giá đối phương, kẻ mang trên người bốn chữ Khí Vận Chi Tử kia.
Cảm giác tự tin và hoà nhập vừa rồi của hắn lập tức bị dập tắt, chìm sâu xuống dưới đáy biển.
Lý Hạo Nhiên hào sảng nói.
Lý Hạo Nhiên lầm bầm tự hỏi, trong lòng nổi lên cảm giác hứng thú với đối phương.
- Điện hạ!
Hắn chỉ mong muốn dùng thực lực của mình để giành được sự tôn trọng từ người khác, dùng chính sự tôn sùng này để che đậy quá khứ đau thương của bản thân.
- Dù Điện hạ không có mở lời, nếu như Viêm công tử có lòng muốn đàm luận, bốn người bọn ta luôn luôn hoan nghênh chào đón, đàm luận về đạo pháp là một trong những cách để chúng ta có thể làm quen với nhau, nếu huynh không chê bốn người chúng ta chiến pháp thô thiển có thể cùng đàm luận một phen.
"Đám Khí Vận Chi Tử này, luôn có sức hút như vậy?"
Viêm Thiên Bằng cũng cáo biệt mọi người, trở về chỗ ngồi của Viêm gia, ánh mắt có chút quyến luyến không nỡ rời đi, trở về bên kia, hắn lại cô độc một mình, nhưng rồi cũng miễn cưỡng cất bước.
Nàng dừng cước bộ ở trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói với hắn mấy câu.
- Viêm công tử, sao không qua tham gia cùng bọn họ? Ta thấy công tử cũng rất chăm chú lắng nghe mà.
Viêm Thiên Bằng bị lời nói dịu dàng của nàng làm cho lúng túng, đây là lần đầu tiên có một nữ tử khác ngoài Viêm Ngọc Nhi quan tâm đến hắn như vậy, hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu theo thói quen, rồi nở một nụ cười hiền lành, nhỏ giọng nói:
Hắn cười khẩy, nhưng trong lòng lại trào dâng nỗi uất ức và tuyệt vọng.
Lý Hạo Nhiên nhìn Chu Dĩnh Hi bằng ánh mắt nhu hòa của một bậc trưởng bối, thầm nghĩ, "Bản chất của nàng là một tiểu cô nương lương thiện! Vậy mà lại bị tên kia dạy hỏng mất!"
Viêm Thiên Bằng không phải là người có nhiều kinh nghiệm thực chiến.
Chu Dĩnh Hi trước khi xoay người bước đi, đột nhiên dừng lại, nói với hắn.
Thấy nàng bước sang bên này, bốn người Lý Hạo Nhiên lập tức ôm quyền, đồng thanh trịnh trọng nói:
Viêm Thiên Bằng thoáng ngạc nhiên, không kịp phản ứng, ánh mắt hắn bối rối, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp và tràn đầy hy vọng.
Trên đường đi, hắn bắt gặp Lý Thành Hải và Lý Quý, trong lòng mang theo sự cởi mở, hắn chắp tay chào họ, hy vọng có thể kết giao như Lý Hạo Nhiên. Thế nhưng, hai tên này lại không thèm nhìn hắn, thậm chí Lý Quý còn nghênh ngang ở sau lưng nói một câu khiến hắn điếng người, cước bộ trở nên nặng nề, đôi tay siết chặt thành nắm đấm.
- Đúng vậy, bọn ta cũng chỉ đơn giản là nghĩ gì nói đó. Cùng nhau đàm luận về chiến pháp để học hỏi thôi, không truy cầu đúng sai, không phân ra cao thấp. Cho nên Viêm công tử cũng không cần đặt nặng vấn đề hay ngại ngùng, chủ yếu là để mọi người có thể giao lưu với nhau thôi mà!
Mộ Dung Phục và Nam Cung Hạo cũng không khác Vũ Như Vân là mấy, chỉ có Lý Hạo Nhiên là không để tâm đến chuyện này.
- Theo ta!
Đó không phải là những chiến pháp đơn giản từ những trận luyện tập hay những cuộc săn giết yêu thú bình thường có thể ngộ ra được.
- Cái tên đó là tên con hoang của Viêm gia, mẹ của hắn ta là tỳ nữ, biểu đệ nhà ngươi tốt nhất là không nên giao du với hắn!
0