Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 21: Thái Hư Môn

Chương 21: Thái Hư Môn


Thái Hư Môn nằm sâu trong Thiên Phong Sơn Mạch ở Tây Nguyên đại lục, một vùng đất hẻo lánh và ít người lui tới, nơi núi non chập chùng trải dài vô tận dưới bầu trời mờ ảo. Những ngọn núi hiểm trở vươn cao xuyên qua tầng mây, che khuất ánh mặt trời, tạo nên bức tranh vừa hùng vĩ vừa huyền bí, giống như nơi mà chỉ có những bậc tu vi cao thâm mới có thể đặt chân tới.

Thiên Phong Sơn Mạch nổi tiếng không chỉ vì địa thế gồ ghề khó tiếp cận, mà còn bởi khí tức linh thiêng lan tỏa khắp không gian. Cả vùng núi chìm trong màn sương trắng dày đặc, những đám mây trôi lững lờ quanh năm, khiến người ta có cảm giác như bước vào một cõi mơ hồ, nơi thời gian và không gian dường như không còn ý nghĩa. Mỗi đỉnh núi đều như chạm đến cõi trời, dựng đứng như những cột trụ nâng đỡ cả bầu trời thiên địa.

Chính bởi vì những điều kiện tự nhiên hà khắc và ít tài nguyên khoáng mạch cùng linh khí mỏng manh như vậy cho lên có rất ít môn phái ở Thiên Phong Sơn Mạch. Nhưng Thái Hư Môn là một ngoại lệ.

Giữa những vách đá sắc nhọn và các thác nước tung bọt trắng xóa, Thái Hư Môn ẩn mình giữa chốn thiên nhiên kỳ vĩ. Cổng chính của môn phái nằm trên đỉnh núi cao nhất, được chạm khắc tinh xảo từ đá xanh rêu phong, với những biểu tượng cổ xưa tượng trưng cho sự trường sinh và vô tận.

Đi vào bên trong, những dãy nhà từng rực rỡ với tiên ngọc đỏ sẫm giờ đã bạc màu, nhiều nơi sụp đổ, chỉ còn trơ lại những cột trụ rêu phong, phủ đầy vết nứt chằng chịt. Các mái ngói từng vươn cao đón ánh sáng trời, giờ đây xiêu vẹo, chực chờ đổ sụp dưới sức nặng của thời gian. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót vang vọng khắp không gian, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng.

Tại một nơi khác trong Thái Hư Môn, bên trong đại điện cũ kỹ nhưng được quét dọn sạch sẽ, một không gian trầm mặc bao trùm. Những dãy cột đá cổ kính, được khắc hoa văn tinh xảo nhưng mờ nhạt theo thời gian, vẫn sừng sững đứng đó, như những chứng nhân lặng lẽ cho lịch sử huy hoàng của Thái Hư Môn. Ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài chiếu xuyên qua các khung cửa sổ đã mục nát, tạo thành những vệt sáng yếu ớt trên sàn đá. Ba ông cháu nhà họ Phạm ngồi quây quần bên nhau, dưới mái hiên đại điện vốn từng là nơi tụ hội của những bậc tiên nhân cao thâm hiện tại cũng trở lên hoang tàn.

Phạm Lâm, một ông lão tóc bạc phơ, gương mặt đầy những nếp nhăn của năm tháng, đang ngồi thảnh thơi trên một chiếc ghế đá cũ. Đôi mắt ông vẫn sáng, chứa đựng sự thông tuệ và những bí mật của một thời kỳ đã qua. Ông nhìn hai cháu gái song sinh của mình, Đại Vy và Tiểu Vy, rồi chậm rãi kể cho họ nghe về quá khứ huy hoàng của Thái Hư Môn.

“Thái Hư Môn không phải luôn là một nơi hoang phế như bây giờ,” ông lão nói, giọng trầm đục nhưng vẫn đầy sức mạnh. “Nơi đây từng là một trong những môn phái tiên đạo hùng mạnh nhất thiên hạ. Những đệ tử của môn phái này đều là những bậc kỳ tài, có thể khuynh đảo càn khôn, lĩnh ngộ chân lý của thời không. Cả vùng Thiên Phong Sơn Mạch này từng tràn ngập linh khí, ánh sáng của các pháp bảo chiếu rọi cả bầu trời, và tiếng chuông vang vọng như nhắc nhở chúng sinh về sức mạnh vô tận của Thái Hư Môn.”

Đại Vy, người chị song sinh, khẽ nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn ông nội. "Ông nội à, người có chắc là những gì người kể đều có thật không? Con không thấy nơi này còn gì ngoài đ·ống đ·ổ n·át... Làm sao môn phái này có thể vĩ đại như ông nói được?"

Tiểu Vy, em gái, ngồi sát bên chị, dù không nói gì nhưng ánh mắt cũng tràn đầy sự hoài nghi. Cả hai cô gái đều trẻ trung và tinh nghịch, từ nhỏ đến lớn sống ở đây, thi thoảng theo cha mẹ xuống núi chơi thì những truyền thuyết và câu chuyện về tiên đạo cũng chỉ nghe được trong miệng Phạm Lâm và cha mẹ kể.

Phạm Lâm chỉ cười nhẹ trước sự hoài nghi của hai đứa cháu. Ông đã quen với việc này. Tuy nhiên, ông biết rằng gia tộc họ Phạm của họ, dù đã lụi tàn, vẫn đang gánh vác trên vai một trọng trách quan trọng, đây là tổ huấn từ xưa đến giờ, mặc dù chính ông cũng hoài nghi về điều này rất nhiều, nhưng tổ huấn như vậy rồi không thể không nghe.

“Các con không cần tin.” Phạm Lâm đáp, giọng trầm ấm nhưng kiên định. “Nhưng điều đó không thay đổi được sự thật. Gia tộc chúng ta, họ Phạm, vốn là hậu duệ của những người đã từng bảo hộ và gìn giữ bí mật của Thái Hư Môn. Nhiệm vụ của chúng ta là chờ đợi người thừa kế chân chính của môn phái này trở về. Và cho đến khi ngày ấy đến, chúng ta vẫn phải giữ gìn nơi đây, dù cho mọi thứ đã hoang tàn.”

Đại Vy nhìn sang Tiểu Vy, cả hai đều không khỏi ngạc nhiên trước sự nghiêm túc của ông nội. Dù hai chị em đã nghe qua những câu chuyện này nhiều lần từ khi còn nhỏ, nhưng mỗi lần nghe thì cả hai người đều đặt ra nghi vẫn. Thậm chí nhiều lần nói với bố mẹ, nhưng bố mẹ cũng chỉ cười nói sau này lớn lên con sẽ hiểu.

“Bố mẹ các con đang xuống núi lo việc, nhưng chúng ta không đơn thuần chỉ là sinh sống ở đây. Đó là sứ mệnh, là lời thề của gia tộc chúng ta với Thái Hư Môn,” Phạm Lâm nói tiếp. “Môn phái này từng huy hoàng như thế nào, chỉ có thời gian mới trả lời cho các con được. Nhưng các con hãy nhớ kỹ, truyền thống của gia tộc chúng ta không phải là điều vô nghĩa. Chúng ta ở đây để bảo vệ điều mà thế gian đã lãng quên, nhưng gia tộc họ Phạm chúng ta không thể quên được.”

Tiếng gió bên ngoài thổi vào đại điện, làm cho không gian càng thêm phần tĩnh lặng. Hai chị em, dù không nói ra, nhưng theo tuổi tác tăng lên thì trong lòng bắt đầu cảm thấy có chút gì đó khác biệt. Dù họ không hoàn toàn tin vào những điều ông nội kể, nhưng sự khẩn thiết trong giọng nói của ông cũng làm cho hai người bọn họ phải chú ý.

Phạm Lâm ngừng lại một lúc, nhìn lên bức tượng đã rạn nứt của Thái Tổ Thái Hư Môn, như thể ông đang cầu nguyện cho một sự trở lại, cho một thời khắc mà môn phái này sẽ hồi sinh từ đ·ống đ·ổ n·át.

Thái Hư Môn có thể đã hoang tàn, nhưng ngọn lửa hy vọng vẫn cháy âm ỉ trong trái tim của Phạm Lâm và gia tộc họ Phạm. Bởi vì họ biết, một ngày nào đó, người thừa kế chân chính sẽ trở về, và Thái Hư Môn sẽ lại đứng vững dưới bầu trời Thiên Phong Sơn Mạch như những ngày huy hoàng thưở xưa.

Đúng lúc ấy, từ một góc khác của Thái Hư Môn, một luồng năng lượng mạnh mẽ bất chợt bùng lên, khiến không gian rung chuyển nhẹ nhàng. Ánh sáng nhàn nhạt bao phủ trận pháp cổ xưa, rồi bùng lên như một luồng sáng chói lóa, xé toạc màn sương dày đặc, mặt đất xung quanh cũng hơi rung chuyển.

Phạm Lâm, đang ngồi trong đại điện, lập tức cảm nhận được sự dao động, đôi mắt già nua vốn bình thản của ông bỗng chốc lóe lên ngạc nhiên. Phạm Lâm đứng bật dậy, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi mà không nói một lời. Đại Vy và Tiểu Vy, tuy có chút bối rối nhưng cũng lập tức chạy theo ông, bộ pháp của hai cô gái nhanh chóng đuổi kịp tốc độ của ông nội.

“Ông nội, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Đại Vy lên tiếng, nhưng Phạm Lâm không đáp lại, đôi mắt ông như bị cuốn vào sự bừng sáng của truyền tống trận phía xa, ánh mắt đầy sự tập trung.

Họ băng qua con đường đá hẹp dẫn ra phía sau Thái Hư Môn, nơi những tòa kiến trúc đổ nát phủ đầy rêu phong và bụi bặm vẫn sừng sững giữa núi rừng, là nơi từng là trung tâm của môn phái. Không khí càng thêm ngột ngạt khi những đợt sóng năng lượng từ truyền tống trận liên tục rung chuyển. Bóng dáng Phạm Lâm nhanh chóng dẫn đầu, mặc dù tuổi già nhưng bước chân của ông nhanh nhẹn và vững vàng, hai cô cháu gái Đại Vy và Tiểu Vy cố gắng bám theo, ánh mắt tràn đầy tò mò.

Cuối cùng, cả ba người dừng lại trước truyền tống trận, và cảnh tượng trước mắt khiến tất cả đều kinh ngạc. Ánh sáng rực rỡ từ trận pháp bắt đầu nhạt dần, và khi mọi thứ trở nên yên ắng, đứng giữa trung tâm của trận pháp là một chàng trai trẻ, chàng trai này đúng là Lê Tâm.

Lê Tâm nhìn thấy bốn người xuất hiện trước mắt cũng rất là ngạc nhiên, đang không biết phải làm gì thì thấy Phạm Lâm đã lên tiếng:

- Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây, và làm sao lại thông qua truyền tống trận của Thái Hư Môn?

Chương 21: Thái Hư Môn