Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Ngồi xổm đánh lén

Chương 19: Ngồi xổm đánh lén


“Đội trưởng, tôi phát hiện một gốc Tử Linh Đằng ở thác nước.”

“Cái gì? Cậu nói thật sao? Mau dẫn tôi đến đó.” Thiên Khuyển cùng đoàn đội vừa vây quét đám Sói Nâu, tuy nhiên Exp tăng lên không nhiều căn bản không giúp bọn họ bù đắp lên được 1 cấp độ. Đang nghỉ ngơi thì mộc nhân Lưu Dũng chạy tới hét lớn.

Hai tay Thiên Khuyển nắm chặt, kích động không thôi.


“Chỗ này sao?” Thiên Khuyển nhìn qua Lưu Dũng ở trên vai khẽ hỏi.

“Vâng. Ở bên trong, tuy nhiên em có thấy một con Bạch Xà rất lớn.” Lưu Dũng bắt đầu miêu tả về con Bạch Xà mà hắn trông thấy.

Thiên Khuyển nghe xong, thầm nói: “Hẳn là cấp 25 như con Cự Tinh Thạch trước đó.”

Nghe được lời của hắn những thành viên khác trong đội không khỏi than thở: “Đội trưởng, nếu là trước đó chúng ta tất nhiên có thể đánh được nhưng…”

Những người khác cũng gật đầu đồng ý. Hiện tại cập độ bọn họ rớt xuống 18, 19, Thiên Khuyển dù đội trưởng cũng chỉ có cấp 20. Đối mặt với một con NPC cấp 25 căn bản không thể thắng nối.

Nghĩ đến đây có người lên tiếng nói: “Không bằng chúng ta nói cho đoàn trưởng…”

“Nói cái gì mà nói.” Thiên Khuyển ngắt lời.

Nhìn đám đội viên của mình hắn không khỏi bất đắc dĩ, “Chúng ta bây giờ nói cũng vô dụng. Trước kia có thể ăn một mình sao giờ phải nói. Luyện cấp! Chúng ta phải nhanh chóng khôi phục đẳng cấp lại sau đó đến đây g·i·ế·t con Bạch Xà đó.”

“Nếu lấy được Tử Linh Đằng thì có thể đổi ra rất nhiều ngân tệ. Có ngân tệ chúng ta sẽ đi mua trang bị mới, đến lúc đó để xem con ả Ám Tinh kia còn có thể coi thường chúng ta nữa không.”

Đám người bừng tỉnh, liên tục gật gù giống như tán thành lời hắn nói.

Thiên Khuyển híp mắt, nở nụ cười đắc thắng.

Nhưng đúng lúc này,thác nước phía trước vang lên tiếng động lớn khiến đám người Thiên Khuyển không khỏi nhíu mày. Đột nhiên một bóng đen lớn từ bên dưới thách nước chui lên che khuất ánh sáng trước mặt bọn họ, định thần lại thì phát giác một con Bạch Xà lớn gấp năm sáu lần thân thể người trưởng thành, trên đầu nó có hai cái tai lớn, cặp mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào đám người Thiên Khuyển.

“Nó. Phải là nó không?”

Thiên Khuyển liếc mắt nhìn Lưu Dũng ở trên vai hỏi thăm.

Lưu Dũng cũng choáng váng, liên tục lắc đầu: ‘Không phải. Con này to gấp đôi con vừa nãy.”

“Vậy…” Nghe đàn em nói vậy Thiên Khuyển không khỏi nuốt nước bọt, thân hình vạm vỡ của hắn khẽ run, hơi thở nặng nề hơn hẳn.

NPC này ít nhất cũng phải cấp 27 trở nên.

Kích thước này, áp lực này không thể nào chỉ là NPC cấp 25 được.

“Oành!” Một tiếng sáng lóe lên đánh vào người Bạch Xà.

“Điên à? Thằng ngu nào công kích nó vậy?”

Nghe thấy có âm thanh, Thiên Khuyển ngẩng đầu lên thì phát hiện có công kích đánh lên người Bạch Xà khiến hắn hoảng hốt lớn tiếng mắng.

“Ai đánh vậy?”

“Tôi cũng không đánh.”

“Không phải tôi.”


“Hả? Đều không phải…” Thiên Khuyển nhíu mày khi nghe tất cả nói không phải lập tức trầm xuống, hắn cảm thấy dường như có nguy hiểm đang rình rập. Ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của Bạch Xà trở nên sắc bén, dòng nước xung quanh nó bắt đầu chuyển động, bỗng nhiên nó há miệng gầm một tiếng đinh tai nhức óc khiến đám người bọn họ choáng váng.

Bạch Xà vung vẩy cái đuôi của mình đập vào trên mặt nước, những giọt nước bắn tung tóe hóa thành thủy tiễn đánh tới đám người Thiên Khuyển.

Không cần ai phải lên tiếng nhắc nhở tất cả đều lấy lại tinh thần, tuy nhiên tiếng gầm của Bạch Xà mang theo công kích tinh thần khiến bọn họ hơi choáng váng. Đợi khi bọn họ tỉnh táo, đã có vài người tụt HP không phanh, mà mưa thủy tiễn vẫn không ngừng rơi xuống.

“Nhanh… rút lui.”

Bởi vì Thiên Khuyển là tộc Thú Nhân nên da dày thịt béo sức kháng tốt hơn nhiều so với đám thành viên khác, đặc biệt là tên pháp sư trong đội, dưới cơn mưa tiễn trong chớp mắt HP chỉ còn 10 %.

Lúc này, Thiên Khuyển không chút do dự xoay người bỏ chạy căn bản không dám ở lại đôi co.

Áp lực vừa rồi đã cho hắn hiểu rõ, con NPC này thực sự rất mạnh. Thủy tiễn công kích ở trên người hắn đốt HP cực cao, dù hắn là tộc Thú Nhân cũng đã mất 10% HP. Tiếp tục ở lại chẳng khác nào chịu c·h·ế·t, còn đồng đội thì hắn mặc xác chỉ cần hắn còn sống là đủ rồi.

Tuy nhiên, ngay khi hắn chạy ra khỏi phạm vi công kích của Bạch Xà còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một cảm giác nguy hiểm dồn dập ập tới khiến hắn giật mình. Trên đỉnh đầu hắn, chính xác là cái cây đại thụ mà hắn đang dựa vào có một thân ảnh đang đứng.

Thân ảnh này tựa như hòa vào màn đêm, ánh mắt sắc bén, vừa thấy Thiên Khuyển mất cảnh giác lập tức nhảy xuống trường thường trong tay đâm về đỉnh đầu của gã.

Thiên Khuyển vội nói: “Lưu Dũng, cậu có cảm thấy có nguy hiểm đang… Nhanh sử dụng dậy đằng …”

Keng!

Huyết đao trong tay Thiên Khuyển vung vẩy vô tình cản lại được hướng đâm của trường thương, mặc dù như vậy mũi thương vẫn cắm sâu vào bả vai của hắn. Thiên Khuyển kêu một tiếng đau đớn, sắc mặt hơi tái nhợt, một tay nằm chặt trường thương để cản lại sức đâm xuống.

Mộc nhân Lưu Dũng cũng kịp phản ứng lại, vội vã thi triển kỹ năng dây đằng của mình quấn chặt lên trên trường thường không ngừng quấn về phía trước. Mục đích của gã chỉ có một đó chính là đem kẻ đánh lén này trói lại, nhưng để gã hoảng hốt chính là đối phương trực tiếp từ bỏ trường thương mà xoay người xuống vung nắm đấm đánh lên mặt Thiên Khuyển.

“Hộc.” Thiên Khuyển đau nhức cắn vào lưỡi, cả người lảo đảo về đằng sau.

Mà trường thương vốn cắm vào ở bả vai của gã cũng người kia mạnh mẽ rút ra, sau đó vung vẩy một đường vong muốn công kích tới cổ họng của gã.

Hai mắt Thiên Khuyển khẽ hoảng hốt, cũng may là mộc nhân ở trên vai của gã cũng không mặc cho hắn bị đánh c·h·ế·t, hai tay hóa thành hai ngọn dây đằng phóng ra quấn lấy người của Thiên Khuyển kéo mạnh ra chỗ khác vừa hay tránh đi đợt công kích trực diện của người kia.

“Phập!”

Trường thương trong tay bóng đen kia bay vút đi mãnh mẽ ghim chặt vào người mộc nhân đem gã xuyên vào trong mặt đất, dây leo cũng buông lỏng rồi rơi xuống. Thiên Khuyển vội đứng dậy, tuy nhiên huyết đao trong tay gã lúc bị đấm mạnh đã tuột ra rơi xuống mặt đất.

Lộn nhào về phía trước tay của Thiên Khuyển vừa chạm vào cán đao thì phát hiện một bàn chân đã dẫm lên mặt đao, sau đó không đợi gã phản ứng, một cước đem gã đá ra xa. Huyết đao trên mặt đất bị người kia nhặt lên sau đó dùng tốc độ nhanh lao về phía trước, Thiên Khuyển vội nghiêng người tránh đi tuy nhiên hiện tại là đêm tối căn bản không thể phân biệt được vị trí của đao.

Phập! Một tiếng, Thiên Khuyển lập tức ngã xuống mặt đất ý thức dần tiêu tán.

Mà trường đao trong tay của người kia cũng theo đó mà tan biến, hiển nhiên lần tử vong này cũng không khiến Thiên Khuyển rơi trang bị.

Mà người này không phải ai khác chính là Cảnh Thiên.

“Không biết bên kia thế nào rồi?” Cảnh Thiên xử lý xong đám hai người này liền chạy về nơi Bạch Xà chiến đấu, nhưng quay trở lại thì phát hiện trận chiến còn kết thúc nhanh hơn hắn tưởng tượng. Trên mặt đất còn có trang bị rơi ra, là một bộ quần áo hẳn là trang bị của ai đó bị Bạch Xà g·i·ế·t rơi ra.

Cảnh Thiên ẩn mình trong đêm tối chậm rãi lại gần.

【 Áo choàng cuồng phong】: tăng 20 % tốc độ di chuyển. (Yêu cầu người chơi cấp 20. Cấp độ vượt quá 20 mỗi cấp giảm 4% thuộc tính.)

Hai mắt Cảnh Thiên sáng lên trực tiếp đem nó mặc lên người, thứ đồ chơi này vừa hay hắn cần.

Chương 19: Ngồi xổm đánh lén