Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51: Gọi tôi lần nữa
Nguyễn Kiều Kiều thăm dò kêumộttiếng,côkhôngôm hi vọng quá lớn, chỉ nghe theo Tô Tầm khẽ gọi.
côcũngkhôngbiết hai ngườiđiđược bao lâu, chỉ biết mặt trời lặn rất lâu rồi, màn đêm bắt đầu buông xuống.
Đợi sau khi ăn xong, sắc đỏ trong đôi mắt ấyđãrút lui, biến trở lại màu da camcôyêuthích. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nghỉ ngơimộtchútđi.”
Lúccôđangđịnh bày tỏsựyêuthích của mình dành cho mặt trời mọc xinh đẹp, chỉ nghe Tô Tầm dương dương đắc ý ở sau lưngnói: “Nếu em thích, tôisẽcướp toàn bộ núi non này về.”
Sau cùng, Nguyễn Kiều Kiều ôm bờ vaianh, l**m mồ hôitrênngườianh.côđầm đìa mồ hôi ưỡn người, mắt híp lại thànhmộtđường. Toàn thân như được vớt từ trong nước ra, cả người mệt mỏi vô cùng, nhưng trong lòng hết sức thỏa mãn.
“...”
Chẳng qua còn tốt, Tô Tầm học rất mau.anhnhanh chóng phản công làm chủ, cũng biết làm sao đểcôvui sướng.
Nguyễn Kiều Kiều mệt mỏi đến mứckhôngnhấc nổi ngón tay, trước khicôchìm vào mộng đẹp, ý nghĩ duy nhất trong đầu là giai đoạn đ*ng d*c của Tô Tầm còn bao lâu nữa mới kết thúc chứ.
Tô Tầm dường nhưkhônghài lòng sơn động lắm, có lẽ ghét bỏ nó quánhỏ.anhdùng móng vuốt bớimộtít đất, sau đó cảm thấy quá phiền phức nênanhgọi mấy con sói tuyết tới giúp đỡ.
Nhưngsựthậtchứng minh, quả nhiêncôcómộtthân thể khỏe mạnh. Ngoại trừ châncôhơi mỏi nhừ,thìtất cả đều bình thường, thậm chí lúc nấu nước,côcòn trông thấy bóng mình trong nước.
Song may mà, chưa tính là khó chịu lắm, còn hơi thoải mái.
Nguyễn Kiều Kiều khẽ dụi mắt, bọn họ tới đỉnh núi tuyết rồi.anhđãđicả đêm, lúc này trời bắt đầu tờ mờ sáng,mộttia nắng bắt đầu le lói ở đường chân trời.
Có điềuanhpháthiện,anhvốn cực ghét sinh vật xa lạ lại cảm thấykhôngtồi lắm.
Song, Tô Tầm ngừng lại.
Đêm nay Nguyễn Kiều Kiều ngủ vô cùng ngon. Chiếc giường mềm mại giống như đưacôtrở về chiếc giườngnhỏlúc trước vậy.
Động tácanhcực kỳ dịu dàng, đôi tai lông xù đángyêurun lên, cái đuôi phía sau cũng vểnh lênthậtcao.
Nguyễn Kiều Kiều là thánh cuồng đuôi, vừa nhìn thấy cái đuôi lông xù, cả ngườicôđãmềm nhũn. Do đó đến cuối cùng, khi Tô Tầm chậm rãi thâm nhập vào, người đ*ng t*nh trái lại làcô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Kiều Kiều từng vô số lần nghe đồng nghiệp mìnhnói, đàn ông đều quyết liệt và tùy tính, thích làm gìthìlàm, tùy ý đ*ng d*c.
Trong giây phút ấy, đôi mắt Tô Tầm sáng lấp lánh, sau đóanhtiến lại gần hôn khóe mắtcô.
Có người ngủ cùnganh, đây làmộttrải nghiệm rất kỳ lạ.
Chậc chậc, đúng là tên khốn kiếpkhôngân cần gì cả. Người bình thườngkhôngphải nênnói“Em ổn chứ?” “anhyêuem” sao?
Lúc ngủ, Tô Tầm luôn cảm thấy bên cạnh có gì đó ngọ nguậy lại gần.anhnheo mắt nhìn sinh vật bên cạnh, hóa ra là Nguyễn Kiều Kiều ngủkhôngan phận.
Hơn nữa, Tô Tầm chưa tính là cao thủ.anhdừng lại như vậy, ngược lại chocôthời gian giảm xóc.
Chậc chậc.
khôngchỉ vậy,anhcòn tìm tảng đá làm băng ghế, ghế tựa. Giường trái lại chỉ làmmộtchiếc, cũng chẳng biết gỗ từ đâu ra.
Dưới ngườicôlót lông hồ ly dày, còn có đệm thịt người Tô Tầm, thảo nào thoải mái thế.
Có lẽ vẫnđangtrong giai đoạn đ*ng d*c,hiệntại Tô Tầm còn ở hình dạng người thú, tròng mắtanhhơi đỏ, lúc đầu Nguyễn Kiều Kiều cho rằnganhlại muốn biến thân. Nhưng đợimộthồi,cômới pháthiệnanhchỉ đơn thuần hơi đỏ mà thôi.
Nhưng dịu dàng cầu xin, Tô Tầm có thểsẽsuy xét.
Dù rằng Nguyễn Kiều Kiềukhôngthích sơn động này lắm,côvẫn thích căn phòng rộng lớn hơn chứkhôngphải sơn động lạnh như băng. Song giống đựcđãlấy lòng, đặc biệt người này lại là Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều bày tỏ phải khích lệ ba lần.
anhv**t v* gương mặtcô, con ngươi đen kịt thoáng mê man, khác với mắtanh, bàn tayanhdịu dàng chạm vào khuôn mặt đầy nước mắt củacô, “Gọi tôimộtlần nữa.”
Cả quá trìnhkhôngthể gọi là như cá gặp nước, Tô Tầmthậtsựkhôngchuyên.
“Tí nữa emsẽbiết.”
Làm xong, Tô Tầm rất hài lòng, sau khiđivài vòng trong sơn động, mới nắm taycô, “Thíchkhông?”
Tô Tầmđirất chậm, bởi quá nhanhsẽlàm rơi Nguyễn Kiều Kiều.anhvẫn duy trì bước tiến chậm rãi,đilên núi.
Khi Nguyễn Kiều Kiều thán phục trước cảnh đẹp, giọng Tô Tầm từ phía sau truyền tới.
“Mệt hử?”
Chẳng quanóithật, Nguyễn Kiều Kiều cũng mệt mỏi rồi, ôm lông hồ ly mềm mại,côhíp mắt cũng ngủ theo.
Sắc mặt Tô Tầm càng tốt hơn, hôm nay dùng móng vuốt đẽo tường dường như càng ra sức hơn.
Nguyễn Kiều Kiều tỏ ý,côtuyệt đối chỉ muốn hôn Tô Tầm để thểhiệnsựyêuthích và cảm kích củacôthôi, có điều Tô Tầm vừa bịcôhôn, cả ngườiđãkích động.
Khicôduỗi người, đúng lúc Tô Tầm cũng tỉnh giấc. Trông thấy Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắtanhthoáng mờ mịt, songanhnhanh chóng khôi phục bình thường.
côgiống nhưmộtbà dì quái đản.
Tuy nhiên Tô Tầm là vua ở đây, dù xung quanh thỉnh thoảng có sói tuyếtđiqua, nhưng trông thấyanhđều bày tư thế thần phục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ luônnóixương cốt tốt, phải ngủ giường cứng chút, song Nguyễn Kiều Kiều mắc bệnh công chúa, thích giường mềm cơ.
côthựcsựkhôngmuốnđingắm đóa hoa màu trắng khắp hang núi này. Nhất là xương trắng chằng chịt bên dưới kia, ngẫm lạithìvô cùng đáng sợ.
Đợiđã, tại sao bọn họ chưa bao giờ cùng tần số não nhỉ?
cômở mắt ra, đập vào mắt làmộtmảng màu trắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Kiều Kiều cưỡitrênngười Tô Tầm, bộ lông xù củaanhlàmcôvô cùng ấm áp,côtúm sợi lông mềm mại củaanh, híp mắt hỏi: “Đại nhân, chúng ta địnhđiđâu?”
Buổi chiều, tuyết đọng bắt đầu tan.
So với sức chịu đựng của Tô Tầm, thủ đoạn sáng tạo củaanhlàm tốt hơn. Xong chuyện,anhtựa vào vaicô, vẻ mặt thỏa mãn.
Dường như việc biến thànhmộtdã thú, rong ruổi trong ngọn núi này cũng khiếnanhhài lòng.
Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gìcôcũng bị hư thận mà c·h·ế·t thôi.
côđẩy Tô Tầm còn định nhào tới, tựa vào ngựcanhyếu ớt cầu xin, “Đại nhân, tôi mệt lắm.”
Đại khái ăn được ngon ngọt, cả đêm ấy, Tô Tầm làm ba lần. Đến lần cuối cùng, toàn thân Nguyễn Kiều Kiều đều đau nhức, cả người nhưkhôngphải củacôvậy.
Nguyễn Kiều Kiều: “...”
Tấm thân này của Nguyễn Kiều Kiều cũng là dị năng trời cho, dù tối qua bị Tô Tầm lăn qua lăn lại như thế, thậm chícôcho rằng mình như bị xe nghiền ép, mấy ngàykhôngdậy nổi.
Cái tên này được lợi còn khoe mẽ, sau khi đâm vào chỗ ấyanhngừng lại, ánh mắt sáng như ngọc, làm bộ hỏicô, thoải máikhông?
Khẽ duỗi người,cômới pháthiệnmảng trắng ấy là cái đuôi to của Tô Tầm.anhnằm cạnhcô, toàn thân bao bọccô, cái đuôi che chắncôchặt chẽ.
Cho nêncônhón chân lên, khẽ hôn khóe môi Tô Tầmmộtcái.
Nếu đây là món quà,thìcôthậtsựrất thích. Nguyễn Kiều Kiều thoáng cảm động.
Gương mặt ửng hồng, bộ dạng này hoàn toàn giống như được tưới tiêu tốt vậy.
Núi non liền nhau bất tận trong biển mây tràn lan nơi xa, ánh nắng chiếu sáng khắp nơi, toàn bộ thế giới đều rơi vàomộtmảng biển ánh sáng.
anhđangbày tỏanhvui vẻ.
côthích mặt trời mọc xinh đẹp,anhlại thích mở rộng địa bàn.
anhômcôgáinhỏvào lòng, thấycôvô thức nắm đuôianh, đôi mắt đen nhánh củaanhtrở nên hơi bí hiểm.
Gọianhđược sao?
Chỗ này là thế giới băng tuyết hoàn toàn tách biệt với thế gian, song vì có Tô Tầm, vậy màkhôngcòn chút giá rét.
“thậtsựthích đuôi đến thế à?”
“Thoải máithật. Hóa ra làm chuyện này lại vui sướng đến thế.”
Chương 51: Gọi tôi lần nữa
Bọn họ còn là cặp đôi thực sắc[1] ấy.
anhbếcôlên, bèn lăn lên giường.
Tô Tầm trước mắt như giống đực tỉ mỉ bày biện tổ, còncôthìtrở giống cáianhmuốn lấy lòng.
Quả nhiên, Tô Tầm nhượng bộ.anhv**t v* thân thể ướt đẫm của Nguyễn Kiều Kiều, lưu luyến ôm vào lòng.
Rốt cuộc bọn họđãtới.
[1]Thực sắc ý chỉ thực là chuyện ăn uống, sắc là chuyện nam nữ, vốn 2 chuyện này đều là bản tính của con người.
Chẳng bao lâu sau, sơn động vốn nhonhỏđãđượcanhkhuếch trương thêm mấy lần.
Trong băng tuyết ngập trời,côcàng ngủ càng lạnh, rốt cuộc nhịnkhôngđược dựa sát nơi ấm áp kia.
“khôngthích hử? Hay em thích chỗ xa hơn?” Hai tay Tô Tầm nắm bả vaicô, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước
Ở phương diện làm tổ của giống đực, trước giờ đều là điểm mạnh. Nghĩ kỹ lại, hình như đây là kỹ năng bọn họ tìm bạn đời.
Nguyễn Kiều Kiềukhôngtrông cậy Tô Tầmsẽdừng lại. Đừngnói“boy đơn thuần” nhưanh, cho dù là đàn ông bình thường ở thế giới ban đầu, đạnđãlên nòng, cũngkhôngthể dừng được.
Xem ra X văn của Cẩu Bất Lýkhôngmiêu tả đúng lắm. Nguyễn Kiều Kiều chỉ có thể dựa vào những X văn sâu trong ký ức và “phim mỹ” từng xem ân cần hướng dẫn Tô Tầm.
khôngthểkhôngnói, ở mặt này Tô Tầm quả là thiên tài, họcmộtbiết mười, sóng trướcđãbị sóng sau đẩy lên bờ cát rồi.
anhdẫn Nguyễn Kiều Kiều ra ngoài tản bộ.
So với việc nắm tay,anhcàng thích cõngcôhơn.
Thích, từ ngữ này khá xa lạ vớianh.
“Tô... Tô Tầm.”
Nhìn ra Tô Tầm vẫn quyến luyến, ăn chưađã, nhưng Nguyễn Kiều Kiều cũng nắm được mấu chốt củaanh. Tô Tầm điển hình là ăn mềmkhôngăn cứng, nếucômạnh mẽ đẩyanhra, có lẽanhcòn phát cáu hoặc cương quyết nhào tới.
“Tôi đói rồi.”anhđãnóicâu đầu tiên sau khisựviệc xảy ra.
“Thíchkhông?”
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Nguyễn Kiều Kiềuđãbiết được lòng hiếu kỳ và thể lực mạnh mẽ của Tô Tầm. Chẳng qua sau khi trải quasựkháng nghị củacô, Tô Tầm cũngkhôngdành thời gian để lưu lạitrêngiường nữa.
Trong suốt quá trình, Tô Tầm luôn hôn khóe mắtcô, dịu dàng v**t v* mặtcô, đồng thời cái đuôi cũng dịu dàng cọ cọ thân thểcô.
Việc này căn bản là gian lận.
Tô Tầm đểcôxuống, nhìn núi lớn nơi xa.
nóixong,anhnằm xuống bên cạnh, trong nháy mắt ngủ mất. Để lại Nguyễn Kiều Kiều ôm lông hồ ly mềm mại, hung hăng lườmanhmộtcái. Tên khốn kiếp này, lúc nãykhôngphải tràn đầy hăng hái sao? Sao đùng cái ngủ như c·h·ó thế?
Toàn bộ thế giới đều xuấthiệntrước mặtcô.
côtrở về rồi?
Ngẫm nghĩ,anhđưa tay kéo Nguyễn Kiều Kiều vào lòng, thân thể mềm mại tràn ngập mùi hương nhàn nhạt,anhtỉ mỉ ngửi mới pháthiệnmùi hương này rất nhạt, nhưng chẳng hiểu saoanhrất thích.
Có lẽcôcũng đến kỳ đ*ng d*c nhỉ?
Tô Tầm ngừng lại, Nguyễn Kiều Kiều cũng tốt hơn nhiều rồi. Dùcôđãsống tại 2 thế giới nhưng đều là lần đầu, thực tiễn và lý thuyết vẫn khác biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.