Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Võng Du Thiên Mệnh
Unknown
Chương 23: Linh khí khôi phục
Ngay phía sau bức tượng là tàn tích của chính sảnh – nơi từng là trung tâm của toàn bộ Thái Hư Môn. Những bức tường đổ nát, những cột trụ vỡ vụn nằm rải rác khắp nơi, nhưng từ những gì còn sót lại, Lê Tâm có thể tưởng tượng được sự hùng vĩ của công trình này trong thời kỳ hoàng kim.
Các cột trụ cao lớn, một số vẫn còn đứng vững, được chạm khắc những họa tiết phức tạp, như mô tả các cảnh tượng từ thời viễn cổ huy hoàng. Chính sảnh từng là nơi các trưởng lão, sư phụ và đệ tử của Thái Hư Môn tụ hội, nơi những quyết định quan trọng của môn phái được đưa ra, nhưng giờ đây, nó chỉ còn là một bức tranh của sự suy tàn.
Ánh nắng mờ nhạt chiếu qua những kẽ hở giữa các tòa nhà đổ nát, tạo ra những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Gió thổi qua, cuốn theo tiếng xào xạc của lá khô và tiếng rít nhẹ nhàng quanh các cột trụ. Mọi thứ như đang nằm yên chờ đợi một điều gì đó thức tỉnh, và lúc này Lê Tâm cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết. Không biết vì điều gì mà cậu cảm thấy nơi này thật sự thân thiết.
Dưới chân bức tượng, một lớp rêu xanh mướt bao phủ lên các phiến đá xung quanh, nhưng có một điều kỳ lạ mà Lê Tâm không thể không nhận ra. Có một khu vực nhỏ trước bức tượng, khoảng một mét vuông, nơi mặt đất hoàn toàn trống trơn, không một cọng cỏ mọc lên, không bị lớp rêu phong nào xâm chiếm. Nó trông như thể đã được bảo vệ bởi một lực lượng vô hình, không cho phép thời gian hay thiên nhiên chạm tới.
Thời gian như ngưng đọng lại khi Lê Tâm đứng trước bức tượng rêu phong cổ kính. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa từ trái tim cậu, như thể có thứ gì đó trong cơ thể đang trỗi dậy. Lê Tâm không rõ điều gì đang xảy ra, nhưng cảm nhận rõ ràng rằng mình và bức tượng này đang có một mối liên kết vô hình.
Đúng lúc này, một tiếng “ầm” vang lên từ sâu bên trong cơ thể cậu, tựa như âm thanh của một cánh cửa vũ trụ bị mở ra. Từ nới trái tim, Thái Hư Chi Tâm bắt đầu khuấy động, phát ra những gợn sóng năng lượng. Linh khí từ bốn phương tám hướng bắt đầu tụ lại, tựa như tất cả nguồn năng lượng của thiên địa đều bị hấp dẫn về phía Thái Hư Môn.
Cảm giác kết nối sâu sắc với nơi này càng lúc càng mạnh mẽ, trái tim Lê Tâm đập thình thịch, linh khí như một dòng sông xiết chảy vào cơ thể cậu, luồn qua từng thớ thịt, từng mạch máu, rồi đổ về đan điền.
Từ vị trí của bức tượng rêu phong cổ kính, một cột sáng khổng lồ bắn thẳng lên trời cao, đánh vỡ sự tĩnh lặng đã ngự trị nơi đây suốt hàng trăm năm. Cột sáng mang theo vô số pháp tắc huyền ảo, như những mảnh ký ức cổ xưa của Thái Hư Môn dường như đang sống lại.
Toàn bộ Thái Hư Môn rung chuyển dữ dội, khiến những tảng đá đã mục nát bỗng nhiên rơi xuống, tạo nên những âm thanh vang vọng khắp không gian. Linh khí uốn lượn, xung quanh như có những làn sóng ánh sáng từ không trung đổ xuống, tràn ngập cả ngọn núi. Từng luồng linh lực phun trào từ lòng đất, khôi phục lại chút sinh khí của nơi từng là chốn hùng mạnh nhất trong thiên hạ.
Những công trình kiến trúc đã bị thời gian làm mờ nhạt nay dần hiện rõ trở lại. Rêu phong bám trên từng phiến đá b·ị đ·ánh bật, để lộ ra những hoa văn cổ kính chạm khắc tinh xảo. Các cột trụ gãy nát bỗng nhiên run lên, từng luồng ánh sáng huyền ảo phóng lên trời.
Từng tia sáng bùng lên từ dưới mặt đất, hiện ra những đốm sáng nhỏ xíu, nhưng mỗi đốm sáng ấy lại mang theo một ý nghĩa sâu sắc của thiên địa đại đạo. Pháp như ẩn như hiện, cát tường dị tượng không ngừng nở rộ. Bầu trời trên cao cũng bắt đầu hiện ra các hình ảnh huyền ảo, những đám mây chuyển động chậm rãi, tỏa ra ánh sáng thần bí, tựa như có một thế lực vô hình đang điều khiển chúng.
Người đầu tiên cảm nhận được sự biến động này không ai khác chính là Phạm Lâm. Ông đang ngồi chỉ đạo tu hành cho hau cô cháu gái thì đột nhiên toàn bộ thân thể ông run lên một thoáng, đôi mắt già nua lóe lên ánh nhìn kinh ngạc.
“Không thể nào... Thái Hư Môn... đang khôi phục sao?” – Phạm Lâm lẩm bẩm, khuôn mặt ông dần biến đổi từ sự ngỡ ngàng sang chấn kinh.
Không chút chần chừ, ông lập tức vung tay lên, trong chớp mắt, ba ông cháu đã xuất hiện ở cách không xa vị trí của Lê Tâm. Đây là dấu hiệu rõ ràng về tu vi siêu phàm của Phạm Lâm. Ông, người vẫn thường giấu kín bản thân dưới dáng vẻ già nua bình thường, nay bộc lộ ra một phần sức mạnh khi chỉ cần một cái phẩy tay đã có thể dịch chuyển tức thì qua một khoảng cách xa. Điều này không phải một tu sĩ cấp thấp có thể làm.
Hai chị em Đại Vy và Tiểu Vy đứng cạnh ông, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn về phía trước. Đại Vy không thể kiềm chế được sự tò mò, liên tục trao đổi ánh mắt với em gái, rồi cả hai hướng về phía Phạm Lâm với vẻ thắc mắc:
“Ông ơi, chuyện gì đang xảy ra? Sao Thái Hư Môn lại...” – Đại Vy lên tiếng hỏi, nhưng Phạm Lâm chỉ lặng lẽ lắc đầu, ra dấu bảo hai cô im lặng.
Lúc này, Phạm Lâm đã hoàn toàn tập trung vào hiện tượng kỳ lạ trước mắt. Ông cảm nhận được từng luồng linh khí đang hồi sinh mạnh mẽ từ sâu dưới lòng đất, như thể có một nguồn sức mạnh cổ xưa vừa được đánh thức. Linh lực không ngừng tuôn trào, dâng lên xung quanh Lê Tâm, bao phủ lấy cậu như một tấm màn vô hình.
Còn Lê Tâm thì đứng ngay tại trung tâm hiện tượng ấy, thân thể cậu bỗng dưng cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong khí tức của chính mình. Linh khí cuồn cuộn chảy vào cơ thể cậu qua từng lỗ chân lông, rồi tập trung về trái tim. Từ đó, một luồng năng lượng mạnh mẽ như thác lũ lan tỏa khắp tứ chi, cải tạo và cường hóa mỗi một tế bào trong cơ thể.
Trái tim của Lê Tâm không ngừng đập mạnh, như hòa cùng nhịp đập với toàn bộ Thái Hư Môn. Cậu cảm giác như có một sợi dây vô hình kết nối mình với nơi đây. Những ký ức, cảm xúc về một thời kỳ thịnh vượng của môn phái dường như truyền tải trực tiếp vào trí não Lê Tâm.
Mỗi nhịp đập, Lê Tâm càng cảm thấy sự hiện diện của một sức mạnh to lớn và bí ẩn đang trỗi dậy trong cơ thể. Trong thân thể Lê Tâm, Thái Hư Chi Tâm đang đập rộn ràng mỗi tiếng đập dường như đều phù hợp với pháp tắc thiên địa vậy, rất là kỳ diệu.
Phạm Lâm chứng kiến tất cả, đôi mắt ông thoáng hiện vẻ phức tạp, trong đầu lướt qua vô vàn suy nghĩ. Ông lẩm bẩm: “Chẳng lẽ... hắn thực sự là người người thừa kế? Điều này sao có thể?” Đại Vy và Tiểu Vy bị kỳ cảnh lúc này cũng cực độ ngạc nhiên không nói lên lời, đôi mắt to tròn trong veo thẫn thờ nhìn lấy kỳ cảnh.
Ở phía xa, các hiện tượng cát tường nối tiếp nhau hiện ra. Những ánh sáng bảy màu bắn lên từ lòng đất, tựa như những cột lửa rực rỡ, nối liền giữa trời và đất. Đôi lúc, các hư ảnh loài chim viễn cổ như Thanh Vũ Linh Điểu lướt qua, đuôi dài rực rỡ như cầu vồng. Cảnh tượng ấy vừa tráng lệ, vừa khiến người ta ngỡ như đang lạc vào cõi tiên.
Không khí bao trùm lấy toàn bộ Thái Hư Môn, hòa cùng với những luồng linh khí hồi sinh đang phát ra từ bức tượng cổ kính phía sau Lê Tâm. Cả nơi này tựa như một đại dương linh lực khổng lồ, tất cả các yếu tố thiên nhiên hợp lại thành một bản giao hưởng của trời đất, tạo thành một vòng tròn sinh mệnh mới, thúc đẩy sự tái sinh mạnh mẽ.
Trái tim của Lê Tâm đập mạnh, mỗi nhịp đập như vang vọng với thiên địa, đưa cậu vào trạng thái tĩnh lặng kỳ lạ. Dòng năng lượng tràn ngập khắp nơi khiến cậu cảm giác mình như đang lơ lửng giữa hai thế giới.
Lê Tâm cảm nhận được sự cải tạo của bản thân diễn ra từng chút một, các mạch máu trở nên rộng rãi hơn, mạnh mẽ hơn, kinh mạch cũng dần trở nên bền bỉ và cứng cáp. Đan điền của Lê Tâm không ngừng hấp thụ linh khí từ thiên địa, rồi tự động chuyển hóa nó thành một thứ năng lượng mới, tinh khiết hơn nhiều so với trước đây.
Cả cơ thể Lê Tâm giờ đây như được tái sinh, một lần nữa trở thành trung tâm của thiên địa, nơi mà tất cả các luồng linh khí hội tụ và chuyển động. Trong lúc linh khí xung quanh cuồn cuộn dâng trào, cảnh tượng càng trở nên huyền ảo và kỳ diệu, một sự thay đổi chấn động xảy ra ngay trước mắt Lê Tâm.
Bức tượng cũ kỹ, rêu phong mà Lê Tâm đứng gần nãy giờ, đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, tựa như đã sống lại sau hàng trăm năm chìm trong im lìm. Từng đoàn thần quang mạnh mẽ bùng lên từ bức tượng, tạo thành những dải sáng lấp lánh, xoay quanh bức tượng như một vũ điệu của trời đất.
Năng lượng từ bức tượng như một cơn sóng dữ dội, lao thẳng vào cơ thể Lê Tâm. Mặc dù mạnh mẽ, nhưng dòng năng lượng này không hề gây ra cảm giác đau đớn. Thay vào đó, nó thẩm thấu vào mỗi tế bào trong cơ thể Lê Tâm, luồn qua kinh mạch, từng điểm huyệt và đan điền của cậu. Dòng năng lượng ấy tựa hồ không phải chỉ là linh khí thông thường, mà như chứa đựng những bí mật sâu xa.
Bức tượng, giờ đây rực rỡ như một ngôi sao, vẫn tiếp tục phát sáng. Thần quang không ngừng tỏa ra, lan rộng khắp bầu trời, biến không gian xung quanh trở thành một đại dương của ánh sáng. Từng luồng kim quang, hỏa diễm, và linh khí ngũ hành từ mọi hướng tụ về, hội tụ quanh bức tượng rồi tiếp tục truyền thẳng vào cơ thể của Lê Tâm. Năng lượng bao la ấy khiến cậu cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết rằng, bức tượng này không phải là một vật thể vô tri, mà là một thần vật mang theo ý thức và ý chí sâu thẳm.