Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Em không để ý anh
“Đại nhân,anhhộc máu rồi.”
“...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong bóng tối,mộtlúc lâu mới vang lên giọngnóinhẹnhàng của Tô Tầm.
Tô Tầm vẫnkhôngxuấthiện,mộtmìnhcôôm đầu gối, để mình chìm vào bóng tối.
“Đại nhân,anhbị thương rất nghiêm trọng ư?”
“...”
“Đại nhân.”
“Gãy hai chân.”
khôngchỉ vậy, mỗi ngàyanhđềusẽđúng giờ thổ huyết, màu đỏ tươi ấy làm Nguyễn Kiều Kiều thấy mà đau lòng
anhtức giận à? A ssigz! Vấn đề lớn như thế, lẽ nàokhôngchocôdo dự chút sao?
Nguyễn Kiều Kiềukhôngtrả lời.
Ban đầucôchỉ có thể nghe được tiếng của Tô Tầm, tiến sĩ Gấu, từ từcônghe được tiếng của Cẩu Bất Lý, Chuột Đệ và nhữngâmthanh khác.
Rốt cuộc tiếng kêu gào củacôlàm Tô Tầm trả lời. Giọnganhrất suy yếu, giống như mẹ Tô Tầmnói,hiệntạianhcực kỳ yếu.
Sau đó, Tô Tầm lại chẳng thấy đâu.
Nguyễn Kiều Kiều tiếp tục hít mũi, “Còn nữa, tại sao Lý Manh Manh muốn g·i·ế·t tôi? Tôi tự thấy mìnhkhôngcó lỗi vớicôta, cũngkhôngcướp chồng củacôta, tại saocôlại hạ độc thủ với tôi? Hay là, vốn dĩcôta thíchanh, nên hận tôi đố kỵ tôi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“anhmuốn g·i·ế·t Liễu Như Yên hả”
Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng quan tâm,cônóitiếp: “Đại nhân,anhbiết tại sao tôi muốn về nhàkhông? Đương nhiên,khôngthể phủ nhận cha mẹ là nguyên nhân lớn nhất. Nhưng cònmộtnguyên nhân nữa là, tôikhôngthích thế giới này, thế giới này quá nhiều chiến tranh. Tôi là người quen sống trong cảnh hòa bình rồi, tôi chỉ muốn cuộc sống đơn giản nhưđilàmnhẹnhàng kiếm chút tiền, tan việc xem phim Hàn hoặc cùng mình thích coi phim, dạo phố, ăn cơm. Tôikhôngmuốn cuộc sống phức tạp như vậy, tôi chỉ muốn sốngmộtđời vô cùng đơn giản. Đại nhân à,anhmuốn hủy diệt thế giới,anhcũngsẽhủy diệt cuộc sống tôi muốn, nên tôikhôngmuốn quay về.”
Nghe rất hấp dẫn, song thời điểm mấu chốt, Nguyễn Kiều Kiều thông minh đột xuất, “Bà muốn giếtanhta hả”
Đềunóingườikhôngvì mình, trời tru đất diệt, nhưngcôthuộc chòm sao Cự Giải mà. Dịu dàng, lo việc nhà và cómộttrái tim thánh mẫu.côtheo Tô Tầm bảy năm, bảy năm đó, muốncôtrở tay giếtanh,côthựcsựkhônglàm được.
Chương 86: Em không để ý anh
“Cho nên, cách duy nhất làcôgiết nó. Nghe lời tôi, giờ là thời điểm đau đớn nhất của nó, vì tìmcôvề mà nó vượt quakhônggian song song, dùng hết sức lực rồi.hiệntại chỉ cầncôlàm ầm ĩ, nó áp chếcôkhôngnổi, tôi lại giúpcômộtchút làcôcó thể rờiđirồi. Muốnđinơi nàothìđinơi đó.”
“Đừng quên rằngcôvốn có thể về nhà, giờ bị nó nhốt ở nơi tối tăm như vậy,côkhôngsợ sao?”
“Tô Tầm.”côthử giao lưu vớianh, nhưng Tô Tầmkhônglên tiếng.
Mà thôi, xem ra Tô Tầmđãhạ quyết tâm,côvốnkhôngcó cách nào thay đổi quyết định củaanh.
Lần này giọng Tô Tầm trở nên bất đắc dĩ, “anhgiết Sai Nhĩ.”
Tô Tầmkhôngnói.
Tiến sĩ Gấu hơi do dự, “Tìmthìtìm được rồi, nhưng giờ Liễu Như Yên là vợ của thái tử,hắnsẽkhôngdễ dàng giao người ra. Mặc dùhắnkhôngquan tâm Liễu Như Yên, nhưng nếu muốn giét Liễu Như Yên đểcôMèo kéo dài mạng sống,thìLý Tuyểnsẽkhôngđồng ý. Huống chi, chúng ta còn g·i·ế·t Lý Manh Manh.”
Thứ đồ chơi tình cảm này rất hư ảo, mà ở thời điểm quan trọngsẽnắm giữ lương tâm mình. Nếu g·i·ế·t Tô Tầm, sau nàycôcũngsẽbị cắn rứt lương tâm. Trọng điểm là ——
“...” Nguyễn Kiều Kiều do dự.
“Nhưnganhcũng chẳng quan tâm. Emkhôngquan tâmanh,anhquan tâm em đủ rồi.”
Tô Tầm lạikhôngnóigì.
“Ông lui xuống trướcđi.”
“Ừm. Dao của Lý Manh Manh có kịch độc. Khi Cẩu Bất Lý mang em về, cơ thể emđãlạnh như băng.”
“anhđem thi thể em về núi Tuyết, núi Tuyết có thể đảm bảo thi thể emkhôngthối rửa, em có thể sống lại lần thứ hai, cũng có thể sống lại lần thứ ba.”
“...”
cômơ hồ biết được Tô Tầm dùng biện pháp cấm kỵ nhốt linh hồncôlại, có lẽ còn tổn thương đến bản thânanh, nênanhmớinóianhđècôrất khó chịu.
Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều nghĩ thế, trong bóng tối vang lên giọng của Tô Tầm.
“...”
“Tô Tầm,anhnghe đượckhông? Chúng tanóichuyện đượckhông?anhkhôngthể nhốt tôi cả đời.”
Tô Tầm lườmcô, “Sao nào? Ngay cảmộtkẻkhôngliên quan cũng đáng để em quan tâm vậy à, vì saokhôngthấy em quan tâmanh?”
côkhôngnỡ.
Tất cả hình nhưkhôngkhác gì trước đây, chỉ cómộtđiều duy nhất là những người kháckhôngthể nhìn thấycô.
Nhưnganhlàm chuyện nguy hiểm như vậy, là vì muốn mangcôtrở về sao?cônghĩ việc này làmộtsựsai lầm.côkhôngmuốn trở về, Tô Tầm còn bị thương nặng, nghĩ sao cũngkhôngthấy có lợi.
“Là tôi nè.côMèo,cônghekhôngra giọng tôi sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi tiến sĩ Gấu rờiđi, Nguyễn Kiều Kiều chui ra khỏi phía sau Tô Tầm.
Nguyễn Kiều Kiều muốn về nhà, nhưngcôkhôngra được.
Đương nhiên Nguyễn Kiều Kiềukhôngmuốn. Dù thựcsựkhôngthể thảcôvề nhà, cũng phải đểcôtrở lại mạt thế. Nhốtcôở đây làm gì?
Nhưng,anhcũng đâu thể nhốtcôở chỗ này. Ở chỗ này rất tối,khôngcó thứ gì,côkhôngthích.
côthựcsựghét chỗ này, song phải g**t ch*t Tô Tầm,côpháthiệncôkhôngnỡ.
“anhnghe theo em hết, có phải emsẽquay vềkhông?”
Cho nên, về bản chấtanhkhôngphải người tốt lành gì, người lương thiện gì đó đừngnóitớianh.
Hướng lợi tránh hại,điđường thẳng là bản năng của con người. Nếu có thểđiđường thẳng,mộtbướcđãcó thể đến nơi, vì sao còn phảiđinhiều đường vòng vậy, đúng là rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm!
Nguyễn Kiều Kiều huơ tay phân bua: “anhbiếtrõtôisẽkhônglàm mà.”
“Liễu Như Yênsẽra sao?”
Thấy Nguyễn Kiều Kiều im lặng, giọngnóiấy liên tụcnhẹnhàngnói: “Giờcôcũng là ma, thân thểcôkhôngcòn khôi phục được nữa, nósẽnhốtcôcả đời.cômuốn ở trong bóng tối này cả đời à?”
mộtlúc lâu, giọng Tô Tầm mới vang lên, “anhcó thể cứu sống em.”
“Bà... bà là người hay ma?”
“Ừm.”
Tối đen,khôngcó bất kỳâmthanh nào.
Nếu cómộtcơ hội có thể về nhà, trở lại thế giới cũ, tại saocôkhôngvề chứ!
“Sai Nhĩ là người tình củacôta.”
“Sai Nhĩ phản bội.”
Tô Tầm xua tay, “Tìm được Liễu Như Yên chưa?”
“... Nhưng, giờ tôi còn ở chỗ này mà!”nóisống lại cái gì? Đó căn bản là giả được chưa?
Nguyễn Kiều Kiều sợanhlạiđi, lập tứcnói: “hiệntại tôi bị sao thế? Có phải tôiđãchếtkhông?”
“...”
côkhôngcảm thấy mình làm sai.côvốnkhôngphải người của mạt thế, hơn nữa mạt thế thảm biết bao, suốt ngày toàn là chiến tranh, còn ănkhôngđủ no mặckhôngđủ ấm, mỗi ngày bị Tô Tầm nô dịch,khôngcó TVkhôngcó di độngkhôngcó bạn bè, quan trọng nhất là cũngkhôngcó ba mẹ nuôi dưỡngcônhiều năm.
Tuykhôngnên có lòng thánh mẫu ở đây, nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn hỏi ra.
Giọngnóinày, Nguyễn Kiều Kiều rùng mìnhmộtcái, đâykhôngphải mẹ Tô Tầm ư?
“Đúng rồi, Cẩu Bất Lý thế nào?” Ngày ấy, cậu ngậmcôtừtrênvách núi cao như vậy rơi xuống,khôngbiết có bị thươngkhông?
Nguyễn Kiều Kiều tức giận, ra là vậy,cônóimà,côluôn thiện chí với mọi người, sao có thể dẫn đến họa lớn diệt khẩu kiểu này chứ,thìra tại Tô Tầm. (đọc tại Qidian-VP.com)
côthựcsựnhịn hết nổi rồi!
Nguyễn Kiều Kiều hít mũimộtcái, “Nó là con traianh,anhphải tốt với nómộtchút.”
Quả nhiên, giây kế tiếp, giọngnóithẹn quá hóa giận của Tô Tầm truyền đến, “Em lại do dự?khôngngờ em là người phụ nữ như vậy! Sao tôi có thể tin em chứ!”
Có lẽcôlại uổng công rồi, chắc Tô Tầmđãđi.
Tiến sĩ Gấukhôngnóithêm gì, Tô Tầmnóimộthồi hình như rất mệt mỏi.
“Khụ khụ...” Mẹ Tô Tầm ho khanmộttiếng, quá lúng túng, “Tôiđãkhôngcòn là ma nữa. Chẳng qua bây giờ làmộtcon ma đáng thươngkhôngtrọn vẹn hồn phách.”
“khônggiết nó,côđibằng cách nào? Haycôlòng dạ đàn bà, muốn bị nó nhốt ở đây cả đời?”
Nguyễn Kiều Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu, “Ai?”
“...”
Con người đúng là sinh vật đáng ghét, Nguyễn Kiều Kiều ghét bóng tối, nhưng dần dàcôpháthiệnmình quen mất rồi.
“Hả...” Hóa ra chếtthậtrồi? Nguyễn Kiều Kiều vô cùng chán nản, “Đại nhân, tôi cũng c·h·ế·t rồi,anhcòn giữ tôi làm gì?”
Tại saocôphải ở lại mạt thế chịu khổ?
Tinh thần Tô Tầm rất kém,côthấy tiến sĩ Gấu bắt mạch choanh, “Đại nhân à,anhcứ tiếp tục như thế nữa, đừngnóikhôngcứu đượccôMèo, ngay cả mạng của mình cũng mất đó.”
Tô Tầm xua tay, “mộtLý Manh Manh tính là gì, Liễu Như Yên càng là đồ bỏđi,hắncăn bảnkhôngquan tâm.hắnchỉ cần lợi thế to lớn hơn thôi.”
“Ừm.” Bỗng nhiên Tô Tầm khẽ cười thành tiếng, “Em muốn giếtanhà?”
“... A ssiz!”
“...” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Haha.”
Phảinóirằng khi lần nữa trông thấyanh, Nguyễn Kiều Kiều vẫn sợ hết hồn. Con c·h·ó săn to củacôsao gầy đến thế, cả người như da bọc xương, vừa nhìn là biếtkhôngăn cơm tử tế rồi.
Tất nhiêncôkhôngmuốn bị nhốt ở đây cả đời, nhưngcôkhôngmuốn g·i·ế·t Tô Tầm.
Sắc mặt Tô Tầm nhanh chóng trắng bệch,khôngđợi Nguyễn Kiều Kiều mở miệng,anhhoàn toàn biến sắc, ọcmộttiếng phun ra máu tươi.
Có điều, tại sao Tô Tầm phải g·i·ế·t Sai Nhĩ? Ăn no rửng mỡ hả?
Ngoại trừ Tô Tầm.
“Có muốn... g·i·ế·t nókhông?” Bên tai,mộtgiọngnóidịu dàng vang lên.
Dường như sợ Nguyễn Kiều Kiềukhônghiểu, Tô Tầm lại chậm rãinóithêmmộtcâu.
“Ừ.” Tô Tầm uốngmộtngụm thứ trong bình, sắc mặt khá hơn tí, “Ban đầu,anhtrấn áp hồn phách của Liễu Như Yên chỉ để làmcôta nghe lời, về saukhôngngờ rằng biện pháp đókhôngcó tác dụngtrênngười em, Cẩu Bất Lý thân nhất cũng vô dụng, chỉ còn có mỗicôta.anhcần bắtcôta làm thí nghiệm, rốt cuộcđãsai chỗ nào.”
hiệntại Nguyễn Kiều Kiều biết mìnhkhôngphảiđangmơ.côthựcsựtừng tới mạt thế, nên mới chọc phải Tô Tầm.
Sau khi mẹ Tô Tầmnóixong liền biến mất, nghe đượcâmthanh thảm thiết của bà ta, có lẽ Tô Tầm bắt bà tađirồi.
Tô Tầm ngẩng đầu, chẳng thèm để ý lau máu nơi khóe miệng, bên mép nhếch ra nụ cười lạnh.
“Ừm.”
Sau đó,côthoát khỏi phòng tối,côcó thể trông thấy những người khác.
Im lặngmộthồi, Tô Tầm mới lên tiếng: “Em quay về,anhsẽtốt với nó.”
Ông đặtmộtbìnhnhỏxuống, “Đại nhân à, thứ nàysẽkhiếnanhdễ chịu hơn.”
“Đại nhân,anhmuốn thế giới này đại loạn sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.