0
Không nằm ngoài dự đoán của Lý Hạo Nhiên, Lý Quý càng đánh càng rơi vào thế hạ phong.
Lúc này, hắn đã bị Viêm Thiên Bằng dồn ép đến mức không còn thấy đường lui, chỉ có thể chật vật chống đỡ trong hơi tàn.
Mỗi đòn t·ấn c·ông của Viêm Thiên Bằng đều mang theo sức mạnh hùng hậu, thương kỹ liên miên không dứt, khiến cho Lý Quý phải dồn toàn bộ sức lực còn lại để phòng ngự, thậm chí, ngay cả một cơ hội phản công mong manh cũng không có.
Tình thế càng lúc càng tuyệt vọng, Lý Quý chẳng thể duy trì được bao lâu nữa.
Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng trầm trồ bàn tán về sự áp đảo tuyệt đối của Viêm Thiên Bằng.
Trận đấu của Viêm Thiên Bằng và Lý Quý dần trở thành tâm điểm của mọi người.
Ánh mắt của Lý Khiêm, phụ thân của Lý Quý, hiện rõ sự lo lắng và căng thẳng.
Mặc dù giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng trong lòng lão không khỏi dậy lên cơn sóng ngầm.
Lão thừa biết Lý Quý không thể cầm cự lâu hơn, nhưng lão cũng không thể nào can thiệp vào trận đấu, chỉ có thể âm thầm siết chặt tay dưới bàn, chờ đợi bại cục của Lý Quý.
Lý Quý chỉ chống đỡ thêm được hai ba chiêu, liền bị Viêm Thiên Bằng một thương đả bại.
Thân thể Lý Quý bay như diều đứt dây, nặng nề nện xuống mặt sân tỷ võ, ho ra một búng máu lớn, ngất tại đương trường, nhìn sơ qua cũng đủ thấy thân thể hắn đã bị trọng thương nghiêm trọng.
Lý Khiêm tung mình đến võ đài, ngay cạnh Lý Quý, ôm hắn trong lòng, tức giận quát.
- Tiểu tử, chỉ là tỷ võ luận bàn, sao ngươi lại ra tay độc ác như vậy?
- Lý trưởng lão, huynh đừng có mà cưỡng tình đoạt lý, vũ kỹ không có mắt, trong tỷ võ luận bàn, ngộ thương là chuyện thường tình.
Viêm gia gia chủ đứng ra, nói một câu làm Lý Khiêm phải tức giận vung tay áo ôm Lý Quý rời đi.
Viêm Thiên Bằng ngạo nghễ đứng ở giữa sân tỷ võ, chĩa mũi thương về phía Liễu Dương.
- Tên họ Liễu kia, đến lượt ngươi rồi!
Liễu Dương nhíu mày, rồi đột nhiên cười lớn một tràng..
- Viêm Thiên Bằng, tự tin là tốt, nhưng đừng nên tự tin thái quá, ngươi nghĩ đánh bại Lý Quý là có thể đứng ngang hàng với ta sao?
Viêm Thiên Bằng đột nhiên cười phá lên, so với Liễu Dương cười còn lớn hơn.
- Liễu Dương, ngươi đừng có mà lải nhải như đàn bà nữa, lên đây!
Liễu Dương hừ lạnh.
- Được, tên ngông cuồng kia, ta sẽ dạy ngươi một bài học.
Đúng lúc này, Chu Cẩm Tú liền lên tiếng, làm cả hai bọn họ đình chỉ động tác.
- Chậm đã! Ta nghe nói Viêm công tử kinh mạch bị tổn thương, hiện còn chưa khôi phục tu vi, chỉ dừng lại ở Luyện Khí sơ kỳ, hơn nữa, còn vừa trải qua một trận chiến kinh hiểm, cho nên nếu tiếp tục chiến đấu e là sẽ có bất lợi. Như thế này đi, Hoàng Sư Cẩm Y Vệ sẽ giúp công tử hồi phục công lực đã hao tổn, hơn nữa, còn bố trí cấm chế trên người Liễu Dương công tử, đem tu vi của hắn phong ấn xuống Luyện Khí sơ kỳ, đảm bảo tỷ võ diễn ra công bình.
Đối với Viêm Thiên Bằng, đây là chuyện tốt, nên hắn liền gật đầu đáp ứng, cảm tạ ân điển của Quận Chúa Điện Hạ.
- Tạ Quận Chúa Điện Hạ!
Ngược lại, Liễu Dương sắc mặt có chút trắng, hắn vốn muốn ỷ vào tu vi để áp chế Viêm Thiên Bằng, nay lại so tài nghệ không so tu vi, làm hắn mất đi lợi thế thật lớn.
Thương kỹ của đối phương hắn đã được chứng kiến qua, muốn dùng kiếm kỹ thuần tuý để hoá giải là chuyện rất nan giải, nhưng Quận Chúa Điện Hạ đã đề xuất như vậy, hắn không thể làm gì khác hơn.
- Vâng, thưa Quận Chúa Điện Hạ!
Chu Cẩm Tú gật đầu hài lòng, nhẹ nhàng nói.
- Tốt!
Nàng quay sang nói với Dĩnh Hi.
- Dĩnh Hi, ta sắp xếp như vậy, con đã hài lòng chưa?
Chu Dĩnh Hi vô cùng vui vẻ nói.
- A di, người là người tốt, con trách lầm a di rồi! Hì hì!
Chu Cẩm Tú nở một nụ cười duyên dáng, nhìn Hoàng Sư Cẩm Y Vệ thi pháp ở bên dưới.
Lý Hạo Nhiên nhìn Viêm Thiên Bằng, khóe môi khẽ nhếch lên, trong lòng dâng lên một cảm giác thú vị nhàn nhạt.
"Xem ra, tên Liễu Dương kia, lần này đá phải thiết bản rồi!"
Sau tiếng hô dứt khoát của trọng tài, Liễu Dương không chần chừ, thân hình nhanh như chớp lao thẳng về phía trước. Một luồng khí thế mạnh mẽ bùng lên từ cơ thể hắn, cuồn cuộn như cơn cuồng phong quét tới.
Liễu Dương muốn tận dụng cơ hội chớp nhoáng này để dồn ép Viêm Thiên Bằng ngay từ đầu để chiếm thế thượng phong, không cho đối phương có cơ hội làm chủ nhịp độ trận đấu.
Với chiến thuật tiên phát chế nhân này hắn cho rằng Viêm Thiên Bằng sẽ không đủ thời gian để suy nghĩ hay phòng bị.
Thế nhưng trái ngược với tính toán của Liễu Dương và suy đoán của mọi người, Viêm Thiên Bằng hoàn toàn thủ vững trước đợt t·ấn c·ông dồn dập đầu tiên của Liễu Dương, cứ như thể hắn ta đoán trước được chiến pháp của Liễu Dương vậy.
Lý Hạo Nhiên ở ngoài quan sát, liền xác định tên họ Viêm này không tầm thường một chút nào, Liễu Dương với ý định tiên phát chế nhân, lấy tốc độ và bạo phát bất ngờ để rút ngắn khoảng cách, áp sát Viêm Thiên Bằng ngay từ ban đầu, khoá chặt đối phương lại, nhưng tên họ Viêm này vô cùng giảo hoạt, hắn luôn chủ động lùi lại để giữ khoảng cách với tên Liễu Dương kia, làm cho tên kia làm thế nào đi nữa, vẫn luôn ở đầu mũi thương của hắn ta không cách nào tiến thêm một tấc.
Viêm Thiên Bằng chỉ lùi năm bước chân thì đã có thể kìm hãm lại sự hung hãn ban đầu của đối thủ, đem nhịp độ trận đấu dần dần đoạt về tay mình.
Lý Hạo Nhiên không khỏi cảm thấy ấn tượng với chiến thuật của Viêm Thiên Bằng, xem ra lúc nãy đàm đạo, hắn ta vẫn còn giữ lại một phần cho riêng mình.
Vũ Như Vân không nhịn được nữa, mon men đi qua chỗ của Lý Hạo Nhiên cùng hắn vừa xem trận đấu, vừa đàm luận về phương pháp hoá giải thương kỹ và chiến pháp của Viêm Thiên Bằng.
- Lý huynh, tên họ Viêm này đúng là một kỳ tài hiếm có trong Thương Đạo, không ngờ hắn ta giấu nghề sâu đến như vậy!
Lý Hạo Nhiên cười cười, gật đầu đồng tình với đối phương, ánh mắt tinh tường quan sát kỳ biến của trận đấu.
Hắn biết Liễu Dương không đơn giản như vậy, so với Lý Quý nhất định là hơn không kém, chỉ là hắn ta cần thêm chút thời gian để tìm ra sơ hở của tên kia mà thôi.
Vũ Như Vân tò mò hỏi.
- Nếu là huynh, huynh sẽ hoá giải thương kỹ của tên kia như thế nào?
- Dĩ trọng phá khoái! Thương pháp của Viêm Thiên Bằng thiên về tốc độ, t·ấn c·ông nhanh và cuồng bạo, nếu tốc độ của bản thân không cao mà bị hắn cuốn vào tiết tấu nhanh và mãnh liệt đó tất sẽ phải chịu thua thiệt. Vấn đề của Lý Quý và Liễu Dương chính là sự nóng lòng muốn chiến thắng, cho nên cứ lao vào t·ấn c·ông hắn ta như thiêu thân, bản thân cứ vậy rơi vào tiết tấu của đối phương mà không chút phòng bị.
Vũ Như Vân gật đầu, tiếp tục nghe hắn nói.
- Tỷ như chiêu này của Viêm Thiên Bằng, nhìn qua thương kình như mưa sa, nhưng thực chất trong mười kích, chỉ có năm kích là hư chiêu, năm kích còn lại mới là thực chiêu. Chỉ cần phòng thủ tốt năm kích thực này là đủ. Theo như ta đoán, sở dĩ như vậy là bởi vì khí lực của Viêm Thiên Bằng hiện tại vẫn chưa đủ để thi triển chiêu này một cách hoàn hảo. Nếu huynh để ý kỹ, sẽ thấy rằng năm chiêu ở vòng ngoài cùng không đủ khí kình để đánh tới Liễu Dương. Thế nhưng, Liễu Dương lại không nhận ra điều đó, mà toàn lực ứng phó cả mười kích, nên mới khiến tay chân bận rộn như vậy.
Vũ Như Vân dùng lời lẽ của Lý Hạo Nhiên làm cơ sở để quan sát, đôi mắt hắn dần lộ ra tia kinh ngạc, hắn quay sang nói với Lý Hạo Nhiên.
- Lợi hại! Huynh thật là lợi hại! Quả đúng như huynh nói, nhưng cái này thật sự là quá khó để nhận ra, nhất là người ở trong cuộc, bọn họ sẽ không đủ bình tĩnh và sáng suốt để nhìn thấu chiêu thức này của Viêm Thiên Bằng a!
Lý Hạo Nhiên gật đầu, hắn nói.
- Viêm Thiên Bằng tuy nóng nảy, nhưng khi chiến đấu, cái đầu của hắn rất lạnh, hơn nữa, cảm xúc mãnh liệt rất phù hợp với thương kỹ cuồng bạo này của hắn, giống như thương kỹ này sinh ra là dành cho hắn vậy. Mặt khác, trước trận đấu, hắn ta đều thành công chọc tức đối thủ, làm họ bị cảm xúc lấn át lý trí, nếu như Liễu Dương có thể bình tĩnh, việc hoá giải là chuyện không khó. Nhưng tính thắng thua của Liễu Dương lại quá cao, cho nên càng đánh lâu mà càng không làm gì được Viêm Thiên Bằng, hắn ta sẽ càng nóng nảy mất bình tĩnh. Chuyện này chỉ có lợi cho Viêm Thiên Bằng mà thôi.
Vũ Như Vân như thể đại ngộ, liên tục hướng Lý Hạo Nhiên nói hai chữ lợi hại.
- Hơn nữa, Vũ huynh để ý kỹ sẽ thấy, khi Viêm Thiên Bằng truy kích, thường sẽ với tay để đâm thương về phía trước trước rồi mới truy theo sau, vũ kỹ đi trước, bộ pháp theo sau, lúc này cũng là sơ hở của hắn, nếu như Liễu Dương có thể lợi dụng thời khắc này mà tung ra một chiêu trọng kiếm, đánh lên đầu mũi thương của đối phương, nhất định sẽ chiếm được tiên cơ phản kích. Nhưng thế công dồn dập, làm cho hắn chỉ lo phòng ngự mà không nghĩ đến chuyện phản công, thành ra đối phương mới có thể thoải mái truy theo như vậy.
Lý Hạo Nhiên chỉ nói ra điểm này, không có nói rõ ra bộ pháp của Viêm Thiên Bằng đang sử dụng không theo kịp thương pháp của hắn ta, nhưng như vậy cũng đã đủ để hoá giải được thế truy kích của hắn ta rồi.
Vũ Như Vân lại tiếp tục cẩn thận quan sát, cẩn thận nghiền ngẫm lời Lý Hạo Nhiên nói trên thân của Viêm Thiên Bằng, sau một chiêu truy kích của tên họ Viêm, hắn liền ngộ ra.
- Lý huynh thật sự làm ta mở mang tầm mắt, bội phục, bội phục! Nào, ta mời huynh một ly!
Mộ Dung Phục ở phía bên kia, rốt cuộc không nhịn được nữa, lân la đến chỗ hai người bọn họ, bắt đầu cùng bọn họ đàm luận.
Tình thế của hai người trên võ đài lúc này đang giằng co vô cùng quyết liệt, tuy Liễu Dương chưa tìm được sơ hở của Viêm Thiên Bằng nhưng hắn ta lại không có rơi vào tình thế chật vật như Lý Quý, vẫn còn đủ sức để chống đỡ, kéo dài thời gian tìm ra sơ hở của đối thủ.