0
Sau nhiều lần bị dồn ép vào thế bị động, Liễu Dương cuối cùng cũng nhìn ra sơ hở trong chiêu thức của Viêm Thiên Bằng.
"Thì ra là như vậy!"
Liễu Dương nhận ra rằng Viêm Thiên Bằng không đủ khí lực để hoàn toàn thi triển ra một chiêu liên hoàn kích kia.
Thay vì phải chống đỡ mười kích cùng lúc, hắn chỉ cần tập trung vào năm kích thực ở vùng trung tâm, bởi vì hắn đã nhận ra những đòn hư kích còn lại dù trông có vẻ nguy hiểm nhưng thực chất lại không gây ra bất kỳ nguy hiểm nào cho hắn cả.
Nắm bắt được điều này, Liễu Dương dần thay đổi cách đối phó.
Thay vì phản ứng gấp gáp và bị cuốn theo từng động tác của Viêm Thiên Bằng, hắn bắt đầu tiết kiệm sức lực, tập trung sự chú ý vào những đòn t·ấn c·ông thực sự có uy lực, dần dần hoá giải thương pháp cuồng bạo của đối thủ.
Hắn đã có thêm một chút thời gian để nghĩ đến chuyện phản kích.
Nhìn kiếm chiêu của Liễu Dương, Lý Hạo Nhiên cười cười, nói với ba người Mộ Dung Phục, Vũ Như Vân và Nam Cung Hạo ở bên cạnh.
- Liễu Dương đã nhìn ra được điểm mấu chốt trong thương kỹ của Viêm Thiên Bằng rồi!
Mộ Dung Phục là kẻ đầu tiên gật đầu đồng tình với nhận xét của Lý Hạo Nhiên, thương pháp thì hắn không rõ, nhưng bàn về kiếm pháp thì hắn đủ tự tin, chỉ dựa vào những biến hóa nhỏ này trong kiếm chiêu của Liễu Dương, Mộ Dung Phục đã có thể nhận ra sự thay đổi trong lối đánh của tên kia.
- Liễu Dương đã thích ứng được với thương pháp của Viêm Thiên Bằng, kiếm chiêu của hắn bây giờ không còn gấp gáp để ứng phó như trước nữa, từng đường kiếm đã trở nên chuẩn xác và có tính toán hơn, có vẻ như hắn ta đã thật sự nhìn ra được sơ hở.
Ánh mắt của Mộ Dung Phục vẫn không rời khỏi trận đấu.
Kiếm chiêu của Liễu Dương giờ đây không chỉ đơn thuần là phòng ngự nữa mà còn mang đầy sự toan tính, sẵn sàng phản kích bất cứ lúc nào.
Lý Hạo Nhiên gật đầu, ánh mắt thong dong nhìn về phía Liễu Dương, trong lòng dường như đã sớm đoán trước được bước đi tiếp theo của hắn ta.
Nếu Liễu Dương thực sự muốn phản kích, tuyệt đối phải dựa vào những hư kích kia của Viêm Thiên Bằng.
Không nằm ngoài dự đoán của Lý Hạo Nhiên, Liễu Dương đánh ra một kiếm chiêu, thế kiếm như lôi đình, nặng tựa thái sơn, đánh thẳng vào đầu mũi thương của Viêm Thiên Bằng ngay tại hư kích kia của đối phương.
Bởi vì khí lực không đủ, lại còn bị phản kích mạnh mẽ, cánh tay của Viêm Thiên Bằng tê dại từng cơn, mũi thương chệch choạng đâm mạnh xuống đất.
Liễu Dương lợi dụng thời khắc sơ hở của Viêm Thiên Bằng, lao lên với thế công mạnh mẽ và quyết đoán, chỉ trong chớp mắt, hắn đã áp sát, khiến không khí đương trường trở nên bùng nổ.
Liễu Dương đạp mạnh lên trường thương của Viêm Thiên Bằng, khiến đối phương không cách nào hồi thương về để mà phòng thủ.
Nhân cơ hội này, Liễu Dương liền nhảy vọt lên cao, dồn sức chém ra một kiếm chiêu Lôi Đình Phạt Nhật hung tàn.
Viêm Thiên Bằng tuy bị ép vào thế hiểm nhưng vẫn giữ được sự quyết đoán. Hắn dùng cả hai tay nắm chặt trường thương, mạnh mẽ xoay người, tung ra một chiêu Hoành Tảo Hoang Vũ để chống đỡ.
"Oành!"
Dù đã cố gắng phòng ngự nhưng Viêm Thiên Bằng vẫn bị chấn lui bởi một kiếm hung mãnh của Liễu Dương.
Khóe miệng hắn rỉ máu, hai tay tê dại, không ngừng run rẩy.
Nhưng Liễu Dương không để đối phương có cơ hội nghỉ ngơi, tiếp tục dồn sức t·ấn c·ông vào phía bên phải, cũng là điểm yếu của Viêm Thiên Bằng.
Liễu Dương chỉ phản công đúng vào hai điểm mấu chốt mà Lý Hạo Nhiên nói với bọn họ lúc nãy là đã có thể lật ngược tình thế, làm cho ba người Vũ Như Vân, Mộ Dung Phục và Nam Cung Hạo phải kinh ngạc không thôi, trong lòng thầm kêu hai chữ lợi hại với Lý Hạo Nhiên.
Thạch lão đầu nhìn về phía Lý Hạo Nhiên, nhếch mép cười nhàn nhạt một cái.
"Tiểu tử ngươi coi như cũng có mắt nhìn!"
Trong một khoảng thời gian ngắn, Viêm Thiên Bằng liên tục bị Liễu Dương chèn ép quyết liệt.
Đột nhiên, khí thế Viêm Thiên Bằng đột ngột thay đổi, thương kình càng lúc càng cuồn cuộn, mỗi đòn t·ấn c·ông trở nên nhanh hơn, mãnh liệt hơn, hoàn toàn vượt xa sức mạnh ban đầu, đem thế trận dần dần giành lại từng chút một.
Liễu Dương, đang chiếm ưu thế, bỗng nhận ra sự biến chuyển đáng sợ này. Hắn cố gắng giữ vững nhịp độ t·ấn c·ông nhưng lực phản đòn của Viêm Thiên Bằng mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, ép dần ép mòn khiến Liễu Dương buộc phải lùi bước.
Lý Hạo Nhiên nhìn mấy dòng chữ mô tả ở bên cạnh Viêm Thiên Bằng, bất giác nở một nụ cười khổ, mũi thương thần bí kia đã truyền vào người của hắn ta một ít Tiên Khí, giúp hắn ta lấy lại được thế trận đã mất.
Tia tiên khí này giải quyết hai vấn đề chí mạng của Viêm Thiên Bằng, một là khí lực, hai là bộ pháp.
Liên hoàn kích kia giờ đây đã chuyển thành mười kích thực chiêu, và bộ pháp của Viêm Thiên Bằng, mặc dù vẫn không theo kịp, đã được tiên khí bù đắp lại bằng tốc độ.
Chỉ cần đơn giản như vậy, hắn ta đã có thể khôi phục lại trận thế, xoá bỏ những sơ hở mà Liễu Dương đang tận dụng để tạo ra lợi thế áp đảo kia, đưa mọi nỗ lực của đối thủ vào dĩ vãng.
Những thay đổi nhỏ này đã khiến mọi người lầm tưởng rằng trước đó, Viêm Thiên Bằng chỉ thăm dò Liễu Dương. Giờ đây, hắn mới thực sự bắt đầu đánh nghiêm túc, như thể đã cất giấu sức mạnh của mình cho đến thời điểm quyết định ở hiện tại.
Liễu Dương bắt đầu kiệt sức, trong khi đó, Viêm Thiên Bằng lại càng đánh càng hăng, làm mọi người trầm trồ không thôi.
Lý Hạo Nhiên thở ra một ngụm trọc khí, bây giờ mà tên Liễu Dương kia có muốn trách, chỉ có thể trách ông trời ưu ái Viêm Thiên Bằng mà thôi.
Thấm mệt, Liễu Dương dần mất đi sự chính xác nên có, hắn liên tiếp để lộ ra sơ hở, bị Viêm Thiên Bằng áp chế hoàn toàn.
Vũ Như Vân há hốc miệng mà nhìn tràng cảnh ở tỷ võ đài, hắn rốt cuộc không hiểu.
- Tại sao a? Rõ ràng chiến thắng đã nằm trong tay của Liễu Dương rồi.
Mộ Dung Phục thở dài, bất đắc dĩ nói.
- Ài, cũng chỉ có thể trách tại tên Viêm Thiên Bằng này ẩn giấu quá sâu mà thôi!
Dường như bọn họ đều đã bị Viêm Thiên Bằng và mũi thương thần bí kia qua mặt, để rồi phải công nhận tài năng của hắn ta.
Riêng đối với Lý Hạo Nhiên, hắn chỉ quan tâm đến một điều, nếu tên họ Viêm kia tìm được một bộ thân pháp cao cường, có thể theo kịp với thương pháp trong tay hắn ta, thì Viêm Thiên Bằng tuyệt đối sẽ là một địch nhân vô cùng đáng gờm, thậm chí có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới.
"Tên này, thật sự nguy hiểm!"
Kẻ này chỉ có thể làm bạn, không thể đối địch, nhưng nếu đối địch, phải trừ khử trước khi hắn ta trưởng thành.
Lúc này, tỷ võ đài cũng đã đi đến hồi kết, Liễu Dương bị Viêm Thiên Bằng đánh thành bộ dáng thảm hại, quỳ phủ phục trên mặt đất, cả người toàn là máu, hắn ho khan liên tục mấy cái liền.
Viêm Thiên Bằng đằng đằng sát khí quát.
- Liễu Dương, Lý Quý, hai tên khốn các ngươi còn gì để nói nữa không? Mau thực hiện lời hứa của các ngươi đi! Đồ khốn!
Tiếng quát của Viêm Thiên Bằng làm mọi người rơi vào im lặng, lúc này đây, Viêm Thiên Bằng đã dùng chính thực lực của hắn để giành lại tôn nghiêm của bản thân, thật làm người khác tâm phục khẩu phục vô cùng.
Liễu Dương bây giờ chỉ ước bản thân mình bị ngất như tên Lý Quý được bế đi kia.
Liễu Dương dùng ánh mắt cầu cứu phụ thân hắn, nhưng ngay cả phụ thân hắn cũng chỉ có thể né tránh, lúc này, lão cũng không thể làm gì.
Bây giờ lão mà có ra mặt cũng chỉ khiến mọi việc càng trở nên tệ hơn, thanh danh của Liễu gia cũng sẽ vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, bởi khi hắn và Viêm Thiên Bằng đổ ước, Quận Chúa Điện Hạ là người minh giám, Liễu gia cũng đâu thể làm gì khác hơn.
Liễu Dương tủi nhục, tự tát chính mình, miệng cay đắng nói lời xin lỗi Viêm Thiên Bằng.
Tiếng tát chát chúa vang vọng khắp không trung, làm người ta cảm thấy tủi hổ thay cho hắn.
Gia chủ Liễu gia vội đứng ra, nói đỡ cho con trai lão, giọng nói khẩn thiết.
- Quận Chúa Điện Hạ, người xem, khuyển tử của hạ thần cũng đã biết sai rồi, mong người cùng Viêm công tử giơ cao đánh khẽ, tha cho khuyển tử một lần.
Chu Cẩm Tú khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại ở Viêm Thiên Bằng, chờ đợi phản ứng của hắn.
- Viêm công tử, ngươi thấy thế nào?
- Bẩm Quận Chúa Điện Hạ, đổ ước là đổ ước, hắn đã thua thì phải thực hiện. Kể cả Lý Quý cũng như thế. Hiện tại hắn bị ngất, ta có thể tạm thời bỏ qua, nhưng khi hắn tỉnh lại, mong hắn thực hiện đúng lời giao hẹn. Nếu ta thua, ta cũng sẽ làm như vậy, tuyệt đối không từ nan.
Lý Hạo Nhiên lắc đầu ngao ngán, mấy tên Khí Vận Chi Tử này, đúng là tính tình ác liệt y hệt như nhau.
Liễu Dương hai tay nắm chặt, móng tay hắn bấu chặt đến nỗi chảy máu, hắn cười ác liệt, rồi tiếp tục tự tát chính mình.
Liễu gia gia chủ hừ lạnh, ánh mắt đằng đằng lệ khí nhìn Viêm Thiên Bằng, rồi nhìn sang gia chủ Viêm gia.