Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 52: Triền miên trong sơn động

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Triền miên trong sơn động


Tôiđangtức giận!

Nguyễn Kiều Kiềukhônghề khách sáo, tay dài chân dài leo lên lưng Tô Tầm.

“khôngkhôngkhông...” Nguyễn Kiều Kiều đẩy Tô Tầm lần nữa, “khôngthể cứ như thế hoài, coi chừng miệt mài quá độ.”

Hừ, càng khó chịu hơn.

“...” Tùy hứng vậy sao?

“Hừ.” Người nào đó bày dáng vẻ ‘đừng chọc tôi, tôi còn tức giận đấy’.

“anhtới chỉ đểnóimấy lời này?”

Nghĩ lại, cơn đ*ng d*c củaanhsắp qua rồi, nhưng nhìnsựnhiệt tìnhtrêngiường củaanh, dường như hoàn toànkhônghề có thời gian biến mất ấy.

Chờ chút, loài người và bán thú, thựcsựcó thể kết hợp ư?

“Hừ.” Tô Tầm buông cằmcô, quay đầuđi.

“Hi, người đẹp. Đại nhân củacôlà thứ gì ấy,đãnóikhôngđánh mặt, lẽ nàođangganh tỵ với khuôn mặt đẹp trai của tôi.”

Tuần trăng mật? Chẳng lẽ, Cẩu Bất Lý cũng cho Mạc Phi xem sáchkhôngnên xem?

“khôngđợi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Có điều Nguyễn Kiều Kiều... hoàn toànkhôngsuy nghĩ nhiều thế. Trái tim thiếu nam tinh tế củaanh,côđâu có băn khoăn tới.

“Cút...”

Mạc Phi còn chưanóihết,mộtquả cầu tuyếtđãhung hăng đập tới.

Mãi mãikhôngcó ngày yên tĩnh.

C·h·ó ngoan, tôi thíchanhngoan như vậy nha.

Đợiđã, rốt cuộc bọn họ nghĩ sao thế, tại sao lần đầu tiên của Tô Tầm được nhiều người quan tâm vậy. Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều có cảm giác bị lột tầng datrênngười.

Ngày ấy,trênđỉnh núi tuyết, Nguyễn Kiều Kiều và Tô Tầm ra về chẳng vui. Thực ra cũngkhôngtính làkhôngvui,côvẫn rất vui ấy chứ, chẳng qua Tô Tầmkhôngvui lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Kiều Kiều chống đỡ người, “Có làm gì đâu.” Sau đócônghiêng đầu, thoáng nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Tô Tầm, trong chớp mắtcôđãhiểu.

“Ừ, được. Đám Chuột Đệđangchờ bên ngoài. Tiến sĩ Gấunóikỳ đ*ng d*c củaanhsắp kết thúc.đithôi.”

Lần này Tô Tầm xoay đầu, tức muốn nổ phổi.

“Hừ hừ...”

“Cảm ơn, lônganhcũng rất mềm.”

Nguyễn Kiều Kiều lạikhôngcó dã tâm lắm, ngoại trừ sống ra,côcòn muốn sốngmộtcách vui vẻ.

“Cậu tới làm gì?”

Đúng, Tô Tầm vốnkhôngbuông tha dã tâm của mình, ánh mắtanhtừ đầu đến cuối đều nhắm vào thành phố loài người kia.

“đi, chúng ta trở lại.”

Lúc này, Nguyễn Kiều Kiều chợt nghĩ ngợi.

Trong tuyết, ba ngườiđicực nhanh. Rất nhanh bọn họ ra khỏi núi tuyết rồi, ngay cửa Chuột Đệ và tiến sĩ Gấuđãchờ ở đấy.

Tuy sơn động đơn sơ, nhưng toàn do Tô Tầm tự mình ra tay chế tạo, đừngnóilàanh, ngay cả Nguyễn Kiều Kiều cũng rấtkhôngnỡ.

trênđỉnh núi mơ hồ có sói tuyết xuấthiện. Sắc trờiđãtối, rốt cuộc chúng ra ngoài rồi, chúng nhìn theo bọn họ rờiđi, bản thânthìvĩnh viễn bị gông cùm xiềng xích ở chỗ này.

“Cảm ơn đại nhân.”

Nhìn thấy Tô Tầm, tiến sĩ Gấu bước lên đầu tiên nghênh đón.

“Được rồi, hai người ở chỗ này chơi mãi. Tô Minh biết chuyện núi tuyết rồi, chỉ sợ lần nàyhắnsẽkhôngtừ bỏ ý đồ.”

Đàn ông của thế giới này cũng đơn thuần quáđi. Lúc nãycôcònnóianhhọc hư loài người, hóa ra chỉ là bề ngoài.

“Đó là cái gì?”

Tô Tầmmộtbên thong dong mặc quần,mộtbên cảnh giác Mạc Phiđangdùng ánh mắt làmanhkhó chịu nhìn Nguyễn Kiều Kiều.

Chuột Đệ cũng cười hì hì xúm lại, “Đại nhân, cuối cùnganhthành công rồi.”

Theo ánh mặt trời ấm áp, việc trở vềđãvô vọng, Nguyễn Kiều Kiều bèn chuẩn bị làmmộtgiấc nghỉ trưa.

nóinăng nhưđangmờicôchơi 3P vậy.

Tô Tầm sờ cằmcô, có vẻ nhưanhrất thích động tác này, ngoại trừ vuốt tóccô, còn thích sờ cằm, giống hệtđangtrêumộtcon mèo.

“Em muốn về?”

Đáng tiếc,côkhôngphải người mèo thựcsự.

Muốn thực thi từng bướcmột, việc nàykhôngcó khả năng!

Nguyễn Kiều Kiều ló đầu ra, trước cửa, Mạc Phi nhìn hai người, cười hì hì phất phất tay, “Nè nè,đãlâukhônggặp. Tuần trăng mật của hai người thế nào?”

“Ai?”

Nhưngrõràng, Nguyễn Kiều Kiều thấy được nétcôđơn chợt lóe lên. Bỗng nhiên,côcó chútkhôngđành lòng.

anhđen mặt,đira trước, sau đó cúi người ý bảo Nguyễn Kiều Kiều leo lên.

Ngày nào đó,anhgặp nguy hiểm, vậycôsẽở lại nhặt xác choanh.

“Đúng rồi.” Nguyễn Kiều Kiều chống nửa người dậy, “”Đúng rồi đại nhân, chúng ta ra ngoài mấy ngày rồi? Chỗ Tô Minhkhôngcó chuyện gì chứ?”

Chọn con đường của Tô Tầm hẳn là rất mệt mỏi, màcôcũng thấy mệt mỏi thayanh.

“Tôi đến thăm cậu, em họ thân thương, Tô đại nhânyêudấu. Cậu biếtkhông, ai cũngnóicậu và giặc cỏ núi tuyết cấu kết với nhau còn g·i·ế·t thành chủ thành Lạc Hoa, giờ vội vàng muốn bắt cậu trở về thành phố loài người xử tử hình kìa.”

Nguyễn Kiều Kiều bật cười trước suy nghĩ của mình, có điều kệanhchứ, cứ đểanhtức giậnđi. Gần đâyanhtức giận mãicôquen rồi,anhkhôngtức giậncômớikhôngquen í.

Tô Tầm vẫn im lặng theo phía saucô,anhcònđangtức giận, cố tìnhkhôngđể ý tớicô. Cái tên người thú này chả học hỏi được cái gì tốt,đitheo loài người lâu vậy, lại học được cái tính vòng vo lắt léo.

Ơ ——

Tô Tầmnóixong, móng vuốt nhanh chóng biến thành tay. Giọngnóilạnh như băng, ánh mắt cũng trở nên hung ác, nham hiểm.

anhđangđợi Nguyễn Kiều Kiều xin lỗi trước.

Bước chân bỗng lảo đảo,côsuýt bị ném ra ngoài rồi.

Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, lại pháthiệnTô Tầm ngồi bật dậy, nghênh ngang chắn phía trướccô.

Tôiđangtức giận!

Quả đầu đen kịt nhưđangviết mấy chữ to.

Mặt mũi Mạc Phi bầm dập, có lẽ hai người vừa giao lưu xong.

“Này,đãnóikhôngđánh mặt mà.”

Có trời mới biếtanhrõlàđãbị Cẩu Bất Lý dạy hư. Phụ nữ mà, mặc kệ ở thế giới nào đều là sinh vật khó nắm bắt.

“Tên khốn kiếp Tô Tầm, cậu dám trộm di cốt của tổ tiên tôi.”

Chỉ có Tiểu Manh vỗ vai Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt mang theo thương hại.

Tô Tầmđiđằng trước, Mạc Phi theo sau cãi nhau ầm ĩ. Dọc đường hai ngườiđiqua, bắn lên vô số hoa tuyết. Nguyễn Kiều Kiềuđitheo phía sau,côxoay đầu lại thoáng nhìn ngọn núi tuyết.

Ồ, thế giớikhôngcó đau bụng kinh, cảm giác này rất tuyệt.

Chẳng qua, dường như có vẻ rất dễ nắm bắt. Bởi sau hai nụ hôn ấy, tâm tình Tô Tầm quảthậttốt hẳn lên. Dọc đườnganhchạy như bay mang Nguyễn Kiều Kiều về động.

Boy đơn thuần kéo tay Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt lấp lánh, “khôngphải em cũng thích sao? Nếu chúng ta đều thích,thìcùng làmđi.”

Khi Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ lại bị ngã lăn cù, Tô Tầm ở phía sau bắt đượccô.

Chẳng qua, Nguyễn Kiều Kiều bày tỏ bản thân quảthậtbị thuyết phục.

“Hayanhthích chính diện?”

Tuy nhiên, hẳnsẽkhôngcó nhỉ?côđãtới nơi này ba năm nhưng vẫn chưa có kinh nguyệt đó, giờ kinh nguyệt chỉ là hồi ức xa xăm vớicôthôi.

Nguyễn Kiều Kiều thoáng do dự, sau đó gật đầu: “Tôi hơi nhớ Cẩu Bất Lý.”

Hình nhưcôcũng đến kỳ đ*ng d*c rồi. Bị Tô Tầm ầm ĩ thế,côlại cảm thấy cuộc sống lăn lộntrêngiường cũng rất tuyệt.

Do đó,côthựcsựkhôngnóigì thêm nâng đầu Tô Tầm, hung hăng bẹpmộtcái.

sựchú ý củaanhtoàn bộ tập trung vào việc chinh phục thế giới. Thậm chí,anhquên mất phụ nữ xem mặt trời mọc là nhìn vào phần lãng mạn, chứkhôngphải xem dã tâm củaanh.

Nghẹnnói, hôn tôi.

Mặt Mạc Phi thoắt đỏ thoắt trắng, “Khốn nạn! Đồkhôngbằng cầm thú! Có điều...”hắnnhanh chóng thay đổi sắc mặt, “Tôi thích cậu rồi. Nào, cho tôi sờ cái xem. Lúc ở nhà, mẹ tôi coi như bảo bối, chưa bao giờ cho tôi chạm vào.”

“Em làm gì vậy?”

Sau khi haianhem ra ngoài ẩu đảmộtphen, rốt cuộc mới lưu luyến trở về.

Bẹpmộtcái,côlại hung hăng hôn lên mặt Tô Tầm. Boy đơn thuần hoàn toàn ngây ngẩn cả người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Kiều Kiều nghịch cái đuôi to của Tô Tầm, lười biếng nằmtrênlông hồ ly. Tô Tầm vuốt mái tóc dài củacô, khẽ xoắn rồi buông.

Nguyễn Kiều Kiều còn chưa chạm đất,đãbịanhkéo lên giường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có lẽ bất mãn việccômất tập trung, Tô Tầm nắm b** ng*ccôhung hăng bópmộtcái, đôi mắt da cam chợt lóe lên sắc đỏ.

Phụt ——

Phải rờiđirồi, Nguyễn Kiều Kiều thựcsựhơi luyến tiếc. Dù sao cuộc sống tốt đẹp ngày ngày hết ăn lại uống kiểu này,khôngphải luôn luôn có.

“Đợi tí...”

“Tôi còn muốnnói!” Nguyễn Kiều Kiều đẩy Tô Tầm.

Nhắm mắt lại, Nguyễn Kiều Kiều chủ động quấn lấy cổ Tô Tầm, dâng môi mình lên.

Tôiđangtức giận!

Tô Tầm rất khó chịu, thời gian nghỉ ngơianhkhôngthích người khác tới quấy rầy. Nhất là lúc nàyanhcòn chưa mặc quần.

Tô Tầm mặc quần xong, thuận tiện khoát lông hồ ly dày lên người Nguyễn Kiều Kiều, “nóixong rồithìanhcó thể cút.”

Chẳng qua, đó là lựa chọn củaanh, đối với Nguyễn Kiều Kiều làmộtcam kết hữu hiệu.

Tô Tầm nhào tới trước, “Lên giườngnói.”

Chẳng hạn như Tô Tầm, vốn dĩanhdựa theo sách mờicôxem mặt trời mọc. Đáng tiếc,anhcăn bảnkhôngbiết phong cảnh xinh đẹp có sức hút với Nguyễn Kiều Kiều.

Ánh mặt trời giữa trưathậtdịu dàng. Tô Tầm vừa mở cửa động, dường như có ánh nắng rọi vào, nhất thời bên trong hang động trở nên vô cùng ấm áp.

Đường xuống núikhôngdễđilắm. Tuyết rất dày, vừa đạp căn bản chẳng biết chỗ nào là ổ gà hay cái hố.

Ôm đầu Tô Tầm,cômơ màng nghĩ, may màcôkhôngcó kinh nguyệt. Dựa theo nhiều lần hành động của Tô Tầm, nếu là bình thường, chỉ esẽcho Cẩu Bất Lý thêm em trai hoặc emgáimất.

Làm gì đấy,cômặc quần áo rồi.

“Ấy ấy ấy, đừng tuyệt tình thế. Tôi vất vả lắm mới tớimộtchuyến. Dù sao tôi và người đẹp mèo đây lâu rồikhôngôn chuyện cũ, để bọn tôi tâmsựđã... Chậc chậc chậc... Mấy ngày nay hai người sống như thế nào vậy, bầukhôngkhí giữa hai người... Chậc chậc chậc... Tôinóinè em họyêudấu, lẽ nào cậu vẫn là lần đầu tiên... mùi nồng nặc quá... chậc chậc chậc...”

Chương 52: Triền miên trong sơn động

Ưm ——

“...” Đợiđã, đây là đối thoại quái quỷ gì thế?

hiệntại suy nghĩ trong đầucôlàmộtchuyện khác. Đây làmộtthế giớikhôngcó áo mưa, xin hỏi,côcó thể mang thaikhông?mộtđêm điên cuồng mà!

“Tóc em mềmthật.”

“Khi nào chúng ta về ạ?”

Mạc Phinóixong, còn nở nụ cười bất cần đời như ngày thường.

Ngay khicôthiêm thiếp sắp ngủ, chợt nghemộttiếng ho khan bên ngoài. Vì lúc này ở đây rất yên tĩnh, nên tiếng ho khan này đặc biệtrõràng.

Nhắc tới Tô Minh, Tô Tầmkhônghứng thú lắm buông sợi tóc mềm mại củacô, “Kệhắn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đại nhân, chúc mừng cậu.”

“Cút sangmộtbên!”

“Thếthìsao, tôikhôngchỉ lấy ra, còn lăn lộn đủ kiểutrênđó...”

Đúng rồi, đúng rồi, cái tên nàykhôngthể chịu được thời điểm then chốtcôthất thần.

Tô Tầm nhìn móng vuốt, “Tôiđãsớm muốnnóichuyện vớihắn.”

Song chính lúc này, cổ tay chợt thít chặt, Tô Tầmđãnắm taycô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Triền miên trong sơn động