Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Chúng ta đều phải sống
“Mẹ.”
Buổi tối Nguyễn Kiều Kiều thương lượng chuyện này với Tô Tầm.
Quả nhiênanhkhôngthể quá rảnh rỗi,sẽgây chuyện.
Cùng năm sinh Cẩu Muội, Tô Tầm nhận được tin tức Lý Tuyển muốnanhtrở về thành Nhân Loại.
Tô Tầm ôm Nguyễn Kiều Kiều, giương mắtkhôngnóithêm gì.
Tâm trạng của Lý Tuyển, Nguyễn Kiều Kiều rất hiểu. Ngày nào cònsựhiệndiện của đối thủ có tâm lý phản xã hội phản loài người như Tô Tầm,thìcả đời đều bất an.
Năm sau, Nguyễn Kiều Kiều cực khổ mang thai mười sáu tháng, rốt cuộc thuận lợi sinh ramộtcôcongáiđángyêu. Cũng giống như Cẩu Bất Lý, làmộtngười bán thú. Chẳng quakhôngvui vẻ như Cẩu Bất Lý, trái lại có chút mềm mại yếu ớt.
Cẩu Bất Lý còn địnhnóigì, song Cẩu Muội trong lòng nghe được động tĩnh, từ từ mở mắt ra.
“Đại nhân đâu?”
Hai người hài hòa vượt quamộtđêm, ngày hôm sau, Nguyễn Kiều Kiều mỏi eo đau lưng được Tô Tầm ôm lên xe.
Mấy nămkhônggặp, Lý Tuyển trở nên càng ngày càng làm người ta khó đoán.
Nguyễn Kiều Kiều ngước mắt lên, thấy Tô Tầm cũng nhịn hơn nửa năm rồi, trong lòngđãmềm nhũn từ lâu, bèn gật đầu.
côcũngkhôngphảimộtngười tốt thựcsự,côbiết xu lợi tránh hại, cũngkhôngquá giữ chữ tín. Nhưng đối với Tô Tầm,cômuốn giữ lời, muốn tuân thủ hứa hẹn này.
hiệntại ở thành Tây Bắcanhlà chúa tểmộtphương, có vợyêutrong lòng, con cái cả nếp lẫn tẻ, tuy cả người vẫn biếng nhác, songkhôngthểkhôngnói, thú vui trong cuộc sống củaanhcũng nhiều hơn.
côhẳn biết ở chỗ nào, vì vị trí cụ thể tác giả có miêu tả trong nguyên tác,côchỉ cần nhớ là được. (đọc tại Qidian-VP.com)
cômơ thấycôtiếp tục đọc quyển H mạt thế kia, sau đócôđọc được kết cục của Tô Tầm.
Đúng rồi, nam chính chính diện chính là Lý Tuyển.
“Tô Tầm,anhkhôngthể c·h·ế·t.anhchết rồi em thựcsựmuốn trở về, dẫn theo Cẩu Muội và Cẩu Bất Lý chạy trốnthậtxa.”
Ở chỗ này,côhọc đượcsựkiên định, hoàn cảnh tàn khốc che mất nhân tính củacô, nhưng thời điểm quan trọng nhất,mộtphần lương thiện nhất trong nhân tính củacôlại xuấthiện.
Mấy năm nay Lý Tuyển vẫnkhôngtìm vợ. Đối ngoại,hắnlàmộtông vua thâm tình chung thủy, từ sau khi hoàng hậu Liễu Như Yên bất ngờ c·h·ế·t ở núi Tuyết,hắnthanh tâm quả d·ụ·c, bên cạnh chẳng có người phụ nữ nào.
“Mẹ, mẹ đừng ngu ngốc nữa. Đại nhân phát triển thế lực ở thành Tây Bắcđãuy h**p Lý Tuyển. Lần này kêu ông ta về, làkhôngcó ý định cho ông ta trở lại.”
[1]Người Trung Quốc có câu: “mộtlần mang thai, ba năm ngốc nghếch”.nóicách khác, là những biểuhiệnhay quên, mất trí nhớ tạm thời, khó tập trung vào công việc…ở phụ nữ bầu bí hoặc sau khi sinh được ví von là “baby brain” (trí não trẻ thơ).
Lý Tuyển và Tô Tầm giống như bạn tốt nhiều nămkhônggặp, chè chén liên tục.
Cố gắng lên, tuycôtừng có thai, nhưngkhôngthể não cá vàng ba năm[1],côphải nhớ ra.
“Lý Tuyểnkhôngcó hành động ư?”
Tương tự, Cẩu Bất Lý dành nhiều thời gian cho Cẩu Muội, giảm bớt thời gian kề cận Nguyễn Kiều Kiều, sắc mặt Tô Tầm cũng tốt hơn.
“Nghe lời, dẫn Cẩu Muộiđi. Hay con muốn cả nhà chúng ta đều c·h·ế·t ở đây?”
“Ông ấy ở đâu? Mẹ muốnđitìm ông ấy...”
Tô Tầm nắm taycô, hônmộtcái. (đọc tại Qidian-VP.com)
anhbị nam chính chính diện thiêu c·h·ế·t, lấp kínmộttầng hầm,đitới bước đường cùngkhôngcòn cơ hội chạy trốn.
“Ai biết đâu.”
côchỉ có thể gắng gượngnóira câu này, “Cho nênanhphải sống.”
“Sao nhanh thế?”
Ban đầu vì Nguyễn Kiều Kiều chưa tỉnh lại, muốn ở lại nơi non xanh nước biếc này dưỡng bệnh. Có điều Nguyễn Kiều Kiều sống lại rồi, còn sinhmộtcôcongáihoạt bát, Lý Tuyển cũng truyền lệnh tới.
Đúng lúc này, Cẩu Bất Lý ôm Cẩu Muội vọt vào, “Mẹ,đimau. Người của Lý Tuyển bao vây hết rồi!”
Chúng ta đều phải sống.
Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng biết tầng hầm ở chỗ nào,côcố gắng nhớ lại tình tiết của quyển sách kia.
Cẩu Bất Lýnóiđúng,côtài nghệkhôngbằng người,khônglợi hại nhưanh, vẫn nênđira trước, nếukhôngsẽtrở thành gánh nặng củaanh.
Nguyễn Kiều Kiều hất tay Cẩu Bất Lý ra, “Mẹđãtừng thỏa thuận với ông ấy. Mẹ vĩnh viễnsẽkhôngvứt bỏ ông ấy. Khi đó, thực ra mẹ từng lặng lẽ thề, ngày nào đó ông ấy c·h·ế·t, mẹsẽnhặt xác giúp ông ấy.”
Cẩu Bất Lýmộttay ôm Cẩu Muội,mộttay nắm tay Nguyễn Kiều Kiều thúc giục, “Mẹ, đừng mèo nhèo nữa! Chúng ta ra ngoài trước,khôngđinữasẽkhôngđiđược!”
“Tô Tầm đâu? Tô Tầmđangở đâu?”
khôngthể độc chiếm mẹ, nhưng có thể độc chiếm Cẩu Muội mà.
Nguyễn Kiều Kiều theo trí nhớ tìm ra tầng hầm, cũng tìm đc Tô Tầm.
nóilà thương lượng, nhưng Tô Tầmđãcó quyết định từ lâu.
“Đại nhân,anhtỉnh lạiđi!anhtỉnh lạiđi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Emđãổn chưa?”
Tô Tầm uống trà, nét mặt hờ hững.
Làm vợ chồng già nhiều năm như vậy, Nguyễn Kiều Kiều cònkhôngbiết tâm tư đó của Tô Tầm à. Người này chả có sở thích gì, nhưng đặc biệt chấp nhất vớicô, ngoại trừ những ngày đặc thù ra, hầu như ngày nàoanhđều muốn cả.
sựra đời của Cẩu Muội làm mối quan hệ của Tô Tầm và Cẩu Bất Lý hòa hoãn. Đối với Cẩu Bất Lý,đãkhôngthể độc chiếm mẹthìsau khi có Cẩu Muội, trong lòng cậu phát sinh biến hóa.
Nguyễn Kiều Kiều biết Tô Tầmkhôngmuốn trở về, thực ra chẳng phảikhôngmuốn trở về, mà làkhôngthể.
“Ông ấyđãsớm biết à?”
Nguyễn Kiều Kiều từng gặp Liễu Như Yên, nên biết chuyện gìđãxảy ra.
Cẩu Bất Lý xoay đầu sang chỗ khác,khôngđành lòng nhìn thẳngcô, “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa.đitheo conđi.”
côlàmộtngười bình thường toàn khuyết điểm.
Thuộc hạ củahắnđau lòng, song Lý Tuyểnkhônghề bị lay động.
“Đại nhân đâu?”
“Dù sao cũng là chuyện sớm muộn.”
“Dẫn Cẩu Muộiđiđi.”
“Đại nhân!”
Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều đoánkhôngra rốt cuộchắnmuốn gì. Nhìn bộ dạnghắn,khônggiống người lương thiện đồng ý lưu lại Tô Tầm, nhưnghắnđưa nhà ở của Tô tướng quân cho bọn họ, thựcsựcôkhôngđoán ra.
Song bên ngoàiđãgần như sụp đổ, cho dù nơikhôngsụp xuống hoàn toànthìcũng lung lay muốn sụp.
Trước đó mấy ngàycôsinh Cẩu Muội,anhquấn quýtkhôngbuông muốn quấn lấy. Nguyễn Kiều Kiều nhớ ra thế giới ban đầu củacôcó ở cữ, nên c·h·ế·t sốngkhôngcho Tô Tầm chạm vào.
Tô Tầmkhôngmuốn trở về, chuyện nàyđãkéo dài nhiều năm.
côở lại thế giới này là vìanh, nếuanhchết rồi,côcòn ở lại đây làm gì nữa?
Chương 92: Chúng ta đều phải sống
Tô Tầmkhôngtrả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Kiều Kiều chợt giống như bị k*ch th*ch,côhất tay Cẩu Bất Lý ra, ánh mắt nhìn cậu cũng sắc bén hơn, “Tại sao sốngkhôngnổi?khôngphải gần đây ông ấy rất biết điều, cũngkhônglàm chuyện xấu? Tại sao sốngkhôngnổi?”
Nguyễn Kiều Kiều làmộtngười bình thường, nhát gan, hèn yếu, thích bỏ dở nửa chừng,khôngthích động não,khôngthích cuộc sống quá tranh đấu.
Nguyễn Kiều Kiều chẳng chút nghi ngờ việc Lý Tuyển muốn g·i·ế·t Tô Tầm. Tuy nhiên bọn họ vừa mới đếnđãphái người g·i·ế·t, cũng quá nóng vội rồi.
Tuy nhiên Tô Tầmđãdùngcôlàm lý do kéo dài nhiều năm, năm nay còn có thể thoái thác sao?
Đương nhiên Tô Tầm là uống trà, mà Lý Tuyển hiếm khi uống say, rất sớmđãđược đưa trở về.
Tô Tầm c·h·ế·t trong tầm hầm ấy.
Cẩu Bất Lý nhìn chung quanh bắt đầu có quân đội đến gần, khẽ cắn môi, “Mẹ, phủ tướng quân có tầng hầm, có thể ông ta ở đó.”
Tô Tầmtrênvai quá nặng, épcôđếnkhôngthở nổi.
côôm đuôi củaanh, cực kỳ đau lòng. Cái đuôi vất vả lắm mới mọc lông mới, giờ lại bị đốt trụi.
Cẩu Muộiđãđược Cẩu Bất Lý ômđi, cậu chăm trẻ rất tốt, nên cũng chả cần cặp cha mẹ này dậy lúc khuya khoắt.
Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Muội ngồi xuống, “Rốt cuộchắnmuốn sao? Còn chạy tới uống rượu vớianh?”
“Trở vềthìtrở về.”
Tầng hầmđãbốc cháy, Tô Tầm nằm dưới đất, cả người mềm nhũn.côdập tắt lửatrênngườianh,khôngdám xác địnhanhcòn hơi thởkhông?
hắnbảo Tô Tầm vào phủ tướng quân trước kia của Tô tướng quân.
“Mẹ, đừngđi...”
Bọn họ trở về thành Nhân Loại.
Nguyễn Kiều Kiều khẽ cắn môi, nâng Tô Tầmtrênvai,đitừng bước ra ngoài.
Nguyễn Kiều Kiều từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại,côsờ bên cạnh,khôngcó bóng dáng Tô Tầm đâu.
“Đại nhân?”
“Sốngkhôngnổi?”
Cẩu Bất Lý nắm taycô, “Sao vậy, chúng tađimau.”
Tô Tầm được Nguyễn Kiều Kiều cho phép, đôi mắt sáng lấp lánh, cái đuôi quấn quýtcôlăn lên giường.
Nguyễn Kiều Kiều lặp lại lần nữa, “Cẩu Bất Lý, đại nhânđãđiđâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lúc hỗn loạn bọn họ chạy ra ngoài, chỉ nghe đượcmộttiếng nổ phía sau, phủ tướng quân quen thuộc trong đám mây mù mịt sụp xuống, ánh lửa ngút trời, mơ hồ còn nghe được vô số tiếng hét chói tai vang tận trời.
“Mẹkhôngđi.”
Chẳng qua nếu kết cục vẫn như vậythìsao...
Từnhỏđến lớn,côđãhứa rất nhiều chuyện, hình như hôm sau đều quên. Trò hứa hẹn này, chẳng những đàn ông thíchnói, mà phụ nữ cũng thích.
Cẩu Bất Lý hung hăng níu cánh tay Nguyễn Kiều Kiều, giọngnóimang theo cầu xin, “khôngđược, conđãhứa với ông ta phải để mẹ và Cẩu Muội an toàn.”
“Ừ, chăm sóc Cẩu Muộithậttốt.”
Nguyễn Kiều Kiều cho rằng thay đổimộthoàn cảnh mới, tối naycôsẽmất ngủ. Song chẳng biết tại sao, đêm naycôngủ rất say.côngủ say như c·h·ế·t, còn mơmộtcơn ác mộng.
Thấy Cẩu Muội sắp khóc, Nguyễn Kiều Kiều cúi xuống hôn tráncôbé, “Dẫn Cẩu Muộiđisốngthậttốt.”
“Mẹ lo cho ông ta làm gì? Mạng ông ta lớn,khôngchết được đâu. Mẹ, mẹ theo con ra ngoài trướcđi!”
Điều này làm Tô Tầm buồn bực hồi lâu, mỗi ngày đềuđisớm về trễ, làm người thú ở cách đókhôngxa gà bay c·h·ó sủa.
Ban đêm, chủ và khách đều vui vẻ.
Cẩu Bất Lý khẽ cắn môi, nắm chặt tay Nguyễn Kiều Kiều, “Mẹ, mẹ mặc kệ ông tađi. Tối nay Lý Tuyển chắc chắn phải lấy mạng ông ta, ông ta sốngkhôngnổi đâu!”
Trong hỗn loạn, quân đội bắt đầu tấn công. Nguyễn Kiều Kiều ôm đầu, lảo đảo, trong đầu xuấthiệnrất nhiều tình tiết, cuối cùngcôquảthậttìm được tầng hầm.
“Mẹ...”
Nguyễn Kiều Kiều chần chừ.cônênđi, songcôliên tưởng đến giấc mơ kia, quyển sách kia.côvốn cho rằng Liễu Như Yênđirồi, kết cục có thể trở nên khác biệt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.