Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Võng Du Thiên Mệnh
Unknown
Chương 22: Tượng Đạo Uy Nghi
Khi ánh sáng rực rỡ từ truyền tống trận dần tan biến, Lê Tâm từ từ cảm nhận được mặt đất dưới chân mình. Không gian xung quanh cậu trở nên yên tĩnh đến lạ thường, không còn những âm thanh quen thuộc của thế giới bên ngoài, chỉ có tiếng gió rít khẽ qua những vách đá và thỉnh thoảng là tiếng lá xào xạc. Mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến Lê Tâm đứng sững lại, mắt mở to không chớp.
Nhìn quanh chỉ thấy những dãy nhà đổ nát, các cột trụ đá cao chót vót từng được chạm khắc tinh xảo giờ chỉ còn lại những vết nứt và lớp rêu phong phủ kín. Chưa kịp định thần, một giọng nói già nua nhưng mạnh mẽ vang lên từ phía trước, phá vỡ sự tĩnh lặng.
- Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây, và làm sao lại thông qua truyền tống trận của Thái Hư Môn?
Chưa kịp định thần, một giọng nói già nua nhưng mạnh mẽ vang lên từ phía trước, phá vỡ sự tĩnh lặng. Lê Tâm giật mình, ngoảnh đầu lại và thấy ba người đang đứng nhìn mình chằm chằm. Phía trước là một ông lão với mái tóc bạc trắng, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả kho tàng kiến thức cổ xưa.
Dù đã già nua, thân hình có vẻ gầy gò, nhưng khí chất của ông tỏa ra một sự uy nghiêm khó tả. Đứng hai bên ông là hai cô gái song sinh, mỗi người đều sở hữu một vẻ đẹp riêng biệt. Người chị, Đại Vy, ánh mắt sáng rực đầy sự tò mò và nghịch ngợm, còn người em, Tiểu Vy, đôi mắt sắc sảo nhưng lại toát lên vẻ trầm lắng và thận trọng.
Cả ba người bọn họ cùng lúc nhìn chằm chằm vào Lê Tâm như thể cậu là một sinh vật lạ từ hành tinh khác vừa rơi xuống đây.
Lê Tâm hắng giọng, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Sau một hơi thở sâu, cậu mỉm cười thân thiện và nói:
- Xin chào, cháu tên là Lê Tâm. Cháu vừa được truyền tống từ Tân Thủ Thôn đến đây. Theo quy định, khi đạt cấp 10, cháu được chọn môn phái, và... cháu đã chọn Thái Hư Môn. Cháu muốn gia nhập để học công pháp và kỹ năng.
Phạm Lâm nghe xong thì hơi nhướn mày, dường như có điều suy nghĩ, sau đó ánh mắt lóe lên chút bí hiểm.
Phạm Lâm lẩm bẩm, tay vuốt vuốt chòm râu bạc dài tới ngực:
- Ngươi nói ngươi muốn gia nhập Thái Hư Môn? Học công pháp và kỹ năng? Hừm... Thái Hư Môn quả thực từng là một môn phái hùng mạnh, có thể nói là đỉnh cao trên thiên hạ. Nhưng..."
Ông dừng lại một chút, mắt nhìn quanh khung cảnh đổ nát:
- Chuyện đó đã là quá khứ. Mà thôi, nếu ngươi đã có lòng, thì tự mà tìm hiểu. Công pháp, kỹ năng đều có quanh đây, nhưng muốn học được thì phải tự tìm ra, nếu như người thật sự có thể tìm ra được thì ta sẽ đáp ứng ngươi gia nhập Thái Hư Môn. Bởi vì không phải ai cũng có tư cách gia nhập Thái Hư Môn.
Đại Vy nghe ông nội nói vậy thì không nhịn được, bật cười khúc khích. Tiểu Vy nghe vậy ánh mắt cũng hiện lên ý cười. Nhưng hai cô gái đều bị Phạm Lâm trừng mắt không dám nói gì.
Lê Tâm cảm thấy có chút bối rối. Anh gãi đầu, mắt nhìn qua nhìn lại giữa ông lão và hai cô gái. "Tự tìm hiểu ư?" Lê Tâm lẩm bẩm. "Tìm... tìm thế nào? Ý ông là cháu phải tự đi quanh đây để tìm các cuốn sách công pháp giấu trong bụi rậm hay gì?
Phạm Lâm nhướn mày, rồi cười khẽ:
- Ngươi nghĩ đơn giản vậy sao? Công pháp mạnh mẽ đâu có nằm lăn lóc ngoài kia chờ ngươi nhặt. Phải dựa vào duyên phận, cơ duyên. Nếu không có duyên, dù ngươi có tìm quanh đây mười năm cũng chẳng thấy được gì đâu.
Nghe đến đây, Lê Tâm không khỏi cười nói. "Cơ... duyên sao?" Lê Tâm hỏi lại, giọng có phần nghi ngại. "Cháu là người mới mà! Nếu cơ duyên kiểu này... liệu cháu có phải đi tìm suốt cả đời mà chẳng học được kỹ năng nào không?"
Đại Vy nghe xong lại bật cười thành tiếng, nhìn Lê Tâm với ánh mắt trêu chọc.
- Thế mới thú vị chứ! Nếu ai vào đây cũng được phát công pháp như đồ ăn thì Thái Hư Môn đã không lụi tàn thế này.
Thấy Phạm Lâm trừng mắt, Đại Vy liền rụt cổ xuống không dám nói nữa. Phạm Lâm nhìn Lê Tâm, thấy nét mặt cậu pha lẫn giữa sự hoang mang thì bật cười ha hả:
- Ngươi đừng lo, nếu đã đến được đây thì đó là cơ duyên, tất nhiên ngươi có cơ hội. Hãy đi quanh và cảm nhận. Nếu có duyên, ngươi sẽ tìm thấy những thứ mà người thường không thể thấy được.
Phạm Lâm nói xong ánh mắt kỳ vọng hướng về Lê Tâm. Ông còn nói thiếu một câu đó chính là nếu ngươi là người đó.
- Còn nếu không có duyên thì sao?
Lê Tâm hỏi.
- Thì ngươi… sẽ phải... quét dọn sân vườn cho Thái Hư Môn.
Đại Vy lại chen vào nói, sau đó Đại Vy và Tiểu Vy đều nhìn nhau cười. Lê Tâm nhìn đến sự hồn nhiên của hai cô gái trước mắt này cũng mỉm cười một tiếng rồi nói:
- Được rồi, cả toà núi to như vậy, cháu không tin không có cơ duyên nào cho cháu.
Lê Tâm hào khí nói. Nếu đã tới đây rồi thì cũng không thể tay trắng ra về được. Dễ dàng bỏ cuộc không phải tính cách của Lê Tâm. Mà thứ nếu dễ dàng quá thì không phải rất không thú vị sao?
- Rất tốt chàng trai trẻ, chúng ta ở phía Tây trên núi cách nơi này ba trăm mét. Nếu như từ giờ đến trưa mà không tìm được điều gì có thể lên đó nghỉ ngơi. Đại Vy, Tiểu Vy chúng ta đi.
Phạm Lâm nói rồi liền dẫn theo hai cô cháu gái đi lên núi, chỉ để lại một mình Lê Tâm đứng trơ trọi ở đó. Lê Tâm đứng lại giữa khung cảnh đổ nát, lặng lẽ nhìn dãy nhà hoang tàn trước mắt. Cơ duyên, phải tự tìm hiểu, tự cảm nhận... Tất cả những điều Phạm Lâm vừa nói vẫn còn vang vọng trong tâm trí. Lê Tâm khẽ thở dài rồi quyết định bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Lê Tâm bước đi dọc theo con đường rải đầy đá vụn, mỗi bước chân nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, ánh mắt cảnh giác và tập trung. Những bức tường đá chạm khắc tinh xảo giờ đã mục nát, các cột trụ cao ngút trời đổ xuống tựa như minh chứng cho sự lụi tàn của một môn phái từng huy hoàng. Tuy nhiên, không hiểu sao, nơi này không khiến Lê Tâm cảm thấy buồn bã hay áp lực. Ngược lại, cậu cảm nhận được một sự bình yên kỳ lạ.
Lê Tâm đã lang thang suốt một thời gian dài khắp các khu vực đổ nát của Thái Hư Môn, tìm kiếm dấu hiệu của bất kỳ công pháp hay kỹ năng nào như Phạm Lâm đã nói. Những tòa nhà đổ nát, cột trụ vỡ vụn, và các dấu vết của thời gian chỉ khiến Lê Tâm cảm thấy như đang lạc vào một nơi đã bị lãng quên từ vô số năm trước. Không có bất kỳ ánh sáng kỳ diệu hay bí ẩn nào lóe lên, không một cuốn sách cũ kỹ rơi xuống từ tường hay bị gió cuốn qua.
Lê Tâm càng tìm, càng thấy mình chìm sâu vào sự im lặng và tĩnh lặng của không gian nơi đây. Lê Tâm vẫn kiên trì, đi dọc theo những con đường mòn bị thời gian che lấp, cho đến khi cậu vô tình bước chân lên một con đường lát đá cũ kỹ, ẩn sau những tán cây cao lớn.
Con đường dẫn đến một vùng đất hoàn toàn khác, không giống bất kỳ khu vực nào cậu đã đi qua. Đường dẫn này trải dài như một lối vào trang nghiêm, với những hòn đá lớn nằm rải rác trên lối đi, nhắc nhở Lê Tâm rằng nơi đây từng là một phần của một công trình hùng vĩ.
Lê Tâm cảm nhận có điều gì đó khác lạ ở nơi này. Không gian trở nên u tịch, đến mức mỗi bước chân của cậu vang lên rõ ràng trong không khí. Gió thổi nhẹ qua những cây đại thụ xung quanh, mang theo mùi cỏ dại ẩm ướt và thoảng hương đất. Xa xa, một vùng đất rộng mở hiện ra trước mắt, và khi Lê Tâm tiến gần hơn, cảnh tượng hùng vĩ trước mặt khiến cậu sững lại.
Đó là một không gian rộng lớn, bề mặt được lát bằng đá xanh, nhưng nhiều phiến đá đã bị thời gian làm mòn, nứt vỡ. Giữa sân, có một bức tượng khổng lồ, đứng sừng sững như một biểu tượng của môn phái. Dù thời gian và thiên nhiên đã để lại dấu ấn tàn phá lên bức tượng, lớp rêu phong và những vết nứt chằng chịt cũng không thể che giấu được sự uy nghiêm mà nó từng sở hữu.
Bức tượng cao chót vót, được tạc từ một khối đá nguyên khối màu xám, nhưng giờ đã ngả sang màu xám bạc bởi mưa gió. Hình dáng của bức tượng vẫn rõ ràng, đó là một người mặc trường bào, tay phải giơ cao như đang nâng đỡ điều gì đó vô hình, trong khi tay trái buông thõng, như thể truyền bá một đạo lý hoặc một giáo huấn. Những chi tiết trên y phục, dù đã bị thời gian làm phai mờ, vẫn còn lộ rõ sự tinh tế trong từng đường nét, cho thấy sự khéo léo của những nghệ nhân đã tạc nên nó.
Tuy nhiên, điều đặc biệt là khuôn mặt của bức tượng. Không giống như phần thân thể, khuôn mặt dường như đã bị hư hỏng nặng nề hơn cả. Những đường nét của khuôn mặt đã bị thời gian bào mòn gần như hoàn toàn, chỉ còn lại vài mảng đá thô ráp, không thể nhận ra đó là khuôn mặt của ai hay biểu cảm của người này.
Lê Tâm nhìn lên, cảm thấy như có một sự uẩn khúc ẩn sau khuôn mặt vô danh này. Dù không thể thấy rõ mắt, mũi, hay miệng của bức tượng, nhưng Lê Tâm có cảm giác rằng bực tượng vô danh kia đang nhìn thẳng vào mình, như đang chờ đợi điều gì đó từ cậu.
Lê Tâm bước từng bước chậm rãi về phía trước, đôi chân như bị kéo đến gần hơn với bức tượng, trái tim bất giác đập mạnh mẽ, một cảm giác hồi hộp và căng thẳng mà cậu chưa từng trải qua. Dù chỉ là một bức tượng cổ xưa, nhưng sự hiện diện của nó không hề tầm thường.
Không gian xung quanh dường như lặng đi, chỉ còn lại Lê Tâm và bức tượng này. Cậu cảm thấy như mình đang đối mặt với một thứ gì đó không thuộc về thế giới thực tại, một sự tồn tại đã bị c·hôn v·ùi cùng với quá khứ của Thái Hư Môn.