Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Võng Du Thiên Mệnh
Unknown
Chương 24: Truyền thừa
Phạm Lâm, từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, trợn tròn mắt, gần như không thể tin vào điều mình đang chứng kiến. Ông hoàn toàn bị chấn kinh. Theo cổ tịch của tổ tiên Thái Hư Môn, bức tượng này vốn là một trong những bảo vật trấn phái, uy lực vô tận. Tuy nhiên, qua bao thế hệ, không một ai có thể thực sự khơi dậy sức mạnh ẩn giấu bên trong nó. Những gì bức tượng này lưu giữ đã trở thành một truyền thuyết bị lãng quên, và điều bí ẩn về nó chỉ còn lại trong những ghi chép mờ nhạt của cổ tịch.
"Không thể nào…!" Phạm Lâm lẩm bẩm, đôi mắt già nua của ông mở to, lấp lánh trong sự ngạc nhiên pha lẫn hoang mang. Ông từng đọc qua cổ tịch, trong đó một cuốn sách từ xa xưa cho biết rằng bức tượng này cất giấu rất nhiều bí mật, nhưng hiện tại dường như nó đang sống lại. Chuyện này tuyệt đối vượt ra ngoài sự hiểu biết của ông.
Hai cô cháu gái Đại Vy và Tiểu Vy đứng bên cạnh ông cũng bị cảnh tượng này làm choáng váng. Họ không ngừng nhìn nhau, không thể tin vào điều đang xảy ra. Những ánh sáng thần thánh bao quanh Lê Tâm tựa như khung cảnh trong truyền thuyết. Đôi môi của Đại Vy run run, nàng nắm lấy tay ông nội, hỏi với giọng đầy thắc mắc:
"Ông ơi… chuyện này… là gì vậy? Bức tượng kia… sao lại có thể phát ra thần quang như vậy?"
Phạm Lâm vẫn giữ im lặng, đôi mắt của ông sâu thẳm, phản chiếu tia sáng từ bức tượng cổ xưa. Ông không trả lời câu hỏi của Đại Vy, chỉ khẽ thở dài. Dường như có điều gì đó ông hiểu ra, nhưng cũng đồng thời có điều gì đó khiến ông còn nhiều băn khoăn. Đôi môi ông mấp máy, như thể đang tự nói với chính mình.
"Bảo vật trấn phái… truyền thừa của Thái Hư Môn…"
Tiểu Vy, cô cháu gái nhỏ hơn, cũng tò mò không kém, nhưng khi thấy ông mình đang chấn kinh cùng run rẩy, cô bé chỉ im lặng đứng bên, đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên. Cảnh tượng trước mắt thực sự ngoài sức tưởng tượng của hai chị em. Những hiện tượng cát tường, thần quang lộng lẫy, và linh khí dày đặc bao quanh khiến Tiểu Vy không dám thở mạnh, sợ rằng chỉ một hơi thở cũng có thể làm biến mất khung cảnh huyền bí này.
Ở trung tâm, Lê Tâm vẫn đang chìm trong sự biến hóa của chính mình. Dòng năng lượng từ bức tượng cổ đang không ngừng chảy vào cơ thể, khiến cơ thể dần dần biến đổi. Cảm giác Lê Tâm như đang hòa vào với linh khí của cả trời đất, mỗi lần thở ra hít vào đều như đang hút lấy sự sống của thiên địa. Thân thể Lê Tâm trở nên nhẹ nhàng, nhưng lại có một cảm giác vô cùng vững chãi, như thể cậu đã trở thành một phần của Thái Hư Môn, một phần của quá khứ và tương lai nơi này.
Lúc này, Lê Tâm không còn cảm nhận được thời gian, không gian hay sự hiện diện của ba ông cháu Phạm Lâm nữa. Thay vào đó, Lê Tâm đang bước vào một thế giới khác, một thế giới mà linh khí, thần quang và pháp tắc của trời đất dường như chỉ tồn tại để giúp cậu khám phá những bí mật cổ xưa. Thái Hư Chi Tâm trong người Lê Tâm phát sáng mạnh mẽ, như thể nó đang phản ứng lại với sức mạnh của bức tượng và cùng nhau thức tỉnh một sức mạnh nào đó mà cậu chưa từng biết đến.
Giữa những dải thần quang huyền ảo và linh khí dâng trào khắp không gian, Lê Tâm bỗng cảm nhận một luồng sức mạnh bí ẩn đang truyền thẳng vào người mình. Dòng năng lượng từ bức tượng cổ kính không chỉ là những luồng linh khí mạnh mẽ, mà còn ẩn chứa một điều gì đó lớn lao hơn.
Thái Hư Chi Tâm trong ngực Lê Tâm bỗng nhiên phát sáng rực rỡ, tạo ra những gợn sóng vô hình lan tỏa khắp nơi. Mỗi nhịp đập của trái tim là một đợt sóng năng lượng, tương thích hoàn hảo với nhịp chảy của linh khí trong thiên địa. Những dòng ký tự cổ xưa tràn vào đầu óc, mặc dù không phải văn tự thông dụng, nhưng kỳ lạ là Lê Tâm có thể hiểu được chúng. Tri thức và kỹ năng thời cổ như đang ập đến, bao phủ Lê Tâm trong sự uy nghiêm của một thời đại đã qua.
Ở phía xa, Phạm Lâm nhìn cảnh tượng này mà không thể tin vào mắt mình. Ông trợn mắt, miệng há hốc như vừa chứng kiến một điều gì không thể tưởng tượng. Dòng thần quang từ bức tượng đang tương hợp với Lê Tâm, chỉ thấy ông run giọng khẽ lẩm bẩm:
- Truyền thừa... là truyền thừa... Cậu ta thật sự là người thừa kế.
Ở trung tâm nơi này, Lê Tâm vẫn chìm đắm trong dòng năng lượng thần bí, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Dòng thần quang từ bức tượng dường như không ngừng tăng cường, bao phủ toàn bộ cơ thể cậu trong một vầng hào quang rực rỡ. Mọi thứ bên ngoài mờ đi, chỉ còn lại cảm giác của sức mạnh và tri thức bao trùm lấy tâm thức cậu.
Khi dòng truyền thừa tiến gần đến điểm cuối cùng, Lê Tâm cảm thấy trong cơ thể mình đang diễn ra một sự biến đổi mạnh mẽ, sâu sắc. Từng giọt năng lượng cuối cùng từ bức tượng cổ kính chảy vào thân thể cậu như những dòng nước thần thánh, hoàn thành quá trình cải tạo cả về thể chất lẫn tinh thần.
Lê Tâm có thể cảm nhận rõ ràng rằng luồng thần quang đang chầm chậm rút lui khỏi thân thể mình, nhưng không phải là sự mất mát, mà là sự hội tụ vào một điểm sâu thẳm trong trái tim và linh hồn cậu. Trái tim của Lê Tâm đập từng nhịp mạnh mẽ, kết hợp hoàn hảo với từng đợt linh khí di chuyển xung quanh, như thể bản thân cậu đã hòa làm một với toàn bộ không gian này.
Những tia sáng rực rỡ dần dần yếu đi, sắc thái huyền diệu của cảnh tượng trước đó bắt đầu tan biến như sương mù dưới ánh mặt trời. Những cơn thủy triều linh khí từng dồn dập xô đẩy, cuồn cuộn không ngừng, giờ đây đang từ từ rút lui. Từng luồng linh khí quay trở lại với thiên địa, như thể tuân theo một quy luật tự nhiên, trả lại cho không gian sự tĩnh lặng vốn có.
Bầu trời trên cao, nơi từng hiện ra vô số kỳ cảnh phi thường, giờ đã trở lại tĩnh lặng, nhưng vẫn lấp lánh những dư âm của linh khí. Các tia sáng kỳ ảo từng xoáy quanh cơ thể Lê Tâm bắt đầu rời đi, trả lại cho không gian màu sắc trầm lắng. Mây ngũ sắc trên cao tan dần, rút lui thành từng đám mờ nhạt, rồi tan biến trong không khí, như những bức màn bị kéo xuống sau khi vở kịch kỳ diệu kết thúc.
Linh khí không hoàn toàn biến mất, nhưng nồng nặc hơn trước, tràn ngập trong từng ngọn cỏ, viên đá. Mọi thứ xung quanh Lê Tâm giờ đây đều tĩnh lặng nhưng sâu thẳm, như thể thời gian đã dừng lại ở một khoảnh khắc kỳ diệu. Thủy triều linh khí, giống như biển lớn trong cơn sóng rút, dần dần quay về với bản chất của nó. Không còn những cơn sóng cuồn cuộn, mà chỉ còn lại những đợt gợn nhỏ, len lỏi qua từng khe nứt của mặt đất và hòa nhập với không gian hư vô.
Trong khoảnh khắc cuối cùng của truyền thừa, bức tượng rực sáng thêm một lần nữa, những tia sáng cuối cùng từ bức tượng dần tắt, năng lượng chảy từ bức tượng ngừng lại, nhưng không hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, nó lặng lẽ chìm sâu vào thân thể Lê Tâm, để lại một dấu ấn vô hình, sâu thẳm bên trong cậu. Thân thể Lê Tâm giờ đây như một phần của không gian này, hòa hợp với mọi quy luật và linh khí xung quanh.
Tất cả kỳ cảnh xung quanh giờ đã rút đi. Những đám mây kỳ ảo tan biến vào không trung, những tia sáng lấp lánh biến mất, chỉ còn lại cảm giác trầm lắng, bình yên nhưng vô cùng sâu sắc. Nơi Lê Tâm đứng, mọi thứ trở nên trong trẻo như thuở ban đầu, chỉ khác là linh khí dày đặc hơn một chút, tựa hồ như thời gian nơi đây đang đậm hơn so với những khoảnh khắc trước.
Lê Tâm hít sâu, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình. Quá trình truyền thừa đã hoàn tất, nhưng dấu ấn của nó sẽ theo cậu suốt đời. Lê Tâm không chỉ nhận được những bí mật từ bức tượng, mà còn thừa kế toàn bộ tinh hoa của Thái Hư Môn, sức mạnh sâu thẳm này như đã hòa vào linh hồn và thân thể cậu.
Sau khi quá trình truyền thừa kết thúc, toàn bộ Thái Hư Môn đã có sự thay đổi rõ rệt, như thể từng viên đá, từng cánh cỏ nơi đây đều được tiếp thêm sức sống mới từ dòng linh khí đã hồi phục. Mặc dù các dị tượng kỳ ảo đã rút đi, cảnh vật xung quanh giờ lại tỏa ra một sự thanh tịnh nhưng đầy sức mạnh tiềm ẩn. Không gian dường như lung linh hơn, những tia sáng nhỏ bé còn sót lại từ quá trình truyền thừa vẫn lấp lánh trong không trung, như những mảnh vỡ của ngôi sao đang trôi nổi trong cõi hư vô.
Mặt đất dưới chân Lê Tâm không còn là lớp đất cằn khô, rêu phong nữa mà giờ đây toát lên một vẻ huyền ảo kỳ lạ. Những lớp rêu vẫn bao phủ, nhưng bây giờ, chúng như được tẩm một loại năng lượng nào đó, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt. Đá sỏi cũng không còn là những vật vô tri vô giác mà như chứa đựng linh tính, phát ra những tia sáng mờ mờ, vừa bí ẩn vừa quyến rũ.
Ở xa xa, từng tán cây, từng bụi cỏ cũng trở nên sáng rực hơn, lung linh như được tưới tắm bởi một cơn mưa linh khí thần diệu. Ánh sáng yếu ớt, mờ ảo của chúng hòa vào nhau tạo nên những sắc màu kỳ lạ, giống như những đốm lửa nhảy múa dưới mặt trăng. Những cây cổ thụ, từ những thân cây già nua, giờ đây tựa như được phủ lên một lớp sương mù linh khí nhẹ nhàng, cành lá của chúng tỏa ra một luồng sáng xanh nhạt, mang theo hơi thở của đất trời, làm cho không gian bớt đi một phần u tịch nhiều thêm một phần sức sống động.