Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Võng Du: Tạo Thần
Unknown
Chương 1: Trái Đất, 2099!
Trái Đất, năm 2099…
Theo khoa học phát triển, thế giới game thực tế ảo cũng trở nên phổ biến, các loại game giải trí khác lụi tàn theo năm tháng.
Cuối cùng, nó cũng chỉ còn là những kỷ niệm đối với những người thế hệ cũ.
Chủ nhật, ngày 9 tháng 6 năm 2099 tập đoàn game võng du lớn nhất thế giới “GPX” chính thức phát hành game võng du mới mang tên 【Tạo Thần】.
Võng du 【Tạo Thần】 dự án nghiên cứu 100 năm của tập đoàn GPX, cuối cùng cũng ra mắt.
Game vừa được thông báo lập tức khiến các nước dồn dập triển khai dự án “Kiến Tạo”.
Dự án “Kiến Tạo” không phải khái niệm xa lạ, theo dòng game võng du phát triển thị trường kinh tế cũng dần dần bị chi phối, trải qua 50 năm game võng du đã chi phối 50% kinh tế của cả nước.
Có một vài quốc gia còn dựa vào game mà chen chân vào top 20 nền kinh tế mạnh mẽ nhất.
…
Việt Nam, quốc hiệu là Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Một quốc gia xã hội chủ nghĩa nằm ở cực Đông của bán đảo Đông Dương thuộc khu vực Đông Nam Á.
Vĩnh Phúc, tỉnh thành phát triển bậc nhất của nước.
Trong một huyện thành nào đó.
…
“Thiên, con nhớ cô Huyền không?”
“Là ai vậy mẹ?” Cảnh Thiên nghĩ một chút mà vẫn không nhớ ra là ai.
Bà Lan chẹp miệng, nhắc cho hắn nhớ: “Con không nhớ cô bé đáng yêu lúc năm tuổi làm hàng xóm của chúng ta à? Sau đó thì nhà của họ chuyển đi nơi khác.”
“À…” Cảnh Thiên có chút ấn tượng, nhưng sau đó hắn nhíu mày hỏi ngược lại: “Mẹ nhắc chuyện này làm gì?”
“Ừm… Thực ra thì…” Bà Lan mỉm cười.
…
“Chậc.” Cảnh Thiên ngồi tàu điện đi xuống Hà Nội nhập học, năm nay hắn mới thi đại học xong, nghỉ ngơi một tháng bắt đầu cuộc sống đại học độc lập.
Trong tàu điện có không ít người, nhưng không gian rất rộng rãi. Từ Vĩnh Phúc xuống nội thành Hà Nội gần như chỉ mất 1 giờ đi tàu, còn không gặp tắc đường. Hiện tại, năm 2099 các kỹ thuật đã tân tiến hơi so với rất nhiều năm về trước, Việt Nam tuy rằng chỉ là một nước bé nhỏ nhưng công nghệ kỹ thuật cũng không thua kém quá nhiều.
Cơ sở hạ tầng, giao thông… đều đã được thay đổi. Phương tiện di chuyển chủ yếu là tàu điện, không còn xe máy, ô tô bằng xăng gây ô nhiễm… các tuyến đường đều chạy bằng tàu điện, vừa tiện lợi lại nhanh chóng. Đương nhiên vẫn còn các dòng phương tiện chạy bằng năng lượng nhiệt hạch, nhưng chủ yếu sinh viên, học sinh và người đi làm đều sử dụng phương tiện tàu điện.
Lúc này, Cảnh Thiên đang nhớ lại những lời mẹ hắn nói.
“Đã hơn 10 năm, ai mà biết con nhóc đó trông như thế nào.” Trong trí nhớ của Cảnh Thiên, cô bé mít ướt, tóc hai bím đáng yêu ngày xưa… hiện tại không biết trông như thế nào?
Suy nghĩ vu vơ một lúc, tàu điện đã chạy tới trung tâm thành phố Hà Nội.
Hắn không ở ký túc xá mà lựa chọn ở ngoài, bởi vì hắn có căn hộ riêng ở trên này. Căn hộ của hắn ở tầng 9, không gian rộng rãi thoải mái, có phòng khách, phòng bếp, phòng tắm và 2 phòng ngủ. Cất đồ vào trong phòng xong hắn liền nằm ngủ một giấc, đến lúc tỉnh lại đã là chiều tối, tùy tiện đặt đồ ăn uống no say hắn bắt đầu lên mạng lướt tin tức.
“Hửm… ba ngày nữa tập đoàn GPX đưa ra dòng game võng du Tạo Thần? Ấp ủ hơn 100 năm… đem lại cảm giác giống như tái sinh một cuộc đời mới ở thế giới khác…”
“C·h·ó nó tin.” Cảnh Thiên bĩu môi, lướt tiếp nhưng trên mạng có rất nhiều bài viết liên quan tới game 【Tạo Thần】.
Hắn ném điện thoại đi, sau đó đi vào trong phòng chơi trò chơi võng du “Cửu U Mộng” độ chân thật lên tới mức 70 %. 30 % còn lại liên quan tới vị giác, khứu giác, xúc giác và một số khía cạnh khác để người chơi vẫn có thể liếc mắt đã nhận rõ đây là thế giới ảo.
Tuy nhiên, với công nghệ hiện đại bấy giờ các dòng game võng du như này rất phổ biến, thu hút rất nhiều người chơi trong đó có cả Cảnh Thiên. Do sự cạnh tranh khốc liệt, giá cả để sở hữu một dàn máy đăng nhập võng du không quá đắt, chỉ tốn khoảng chục triệu đồng.
Cảnh Thiên ra cửa nhận hàng, gói hàng không quá lớn, trả phí xong hắn liền mang vào trong phòng.
Hôm nay là ngày 8 tháng 6 năm 2099, còn một ngày nữa 【Tạo Thần】sẽ ra mắt.
Mở hộp ra, hắn phát hiện đây là một chiếc mũ giống như mũ bảo hiểm nhưng khi đeo vào lại không cảm thấy khó chịu mà còn rất êm ái, nằm xuống chỉ muốn đi ngủ. Hắn đeo mũ vào, chỉ thấy trong mũ hiện lên dòng chữ:
【Còn 21 giờ 40 phút 25 giây!】
Mắng thì vẫn mắng nhưng Cảnh Thiên vẫn cứ đặt hàng, chỉ 1 ngày là hàng đã giao tới nơi.
Cởi mũ ra, hắn cảm thấy thiết bị đăng nhập thế giới võng du lần này có vẻ tốt hơn rất nhiều so với những thiết bị võng du cồng kềnh khác, chẳng hạn như võng du “Cửu U Mộng” hắn đang chơi. Đang suy nghĩ, hắn lại nghe thấy tiếng chuông, vừa mở cửa ra thì… một cô gái xuất hiện trong tầm mắt, dáng người cao gầy, đại khái cao chừng 1m6, mặc váy liền thân ngắn đến đầu gối, lúc này cô gái đang nằm trong tay hai chiếc vali lớn nhìn chằm chằm hắn.
Cảnh Thiên nhíu mày, đột nhiên nhớ ra điều gì ngạc nhiên hỏi: “Cậu là con cô Huyền mà mẹ tôi nhắc đến sao?”
“Là tôi.” Cô gái gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Có thể nhường đường để tôi đi vào cất đồ được không?”
“A! Cậu vào đi.” Cảnh Thiên lùi lại về sau, tiếp đó hắn thấy cô gái hai tay nâng vali to lên cao rồi đi vào trong nhà. Vừa vào đã lên tiếng hỏi: “Phòng của tôi ở đâu vậy?”
“Bên đó.” Hắn giật mình,sau đó vội chạy tới phòng đối diện với phòng mình tiếp đó nói với cô gái: “Phòng chưa từng có người ở. Cậu có thể quét khuôn mặt để nhận diện.”
Cô gái đi tới trước cửa phòng, sau vài thao tác thì âm thanh xác nhận vang lên, cánh cửa chủ động mở ra. Phòng rất rộng, kiểu dáng không khác so với phòng của hắn.
Hắn không vào trong mà xoay người đi tới khu vực bếp núc, tùy tiện xào nấu chút đồ ăn.
Một bát canh, một đĩa rau xào, một bát thịt kho. Đợi đến khi hắn nấu xong thì cửa phòng của của bạn cùng nhà cũng mở ra, cô thay quần áo ngủ màu trắng đen, trên tay còn cầm theo gói mì tôm dường như chuẩn bị pha để ăn.
Cảnh Thiên trầm mặc mấy giây, rồi mở miệng nói: “Nếu không thì cậu có thể ngồi ăn cùng…”
Lời chưa dứt thì cô đã đem gói mì ném trên tủ lạnh sau đó rất tự nhiên đi tới bàn kéo ghế ngồi, chủ động xới cơm, tiếp đó không chần chừ mà gắp đồ ăn đưa vào miệng nhai. Đợi tới khi ăn xong, cô mới mở miệng nói chuyện:
“Tôi gọi là Nhật Hạ. Cảm ơn cậu đã mời tôi ăn cơm trưa.”
“Ừm… Cậu cứ gọi tôi là Cảnh Thiên.” Cảnh Thiên khẽ nói.
Nhật Hạ gật đầu, chủ động đứng dậy dọn bát đồng thời nói: “Cậu nấu cơm, tôi rửa bát. Được chứ?”
“A! Cũng được.” Suy nghĩ một chút thì Cảnh Thiên gật đầu trả lời.
Tiếp đó, Nhật Hạ phụ trách rửa bát dọn dẹp bếp. Còn Cảnh Thiên, hắn đã về phòng của mình ngủ một giấc sảng khoái. Lúc hắn tỉnh lại, phát hiện Nhật Hạ đã ra ngoài.
Thay đồ thể thao rồi hắn cũng khóa cửa đi xuống bên dưới chạy bộ.
Gần khu hắn sống có một công viên rất rộng, buổi chiều có rất nhiều người chạy bộ, mặc dù ở thời đại này mọi người đều có thể đến các phòng tập hoặc sắm cho mình các máy chạy nhưng theo tập quán thì mọi người vẫn thích chạy bộ ở ngoài trời hơn.
Chạy không bao lâu hắn phát hiện phía trước có bóng dáng khá quen thuộc.