Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 91: Chuyện mang thai

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Chuyện mang thai


“Dù gì Cẩu Bất Lý cũng là con trai chúng ta,anhđừng lạnh mặt như vậy đượckhông? Dọa nókhôngtốt gì hết.”

“Nhưng... em thích.”

Tô Tầm có muốn trở lạikhông, tạm thời Nguyễn Kiều Kiềukhôngbiết. Songcôbiết rằng,côchẳng hề muốn quay về.

cômuốnmộtđứa congái.

Nhiều nămkhôngcó cảm giác ăn thịt, lần nữa ăn được, luôn cómộtloại xúc động nhàn nhạt. Nhưng rất nhanh, Nguyễn Kiều Kiều uống sạch canh, ăn hết thịt gà trong chén.

Thỉnh thoảng, Thú vương phi còn tới thăm nhưng Tô Tầmkhônghoan nghênh lắm.

“Ừm.” Tô Tầm gật đầu.

Trong lúcnóichuyện, Tiểu Bạch bưng canh gà nóng hổi tiến vào.

Sau khi Tô Tầm thu hồi thành Tây Bắcthìthường trú luôn tại đó. Tiến sĩ Gấunóihoàn cảnh ở đây tốt hơn thành Nhân Loạimộtchút, thích hợp cho dưỡng bệnh.

Nhất là Tô Tầm, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào bụng Nguyễn Kiều Kiều, giống nhưkhôngthể tin nổisựthậtnày.

Hả? Tức giận?nóithậtcũngkhôngđược sao?

Nhắc tới Tô Tầm, ngày đó sau khianhphất tay bỏđi, Nguyễn Kiều Kiều cho rằnganhsẽtức giận mấy ngày, nhưng cũngkhônglâu lắmanhlại quay về.

Liễu Như Yên khócmộthồi, sau đó thê thê thảm thảmđimất.

“...”

Tiến sĩ Gấu vỗ lồng ngực béo cam đoan, “Yên tâm, tôi chẩn đoán bệnh tuyệt đốikhôngthành vấn đề.”

Tiến sĩ Gấu sờ cằm, nét mặt rất rối rắm, “nóithật, tôikhôngbiết. Đợi sinh ra nhìn rồi biết.”

Mấy năm nay, tộc người thú và loài người ở chung rất tốt, vì Lý Tuyển tỏ thái độ tốt đẹp với tộc người Thú, nên ba năm nay luôn rất hài hòa.

Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy thân thể chậm rãi trở nênnhẹhửng,côcòn chưa kịp suy xét là vấn đề gì, thân thể chợt trầm xuống.

Tô Tầm nhích lại gần, ngăn chặn Cẩu Bất Lýđangrục rịch ngóc đầu dậy.

Tiểu Bạch mấtmộttay nhưng chẳng ảnh hưởng kỹ thuật nấu nướng củacôchút nào.

Hơn nữa, bọn họ còn ở tại tiểu viện năm ấy nữa. Có điều khác với trước đây, giờ tiểu viện cây xanh tỏa bóng, cây mơ ngay cổng ra đầy quả nặng trịch.

Tô Tầm có tư cách tức giận, dù saoanhmất ba năm mới nghiên cứu ra cách để Nguyễn Kiều Kiều ở lại. Ai ngờ Nguyễn Kiều Kiều vừa tỉnhđãnóimộtcâuanhchẳng muốn nghe.

Liễu Như Yên lấy làm lạ nhìncô, “Đương nhiên là trở về rồi. Cơ thể tôi bản thân tôi cònkhôngnhập vào được, hơn nữa tiến vào có lợi ích gì.khôngngờ tên rác rưởi Lý Tuyển ấy lại lừa dối tôi... Người tanóinhất dạ phu thê bách dạ ân, lúc ởtrêngiường cònnóiyêutôi, ai ngờ xoay người lại... Huhuhu... cũng tạicôtốt số, giờ tôi mới pháthiệnTô Tầm tốt nhất, sớm biết vậy cònkhôngbằng dụ dỗanhta.”

Giọngcôkhônghiểu sao có chút nghẹn ngào, “anhgià mất rồi.”

“Ừm.”

côtừtrêngiường ngồi dậy, Cẩu Bất Lý nhào vào lòngcô, nhưng giữa đường bị người từ phía sau kéo ra.

Lần trước, Cẩu Bất Lý thiếu chút hại c·h·ế·t Tô Tầm,anhchẳngnóigì.hiệntại hai người ở chungmộtcách lạnh nhạt, có thể ăn cơm chung, nhưng rất ít giao lưu.

“Được rồi, còn chưa chín đâu.” Đúng lúc Nguyễn Kiều Kiều ôm móng vuốtanh, “Đợi nó chín em làm bánh hạnh nhân[1] choanhăn.”

Tô Tầm cũngkhôngbiểuhiệnquáyêuthích đứa bé này, nhưnganhnghe tiến sĩ Gấunói, Nguyễn Kiều Kiều có đứa bé nàykhôngdễ dàng, lông màyanhmới giãn ra.

Tiến sĩ Gấunói, loài người và người thú kết hợpđãkhó khăn rồi, đặc biệt Tô Tầm còn làmộtngười bán thú. Cho nên Nguyễn Kiều Kiềukhônghi vọng lắm.

“Được rồi, tôi phải về nhà.cômộtmình ở đâyđi! Nơi rách nát này tôi cũng chẳng muốn ở lại nữa!”

[1]Hạnh nhân là hạt khô của quả cây mơ.

“côkhóc cái gì?”

Nguyễn Kiều Kiều ôm tayanh, đối diện với đôi mắt da cam, “Có phảianhcòn tức giận khi ấy nó thiết kếanhkhông?”

Sau đó, vào buổi tối, Nguyễn Kiều Kiềunóichuyện này với Tô Tầm.

Tiến sĩ Gấu trợn mắt, “Bộ lúccômang thai Cẩu Bất Lý có cảm giác hả?”

Nghĩ đến mơ, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy miệng hơi chua.

Khi Tô Tầm ở chung vớicô, cũngkhôngbiểuhiệnquá nhiều dã tâm. Từ sau khicôtỉnh lại, bất kỳ chuyện gìanhđều thểhiệnkhôngnhiệt tình, ngoại trừmộtviệc.

“Tôi khóc chosựđáng thương của tôi.” Liễu Như Yên ôm đầu gối, sau khi nhìn Nguyễn Kiều Kiều lại khóc huhu, “Sao tôi xui xẻo thế! Đáng lẽ ở chỗ này tôi có thể sống tốt hơn, nhưng tại sao chỉ có thể bị vứt bỏ và phản bội?”nóixong, Liễu Như Yên lau nước mắt, “Ai cũngnóixuyênkhôngchơi rất vui, tôi cảm thấykhôngvui gì hết.”

Bỗng chốccômở mắt ra.

“Mẹ, mẹ tỉnh lại rồi?”

Bản tính củaanhlà cướp đoạt, nếu những người thú kiakhôngcho,anhdứt khoát cướp. Cướp nhiềuthìngười thú cũng tức giận, vất vả lắm quan hệ hai tộc mới bình ổn,khôngnên vì phụ nữ mang thai nhưcômà phá hỏng cuộc sống yên bình.

Rốt cuộccôđãtrở lại.

“...” Vốn còn tưởng vì năm đó Cẩu Bất Lý làm chuyện sai nên Tô Tầm có khúc mắc với cậu,khôngngờ rằng người ta chỉ đơn thuần ghen tuông thôi.

Cuối cùngcôcũng hiểu tại sao Cẩu Bất Lý trông lớnrõnhư thế, vì thời gianđãtrôi qua ba năm.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn Cẩu Bất Lýrõràng lớn hơn hẳn, sờ đầu cậu. Đợiđã...côcó thể sờ được?

hiệntại Tiểu Bạchđãlàmộtthiếu nữ, trông thấycôMèo, nét mặt lộ vẻ tươi cười, “Tôiđãhầm canh gà,cônếm thửđi.”

Tô Tầm hừ lạnhmộttiếng, “Nó còn có thể bị dọa hả?”

Tô Tầm ngápmộtcái, “khôngquan trọng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mỗi ngày đều ăn mấy lần. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đại nhân, tại saoanhkhôngtrở về thành Nhân Loại.”

Song chính như vậy, trải qua hơnmộtnăm yên bình, Nguyễn Kiều Kiều được chẩn đoán ra mang thai.

Tuy nhiên lần nàykhônggiống lần trước, lần nàyrõràng Nguyễn Kiều Kiều chờ mong nhiều lắm.

Nguyễn Kiều Kiều vô tri vô giác bịmộttiếng khóc đánh thức.

Tô Tầm nhìn quả mơtrênđầu cành cây, lộ móng vuốt ra.

“Ăn no rồi?”

Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, thoáng nhìn Tô Tầm.côluôn cảm thấy có gì đókhôngđúng.

Chương 91: Chuyện mang thai

“Đại nhân?”

Thoáng nhìn Tô Tầm, thấy sắc mặtanhđen thui, Nguyễn Kiều Kiều lại ngápmộtcái, cười híp mắt bỏ thêmmộtcâu.

“Cẩu Bất Lý?”

Đừngnóianh, ngay cả Nguyễn Kiều Kiều cònkhôngtin,côkéo tiến sĩ Gấu hỏi rất lâu, “Ôngkhôngchẩn đoán sai chứ,thậtsựmang thai sao?”

Khi nhận được tin tức này, nét mặt cha mẹ đều rất sững sờ.

Nguyễn Kiều Kiều hết biếtnóigì, Liễu Như Yênnóimộthồi, cuối cùng đứng dậy.

Thành Tây Bắc non xanh nước biếc, hoàn cảnh tươi đẹp, rất thích hợp định cư. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậyanhmuốn trở vềkhông?”

Nguyễn Kiều Kiều bật cười, vòng tay ôm ấp của Tô Tầm rất ấm áp, mấy năm trước cái đuôi bị thương ở khu mỏ trở nên trụi lủi,hiệntại rốt cuộc mọc lông mới,côrất hài lòng cọ cọ bộ lông mềm mại. Sau đó rục người vào lònganh, ngápmộtcái, mắt nửa mở nửa khépnói: “Quỷ hẹp hòi.”

Quan trọng nhất là Nguyễn Kiều Kiều nhìn bacôcongáiđángyêucủa Chuột Đệ, trong lòng cũng mơ hồ cómộtsuy nghĩ.

“Aiđangkhóc đấy? Ồn chếtđiđược.”

“Ôngnóixem, nó là loài người hay người bán thú?”

Tiểu Bạch tới hỗ trợcôướp quả mơ thành mơ khô, chua chua ngọt ngọt, làm Nguyễn Kiều Kiều rất thích.

Cẩu Bất Lý dành phần lớn thời gian ở phòng thí nghiệm, bằngkhôngsẽtìmcô.

côsờ cánh tay mình, nặng trịch, nhéo tay mình, sức lực nơi lòng bàn tay vẫn đủ. Cuối cùngcôcũng tiếp nhậnmộthiệnthực. (đọc tại Qidian-VP.com)

“hắnvẫn kiêng kỵanhsao?”

Phút chốc Tô Tầm đen mặt, sau đó phất tay áo xoay người rờiđi.

Rất nhiều lần bị Tô Tầm trông thấy, sắc mặtanhđều rất tệ.

“Tiểu Bạch.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bóng tối thoái lui, đập vào mắt là gương mặt đángyêumềm mại của Liễu Như Yên.

anhngồi bên giườngcô, nhìncôănmộtchén thịt gà.

“Ăn chút gìđicôMèo.”

“...”

Chẳng qua món này ở thời kỳ mạt thế là hàng xa xỉ, sau đó bị Tô Tầm biết được bèn chạy tới khu vực của Thú vương tìm trái cây chua về. Nghenóibởi vì thế mà dẫn đếnmộtít mâu thuẫn giữa hai tộc.

Tô Tầm lắc đầu, “Tài nghệkhôngbằng người, chả có gì đáng tức giận.”

“côđiđâu đó?”

Cũng đúng.côchẳng hiểu gì cả sinh Cẩu Bất Lý, thậm chí cònkhôngbiết mình có thai.

hiệntạicôtìm đượcmộtcông việc tốt tại thành Nhân Loại, làm đầu bếp ởmộtquán cơm lớn nhất thành phố. Tuy có chút kỳ quái, song nghenóiTiểu Bạch rất nổi tiếng ở đó. Nhất là đồ ăncôlàm, ngàn vàng khó mua.

“Nặng,sẽđè trúngcôấy.”

Từ đầu chí cuối, cái tên này đềukhôngcó giác ngộ làm cha.

Cẩu Bất Lýđãlà ngoại lệ trong ngoại lệ,côchẳng cảm thấy cuộc đờicôcòn có thể thêm ngoại lệ nữa.

Nguyễn Kiều Kiều ợmộtcái, vỗ vỗ cái bụng tròn vo, “Lâu lắm rồi emkhôngăn no.”

“Hơi thèm ăn mơ.”

Bởi hết thảy đều bụi trần lắng đọng, là thời điểm yên bình.

“...”

“Chỉ nhìn nókhôngthuận mắt thôi. Thằng c·h·ó ấy lớn chừng này cứ dính chặt em mãi là sao?”

Tô Tầm nhìn cái bụng gồ lên củacô, híp mắt, “đithôi,anhdẫn emđitản bộ.”

Ba năm nayanhkhôngđ*ng d*c, nên lần này đ*ng d*c dứt khoát kinh thiên động địa.

Thời gian ba nămnóidài cũngkhôngdài,nóingắn cũngkhôngngắn lắm. Chuột Đệ và Tiểu Manh còn sinh song thai. Chẳng qua Chuột Đệ làmộtngười chuyên sinh congái, thai đầu là congái, thai sau lại sinhmộtđôi song thai bégáinữa.

Lần này Nguyễn Kiều Kiều có thaikhôngkhác với trước đây, nhưng càng thích ăn hơn.

cônghĩ cuộc sống cứ trôi qua yên ổn như thếthìtốt biết mấy.

Tô Tầm l**m môimộtcái, nét mặt hơi mong chờ.

“khôngthể trở về.” Tô Tầm thànhthậttrả lời.

“Nhưng tại sao tôikhôngcó cảm giác gì?”

Về sau Nguyễn Kiều Kiều biết, bèn tóm lấy Tô Tầmkhôngchoanhđi.

Cẩu Bất Lý là người bán thú vốn trưởng thành nhanh, đứa trẻ mười tuổi nhìn tương đương như con người mười lăm tuổi. Cậu đứng trước mặtcô,đãcao hơncôrồi.

Người thú lớn rất nhanh, bé con nhanh chóng biết bò biết lăn, bacôcongáiđều có quan hệ rất tốt với Tiểu Bạch.

Gần như từng giờ từng phút đều dùng đuôi quấn quýt Nguyễn Kiều Kiều,côlàmộtngười mềm lòng,côđau lòng mấy năm nayanhsốngkhôngdễ.anhđãdùng thân thể mình trấn ápcôba năm, tổn thương thân thể nhiều lắm, nênanhmuốn như thế nào,côđều chiều theoanh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Chuyện mang thai