Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Võng Du: Tạo Thần
Unknown
Chương 18: Đoàn trưởng Trảm Phong Đoàn tức giận
Trụ sở của Trảm Phong Đoàn nằm ở trung tâm trong Thiên Tâm Thành, cách nơi điểm hồi sinh không quá xa.
Tốn chừng 10 phút, đám người Thiên Khuyển đi tới trung tâm Thiên Thành. Bên trong Thiên Thành có rất nhiều thế lực tồn tại, hầu hết đều là thế lực đại biểu cho mỗi quốc gia.
Trảm Phong Đoàn quật khởi rất nhanh, ở trong Thiên Thành cũng là thế lực đứng đầu.
Lúc này, ở trong đại sảnh lớn tụ tập rất nhiều người.
Bọn họ đều là người chơi Trung Quốc tụ tập lại với nhau thành lập Trảm Phong Đoàn.
“Đoàn trưởng!”
Một tên đàn ông mặc áo choàng đen đi vào những người có mặt ở bên tron đại sảnh đứng dậy hô lớn.
Hắn chính là đoàn trưởng Trảm Phong của Trảm Phong Đoàn.
Ngồi vào ghế xong Trảm Phong liếc nhìn đám người rồi hỏi: “Thiên Khuyển chưa đến sao?”
“Đoàn trưởng, đội trưởng Thiên Khuyển đi săn Cự Tinh Thạch chưa có tin tức.”
Một người chơi đứng ra nói.
“Hừ. Săn cái gì nữa. Bị người đoạt Cự Tinh Thạch chưa nói, giờ còn bị đám người Nhật g·i·ế·t. Thật là mất mặt!”
Càng nói Trảm Phong càng bực.
“Cái gì?”
“Thiên Khuyển vậy mà bị đám người Nhật Bản g·i·ế·t?”
“Thật mất mặt. Vậy mà cũng làm đội trưởng.”
…
Vừa nghe Trảm Phong nói đám người Thiên Khuyển bị người chơi Nhật Bản bán hành lập tức giật mình, mở miệng mắng vài câu.
Có vài tên người chơi híp mắt dường như đang toan tính điều gì đó.
Mà lúc này, Thiên Khuyển cũng dẫn theo đám thuộc hạ của mình đi vào trong.
Thiên Khuyển lập tức cảm nhận được ánh mắt khinh thường, chê cười và bất thiện. Trong lòng của hắn trầm xuống, thầm nghĩ hẳn là đoàn trưởng đã thông báo cho những người chơi khác.
Hai tay của hắn nắm chặt, cảm giác mất mặt này hắn đã lâu chưa từng cảm nhận qua.
Đi vào trong đại sảnh, nơi đó một người đàn ông mặc áo choàng đen đang ngồi trên ghế cả người lộ ra khí tức không dễ trêu chọc. Đám người Thiên Khuyển đi vào trong nhất thời cảm thấy áp lực nặng nề, đặc biệt là Thiên Khuyển.
Hắn thân là đội trưởng đội 3, vốn được giao trọng trách săn g·i·ế·t Cự Tinh Thạch ai ngờ nửa đường xuất hiện một tên lạ mắt hẫng tay trên. Sau đó, bởi vì cấp độ rớt mà bị đám người chơi Nhật Bản đánh bại một lần nữa rớt cấp, sỉ nhục lớn như vậy dường như đang đánh mặt toàn bộ Trảm Phong Đoàn.
“Đoàn trưởng.” Thiên Khuyển đi lên phía trước, cúi đầu nói.
Trảm Phong mở mắt ra, nhìn Thiên Khuyển thảm hại trước mặt không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Chuyện như thế nào nói rõ ra xem.”
Thân là đoàn trưởng, dưới có ba đội trưởng dẫn dắt mấy trăm người chơi. Từ một đám nguồi chơi vô danh trong vòng vài ngày đã nổi danh trong Tạo Thần không phải là không có lý do.
Mắt thấy đoàn trưởng không vội trách cứ Thiên Khuyển âm thầm thở phào, lập tức đem dầu đuôi câu chuyện nói ra, đương nhiên hắn đã thêm mắm thêm muối để đổ oan lên đầu kẻ đã hẫng tay trên Cự Tinh Thạch. Rồi sau đó là đám người Nhật Bản thừa cơ đánh lén mới khiến cả đội tử vong, gần như đã đem bản thân vào thế khó nên mới xảy ra tình huống như hiện tại.
Đợi hắn nói xong, Trảm Phong hơi híp mắt. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Mặc kệ thế nào nhưng nhiệm vụ lần này mà tôi giao cho đội của cậu đã thất bại. Nếu chỉ là bị hẫng tay trên tôi sẽ không trách đội của cậu, nhưng…”
Ngừng lại một chút, sau đó Trảm Phong nói bằng giọng lạnh lùng: “Cậu lại để đám Nhật Bản khốn nạn đó chém g·i·ế·t. Mất mặt! Thật mất mặt! Trảm Phong Đoàn chúng ta trước giờ đã ăn thiệt thòi trước đám người chơi Nhật Bản chưa?”
“Chưa từng có. Vậy mà… hừ!”
Trảm Phong càng nói càng tức giận.
Lúc này, từ bên ngoài có người dẫn đội đi vào.
“Đoàn trưởng, tôi nghe nói đám người Nhật Bản chém g·i·ế·t cả đội 3? Là thật sao?”
Người vừa vào nhưng âm thanh đã truyền tới, mặc dù nghe có vẻ là rất quan tâm nhưng cũng mang theo sự châm chọc.
Thiên Khuyển nghe được giọng điệu này lập tức nghiến răng, hai tay nắm chặt, quay mặt liếc nhìn người đang đi vào. Đó là một cô gái toàn thân phủ một lớp vảy đen, trên trán có hai cái sừng nhỏ, đằng sau lưng có đuôi dài sắc bén.
Mặc dù toàn thân hơi khác thường nhưng quả thật mang theo nét nữ tính nhìn qua là nhận ra.
Lúc đi tới trước mặt của Thiên Khuyển, cô gái này khẽ nhếch miệng dường như cười nhạo hắn vô dụng.
“Ám Tịnh, cô…” Thiên Khuyển tức phát điên, bình thường vốn đã bị ả này châm chọc hiện tại hắn gặp nạn quả nhiên ả này liền không thèm nể mặt mà cười nhạo.
Nhưng Ám Tịnh chẳng quan tâm, cô khẽ nói: “Đoàn trường, Thiên Khuyển thất bại thì tôi có thể hiểu. Bình thường cậu ta làm việc cẩu thả, ngạo mạn bị hẫng tay trên chẳng có gì bất ngờ nhưng mà… Để bị đám người chơi Nhật Bản chém g·i·ế·t hoàn toàn là do dự ngủ ngốc của cậu ta!”
“Cô…” Bị chỉ tay mắng chửi như vậy Thiên Khuyển đúng là không chịu nổi, lập tức mở miệng muốn cãi tay đôi nhưng Ám Tinh cản bản chẳng coi hắn vào đâu cả, trừng mắt quát lớn: “Cô, cô cái gì mà cô? Tôi nói sai à? Cậu thử ra diễn đàn mà xem đi, bên Nhật Bản họ đang nói cậu là tên đần độn. Đáng đời bị đoàn diệt.”
Mặt Thiên Khuyển đỏ lên, hai tay hắn run rẩy, không khống chế được mà nổi giận tuy nhiên Trảm Phong đã lên tiếng:
“Tất cả im lặng.”
Lúc này Ám Tinh và Thiên Khuyển mới thôi không cãi vã.
Trảm Phong quả thực đối với Thiên Khuyển rất thất vọng, bị đoàn diệt rồi còn phô trương thanh thế quay trở lại. Vốn dĩ con Cự Tinh Thạch đó là do đám người Nhật Bản phát hiện trước, nếu hẫng tay trên được thì tốt đằng này đã thất bại còn ló mặt trở về xác suất chạm mặt đám người chơi Nhật Bản là rất cao.
Đúng như Ám Tinh nói, trước đó thất bại là bất cẩn. Sau đó đoàn diện là ngu xuẩn.
“Thôi! Nể tình Thiên Khuyển đã lập nhiều công lao cho Trảm Phong Đoàn, lần này tôi không truy cứu. Cậu dẫn người của cậu đi luyện cấp đi. Trong thời gian tới tốt nhất đừng ló mặt gây chuyện. Mười ngày nữa chúng ta sẽ đi săn Boss lớn.”
“Vâng. Đoàn trưởng.” Thiên Khuyển thở phào nhẹ nhõm.
Ám Tinh bĩu môi.
Sau đó, Trảm Phong lại nhìn qua Ám Tinh hỏi: “Ám Tinh, em có nắm chắc đánh bại tên Todoroki không?”
“Tên đó dường như là nghề nghiệp Âm Dương Sư nổi tiếng ở Nhật Bản, nghe nói có thể triệu hồi thức thần. Trước mắt theo như Thiên Khuyển nói thì đối phương có thể triệu hồi Ngọc Khuyển, nhưng bị Thiên Khuyển đánh c·h·ế·t hẳn là sẽ có hạn chế. Em đoán rằng sẽ mất thời gian để có thể triệu hồi Ngọc Khuyển thêm lần nữa tuy nhiên cũng có thể đối phương còn có thể triệu hồi thức thần khác.”
Ngừng một chút, Ám Tinh nhếch miệng nói tiếp: “Nhưng gặp em coi như hắn không may. Chuyện này cứ giao cho em giải quyết đi. Em cũng không phải là tên ngu ngốc Thiên Khuyển.”
“Ok. Vậy phía Nhật Bản giao cho em.”
Nói xong Trảm Phong khẽ phất tay: “Thôi giải tán ở đây. Mọi người cố gắng tăng cấp.”
Đám người Thiên Khuyển đi ra khỏi trụ sở Trảm Phong Đoàn, Lưu Dũng đi tới bên cạnh Thiên Khuyên tức giận nói: “Đội trưởng, ả Ám Tinh kia thật không coi đội trưởng ra thể thống gì. Anh xem đi, cô ta xem thường anh ở trước mặt đoàn trưởng.”
“Hừ!” Thiên Khuyển tức giận nắm chặt tay, nhưng sau đó thở dài: “Trước đó còn dễ nói chuyện giờ chúng ta đều bị giảm 2 cấp độ, nói gì cũng vô ích chẳng bằng tập trung nâng cấp.”
Nói xong Thiên Khuyển lại tức giận mắng một câu: “Thằng oắt con hẫng tay trên chúng ta. Điều tra đi, xem có ai bán Đá Cự Thạch không? Hoặc có ai đến tiệm đúc vũ khí không?”
“Vâng, em hiểu rồi.” Lưu Dũng ở trên vai Thiên Khuyển gật đầu.