Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 87: Tôi muốn mạng của cậu
Tô Tầm nhếch môi cười,khôngchút bất ngờ.
“Em nghĩ sao?”
“Tôi biết.” Tô Tầmkhôngchút đổi sắc, “Nên tôisẽchocôtamộtlợi thế tốt.”
“Lý Tuyển gửi thư ạ.”
Tô Tầm xua tay, “Tạm thời bất động. Thực lực của Thú vương phi ở bên kiakhôngyếu, mấy năm nay tất cả những chuyện Lý Tuyển làm đều vìcôta, nếu như động vàocôta, tương đương với việc chọc giận cả hai bộ tộc.”
“Thứ nhất, cậu cũng biết rồi, thành Tây Bắc của Tô tướng quân, tôi bị tình thế ép buộc. Chuyện chia tách quốc gia như vậykhôngthể xảy ratrênngười tôi.”
Chương 87: Tôi muốn mạng của cậu (đọc tại Qidian-VP.com)
“côta quan trọng như vậy à? Chỉ làmộtcôhồn của dị thế, đángkhông?”
Mèo Đennóimộtmốc thời gian.
“Tôi muốn mạng của cậu.”
Tô Tầm gật đầu, “Được, tôi đảm bảo.”
Lý Tuyển quýnh lên, ngồi bật dậy, “Nhanh thế à?”
Lúc Tô Tầm rờiđi, ánh trăngtrêntrời rốt cuốc từ từ ló dạng từ đám mây đen ngòm. Lý Tuyển rất lâukhôngrờiđi, cho đến khi giọng nữ êm ái phía sau rèm vang lên,hắnmới khẽ nhúc nhích tay, bưng ly tràđãnguội từ lâutrênbàn lên.
“Ừ.”
Giây kế tiếp, lại nghe Tô Tầmnóithêm: “khôngbiết làm ma có thể lên giườngkhông?”
“thậtsao?” Trong mắt Lý Tuyển mang theo vẻ mong đợi, “Hay làanhtrả mâm xôi cho em, em đem về ủ rượu choanhnếm thử xem.”
hắnlấymộttrái bỏ vào miệng, “Chua quá.”
“Hễ cómộtkhả năngnhỏnhoi,anhsẽkhôngbỏ qua.”
Cuối cùng,hắnmới chậm rãi bật ra hai chữ như thế.
Thựcsựrất chua.
Nguyễn Kiều Kiều lâu rồi chưa gặp Cẩu Bất Lý, chỉ cảm thấy cậu lại cao thêmmộtchút. Trút bỏsựngây ngô của trẻ con,hiệntại cậu có thêmmộtphần chín chắn của thiếu niên, song mơ hồ vẫn có thể nhìn rakhôngítsựnon nớt.
Lý Tuyển sững sờ, lập tức cười haha, “Tôi nhớ Thú vương từngnói, chỗ nào cậu cũng thông minh, nhưng chỉ có tình cảm làkhôngnhạy bén, giờ xem ra,hắncũng nhìn lầm.” Lý Tuyển vỗ bàn, trong mắt lóe lên chút ánh sáng, “Được, tôi đồng ý với cậu. Liễu Như Yên tôi có thể giao cho cậu, nhưng có hai điều kiện.”
“không, tôi biếtanhlàmộtngười chung tình. Chẳng qua, giống nhưanhhiểurõtôi, tôi cũng hiểurõanh,sựchung tình củaanhchưa bao giờ dành cho Liễu Như Yên,côtakhôngphải mẫu ngườianhthích.”
“Đại nhân, ngài tìm tôi.”
Tô Tầm cúi đầu, giọng hơinhỏ, “khôngcó gì là đáng haykhông. Tôi chỉ biết,khôngcócôấy, cuộc sống rất nhàm chán.”
Cùng lắmanhra sức ởtrêngiường hơn. Có điều,côcho rằng do bản thânanhmuốn thoải mái thôi.
Tô Tầm nhìn ly tràtrênbàn, nét mặt thoáng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, “anhnên biết tôikhôngphải tới ôn chuyện cũ vớianh. Chúng tađithẳng vào vấn đềđi,anhmuốn sao mới giao Liễu Như Yên cho tôi.”
“Đại nhân, tính sao đây? Chuyện này có thể lợi dụngkhông?”
Lý Tuyển nhận túi mâm xôi, dở khóc dở cười, “anhđãlâu rồikhôngăn mấy thứ này.”
Lý Tuyển đúng là lợi hại, lại bảo Tô Tầmđiđối phó Tô tướng quân,mộtchiêu mượn đao g·i·ế·t người quá hay.
Nhắc tới núi Tuyết, đôi mắt da cam của Cẩu Bất Lý thoáng lóe lên vẻ đau xót, giọng cũng trở nên yếu ớt, “Đại nhân, mẹ thựcsựcó thể sống lại sao? Khi nào tôi có thể gặp lại mẹ?”
“Ừ.” Tô Tầm hài lòng gật đầu, “Mặt khác, khu mỏ bên kia sắp xếp xong chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Huống chi, làm bạn trai,anhbị trừ điểm rất nhiều, vì vậy ở trong mắt Nguyễn Kiều Kiều, giữa hai ngườikhôngcó kiểu tìnhyêuđích thực kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Quảthậthắncảm thấy mắt c·h·ó cũng bị chọc mù rồi.
“Đấu trí như thế nào?”
“côấy là hoàng hậu của tôi. Dùkhôngcó công lao, cũng có khổ lao.”
“...”mộtbụng cảm động đều tan thành mây khói vào giờ khắc này!
Lý Tuyển nhếch môi cười, “Em cảm thấy thế nào?mộtcon người nguy hiểm ngầm như vậy,khôngloại trừ cậu ta, chỉ sợ về sau chúng tasẽkhó sống...”
“Suy nghĩ củacôấy, tôikhôngquan tâm. Tôi, làm được là được.”
Thú vương phi ngồi xuống trước mặt Lý Tuyển, “nóiđi,anhthựcsựmuốn giếtanhta sao?”
“Bọn họ thựcsựcó gian díu, lá gan ghê gớm nhỉ?”
Khicôở tộc người thúđãcảm giác được dường như Thú vương phi và Lý Tuyển có chút mờ ám, chẳng ngờ Thú vương phi còn thựcsựchạy tới thăm Lý Tuyển.
“Ờ... đợiđã...” Thú vương phi lấymộtthứ trong ngực, nhìn kỹ, lại làmộttúi mâm xôi lớnnhỏkhôngđồng đều, “Tặnganh, quà tân hôn.”
Chuột Đệ trở về, báo cáomộtmàn này cho Tô Tầm hay.
Vậy em còn tới làm gì? Lý Tuyển thầm muốn bật ra câu này, song cuối cùnghắnchỉ thản nhiên bình tĩnh rút tay về, “anhlừa em thôi, mâm xôi ăn ngon như vậy, đem ủ rượuthìquá lãng phí vị ngọt nguyên thủy của trái cây rồi. Ừm, rất ngon.”
Hai người này vẫn khiến người ta hoàn toànkhôngngờ tới.
Tô Tầm tái nhợt suy yếu làm Nguyễn Kiều Kiều có phần đau lòng, songcôsờkhôngđượcanh,côchỉ có thể nhìn thấy tay mình xuyên qua thân thểanh.
“Được, tôi hứa vớianh.”
Cẩu Bất Lý gật đầu, “Tiểu Manhđãchuẩn bị ổn thỏa ở bên kia, chỉ chờ Tiểu Bạch bên này nữa thôi.”
Tô Tầm nhắm mắt lại, rất mệt mỏi.côcho rằnganhmuốn nghỉ ngơi tí, nhưng Mèo Đen nhanh chóng bước vào.
Lý Tuyển ngẩng đầu, sát khí trong mắt như gợn nước dần dần xao động.
Rèm bị kéo ra,mộtngười phụ nữ mạnh mẽ bước ra, giọngnóiêm ái khác với vẻ bề ngoài oai hùng hiên ngang.
“anh...”
Thú vương phinóixong, bưng ly trà Tô Tầm chả buồn động vào lên, uốngmộtngụm.
Cuối cùng,côlau miệng, “Được rồi, thời giankhôngcòn sớm, emđiđây.”
“Cậu cản tôi?”
Tô Tầm gật đầu.
“Đại nhân,anhxác định phải làm vậy à?”
Nguyễn Kiều Kiều chuyển động bên ngườianh, “Là vì chuyện Liễu Như Yên ư?khôngphảinóikhôngcómộttrăm khả năng à? Hơn nữa Lý Tuyển vừa nhìnđãbiết chẳng phải người dễ chọc.”
Lý Tuyển ra hiệu cho Tô Tầm ngồi xuống trước mặthắn, “Tô Tầm, chúng ta hợp tác nhiều năm như thế chưa bao giờ xuấthiệnsai lầm, cậu biết tôi thưởng thức cậu nhất ở điểm nàokhông?”
Khi Tô Tầm và Chuột Đệđigặp Lý Tuyển, gần tới cửa, Chuột Đệ ngăn cảnanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
anhthản nhiên như thế, trái lại khiến Lý Tuyển bất ngờ.
“Ừ, được rồi, cậu lui xuống trướcđi. Đúng rồi...” Cuối ùng, Tô Tầm gọi Cẩu Bất Lý lại, “Chỗ núi Tuyết cậu trông chừng cho kỹ,khôngcho phép bất kỳ kẻ nào tới gần.”
Ánh sáng trong mắt Tô Tầm b*n r* bốn phía, “Điều kiện gì?”
Tô Tầm gật đầu, “Cho nên chỉ có thể dùng trí,khôngthể dùng vũ lực.”
Tô tướng quân như vậy, há là tên ngốc? Tô Tầm có thể đối phó ông ta ư?
Tô Tầm chợt mở mắt, “Khi nào?”
nóixong, Tô Tầm mặc kệ, tiến vào.
“Nhưng, Tô tướng quân bên kia... hẳnkhôngdễ đắc thủ thế.”
Đúng lúc đó, cửa bị gõ. Cẩu Bất Lý bước vào.
Mèo Đen muốnnóilại thôi, nhưng cuối cùng thấy dáng vẻanhmệt mỏi, cuối cùng vẫnkhôngnóigì, khom người lui ra ngoài.
mộtlát sau,cômới lên tiếng: “Lý Tuyển, chúng takhôngthể nào. Nếuđãkhôngcó khả năng,thìcũng chẳng cần hi vọng lẫn nhau, việc nàykhôngtốt cho chúng ta.”
“Thế, cậu có nghĩ tới, nếu cậu c·h·ế·t,thìcôtasẽra sao?”
Bên trong cánh cửa, Lý Tuyểnđãđợi lâu, “anhđến rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đại nhân,anhmuốnđigặp Lý Tuyển sao?”
Chuột Đệ gật đầu, dường nhưhắnđãdò la đượcmộtbí mật lớn động trời.khôngngờ vua của tộc loài người lại có chút vướng mắc tình cảm nhonhỏvới vương phi của tộc người thú.
anhvốnđangnhắm mắt, nghe vậy chợt mở mắt ra.
Tô Tầmkhôngmở mắt, nhàn nhạt “ừ”mộttiếng.
Có điều nhìn bộ dạng đó của Tô Tầm,côlại rất lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“khôngngờhắnthíchcôMèo tới vậy.”
Tô Tầm đơn giản dứt khoát gật đầu, “Dù sao sớm muộn gì cũng phải giải quyết.”
Cẩu Bất Lý gật đầu,khôngchút cảm xúcnói: “đãchặtmộttay củacôta, cũng sắp xếp cho cấp dưới của Tô tướng quân cứucôta.”
Màcôđâu biết rằng, tìnhyêuở thế giới này còn cómộtloại gọi là mưa dầm thấm lâu.
Tô Tầm khoát khoát tay, “Cậuđixuống trướcđi.” Dừngmộtchút,anhcònnóithêm: “Trả lời bên kia, tôisẽđi.”
Tô Tầm mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Nếuanhthất bại,anhsẽtheo em cùng nhau làm ma.”
Sau khi Chuột Đệ rờiđi, Nguyễn Kiều Kiều từ phía sau bước ra.
“Thếanhkhôngmuốn ăn hả?khôngmuốnthìem đem về ủ rượu. Lần trướccôMèo dạy em ủ rượu mâm xôikhôngtồi.”
“Ừ, chỗ Tiểu Bạch, cậu bố trí xong chưa?”
“Rất... ngọt.”
“Điều kiện thứ hai.”
“Đại nhân à,anhphảiđithành Tây Bắc sao? Có phải Lý Tuyển épanhđiđối phó Tô tướng quânkhông?”
Thú vương phi lắc đầu, “Em biết mình có chút lòng dạ đàn bà, chỉ hơi cảm khái thôi. Khi Tô Tầm c·h·ế·t rồi,trênthế giới này, có lẽkhôngcòn người cản trở chúng ta nữa. Nhưng, đời người như vậy, ắt hẳn rất buồn chán. Tựa như Tô Tầmnói,anhta sống rất buồn chán,anhta chỉ cócôMèo ở bên cạnh mớikhôngnhàm chán nữa, mới giốngmộtcon người.”
hắnnắm chặt tay, trước mặtkhôngcòn bóng dáng củacôgáikia nữa.
“Xin lỗi đại nhân.” Chuột Đệ luimộtbước, “Tôi chỉ... cảm thấy đại nhân có thể suy nghĩ lại.hiệntại dù sao Liễu Như Yên cũng là hoàng hậu của thành Nhân Loại, dù tình cảm của Lý Tuyển dành chocôtakhôngđủ sâu, nhưnganhrõràng muốn mạng củacôta, chỉ sợ Lý Tuyểnsẽkhôngđồng ý. Lần nàyhắnkêuanhtới, e rằng cóâmmưu khác.” Thấy Tô Tầmkhôngnóilời nào, Chuột Đệ tưởnganhđãbị thuyết phục, bènkhôngngừng cố gắngnói: “Tôi biếtcôMèo rất quan trọng vớianh, nhưng đây là cuộc mua bán lỗ vốnrõrệt tới thế, cán cân nghiêng vềmộtbên, là mạng củaanh, hoặc chuyện càng đáng sợ hơn nữa là vẫn chẳng biết có thể cứu sốngcôMèokhông. Đại nhân à, từ ngày tôiđitheoanhluôn biếtanhrất thông minh,anhchưa bao giờ làm cuộc mua bán lỗ vốn hết, lần nàyrõràng lỗ lã, tại sao phải làm?”
Chuột Đệ cứ thao thao bất tuyệt, Tô Tầmkhôngbiến sắc chút nào,anhnhìn Chuột Đệ,nóimộtcâu.
Thú vương phi nhìn túi mâm xôi Lý Tuyển đùn đẩy lại, nhưngkhôngtiếp nhận.
“Cậu cũngnóitôi chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn.”
“...” Mặc dù hơi đáng sợ, song Nguyễn Kiều Kiều vẫn có chút cảm động.
Nghe Tiểu Manhnói, giờ Tô tướng quân cũngkhôngphải kẻ tầm thường, nghenóiông ta bắt tay với bộ hạ cũ của chú Lý Tuyển, liên tục nuốt vài thành phố củahắn.
Lý Tuyển cười, “nóinhư cậu, nếu tôikhôngđồng ý,thìchẳng phải quá vô tình rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.