Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Thiếu chủ

Chương 26: Thiếu chủ


“Ngươi... ngươi đã làm gì vậy?" Giọng Phạm Lâm run run, như không tin vào những gì vừa diễn ra.

Lê Tâm đứng lặng, mày hơi nhíu lại, ánh mắt lướt nhìn xung quanh một cách đầy thận trọng. Bản thân Lê Tâm cũng không rõ điều gì đã kích hoạt sự thay đổi này. "Cháu không biết..." Cậu đáp lại một cách bình tĩnh: "Có lẽ cháu đã vô tình chạm vào thứ gì đó... hoặc có thứ gì đó bên trong đã b·ị đ·ánh thức."

Phạm Lâm im lặng trong chốc lát, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên và lo lắng. Ông cảm nhận rõ ràng rằng mọi thứ xung quanh đang thay đổi, nhưng không thể đoán được nguyên nhân.

“Ngươi có đạt được gì không?” Phạm Lâm hỏi, giọng gấp gáp hơn, cố kìm nén sự hồi hộp trong lòng.

- Vâng thưa thiếu chủ, hiện tại ngài khả năng cũng đã mệt, mời ngài lên núi nghỉ ngơi. Đại Vy, Tiểu Vy mau trở về pha trà cho thiếu chủ.

Phạm Lâm nghe vậy rất là hưng phấn, sau đó phân phó Đại Vy, Tiểu Vy đi trở về trước pha trà cho Lê Tâm. Lúc này trong ánh mắt ông bỗng chốc ánh lên niềm tin mãnh liệt.

- Thái Hư Kinh... Là công pháp cao cấp nhất của Thái Hư Môn chỉ dành cho các đời thánh chủ tu luyện, từ lâu đã thất truyền. Ta cũng là từ trong cổ tịch của gia tộc mới biết được. Kèm theo Thái Hư Kinh bị thất truyền khiến cho các thế lực thù địch liên thủ tiến lên đánh g·i·ế·t lên Thái Hư Sơn. Mặc dù chúng ta đã chống lại nhưng không có sức mạnh từ Thái Hư Kinh, Thái Hư Sơn không thể hiện được toàn bộ sức mạnh, cuối cùng bị kẻ thù diệt môn.

Lê Tâm nhìn về phía Phạm Lâm nói chân thành.

Đây vốn là một trong những năng lực của Thái Hư Chi Tâm vậy, nhưng bây giờ đạt được Thái Hư Kinh làm cho năng lực này triển khai càng thêm dễ dàng, càng thuận tay và tiêu tốn linh lực ít hơn. Thái Hư Kinh và Thái Hư Chi Tâm bổ trợ cho nhau rất nhiều. Theo ý niệm của Lê Tâm, lá cây xung quanh một lần nữa lấy tốc độ rất nhanh lao xuống.

Lê Tâm giọng cương quyết nói, quá trình truyền thừa vừa rồi Lê Tâm cảm giác được nơi này rất thân thiết, từng gốc cây, ngọn cỏ dường như đều đang chào đón anh. Đặc biệt là thiên phú Thái Hư Chi Tâm, đến bây giờ vẫn còn đang rộn ràng, như là cảm khái về thời gian trường hà, xa xôi mà huyền ảo. Lê Tâm cảm giác như Thái Hư Môn và Thái Hư Chi Tâm dường như có liên kết đặc biệt.

- Đúng vậy, là lão già ta hồ đồ. Thiếu... à không, đấy ta còn quên chưa hỏi họ tên thiếu chủ đây, hồ đồ, hồ đồ rồi.

- Ông lão đứng lên nói chuyện trước đã. Ông làm như vậy là cháu tổn thọ đó.

Phạm Lâm lúng túng nói.

Đại Vy và Tiểu Vy đằng sau cũng gật đâu, như thể muốn ông nội của mình đứng lên, dù chưa hiểu hết toàn bộ sự tình nhưng sự thay đổi đột ngột này khiến hai cô gái không khỏi ngạc nhiên rồi đứng lên đỡ ông dậy.

Nước mắt của Phạm Lâm rơi xuống, bao nhiêu năm thủ hộ nơi này, một khắc cũng không quên tổ huấn chờ đợi người thừa kế trở về. Nay xem như Phạm Lâm đã chờ được. Lê Tâm thấy vậy vội vàng lau nước mắt cho ông, phía sau hai cô gái nhỏ khoé mắt cũng đã nhuốm đỏ.

Phạm Lâm vừa nói vừa cảm khái. Ở một bên, Đại Vy và Tiểu Vy nghe ông nội nói vậy đều mở to đôi mắt của mình, cực độ ngạc nhiên cùng rung động. Bởi vì những điều này cho đến hôm nay hai người mới được biết.

Phạm Lâm và Lê Tâm bước đi trên con đường mòn dẫn qua những bậc thang đá cũ kỹ, phủ đầy rêu phong. Những bức tượng đá hai bên đường, tượng trưng cho các vị tiền bối của Thái Hư Môn, đã bị thời gian làm cho mờ nhạt. Phạm Lâm thở dài, rồi kể về những truyền huy hoàng của môn phái, khi nơi này từng là trung tâm của sự tu luyện, đông đúc đệ tử qua lại. Có thể thấy được ông rất tự hào về gia tộc của mình.

Phạm Lâm đứng lên, ánh mắt nhìn vào Lê Tâm cực độ cảm xúc:

Lê Tâm gật đầu. “Đúng vậy. Là Thái Hư Kinh, ta cảm nhận rõ sức mạnh tiềm tàng từ nó, công pháp có thể mang lại cho người tu luyện sức mạnh của thời gian và không gian.” Nói rồi, linh lực trong cơ thể Lê Tâm vận chuyển, những chiếc lá đang rơi tự do giữa không trung bỗng dưng ngừng lại, như thể thời gian bị đóng băng. Mọi thứ xung quanh dường như bị khóa lại trong một khoảng không vô tận, không thể di chuyển.

- Dạ.

- Phạm gia qua không biết bao nhiêu đời thăng trầm, vì lời huấn của tổ tiên, từng đời thủ hộ tại nơi này, chờ đợi người thừa kế trở về để trợ giúp người thừa kế chấn hưng Thái Hư Môn. Ta vốn coi là đời này sẽ không đợi được nữa, nhưng hôm nay gặp được thiếu chủ, quả nhiên là đại phúc.

- Được rồi, đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta trở về trước làm món gì đó đón gió tẩy trần cho cháu.

Cả hai tiếp tục đi lên, phía trước là đỉnh núi, nơi tòa nhà chính của Thái Hư Môn nằm ẩn mình giữa rừng cây xanh biếc. Không khí càng lên cao càng thoáng đãng, mát lạnh, và Lê Tâm cảm nhận được sự yên tĩnh, thanh bình của nơi này, như thể nó đã đợi chờ sự trở về của cậu từ rất lâu.

“Cậu... cậu là người thừa kế của Thái Hư Môn. Cậu chính là chủ nhân nơi này.” giọng Phạm Lâm đầy xúc động. Ông quỳ xuống trước mặt Lê Tâm, động tác trang nghiêm đến mức cả Đại Vy và Tiểu Vy đứng sau cũng không thể không bối rối. Lê Tâm thấy vậy không hiểu ra sao nhưng cũng vội vàng đỡ Phạm Lâm dậy:

Đứng ở đầu tiên, Phạm Lâm ánh mắt lóe lên, ông biết cảm nhận được năng lượng của thời gian, bởi chính công pháp ông chủ tu cũng có liên quan đến vấn đề này. Xem ra Lê Tâm không hề nói dối. Ở phía sau Đại Vy và Tiểu Vy thấy vậy ánh mắt rực sáng, như tìm thấy một trò chơi mới vậy.

"Thái Hư Kinh?" Phạm Lâm thoáng giật mình, gương mặt biến sắc ngay khi nghe đến cái tên ấy. Thái Hư Kinh không chỉ là một công pháp thông thường, mà là công pháp tối thượng của Thái Hư Môn, đã bị thất truyền từ rất lâu về trước. Chính vì mất đi Thái Hư Kinh mới dẫn đến sự suy sụp của Thái Hư Môn, không nghĩ tới bản công pháp này vốn chính nó vẫn ở chỗ cũ, chỉ là không bị người tìm ra mà thôi.

- Các môn phái khác thi nhau cướp đoạt, biến Thái Hư Môn trở thành đống phế tích. Thương hải tang điền, không biết qua bao nhiêu năm, những kẻ thù của chúng ta cũng bị đắm chìm trong tuế nguyệt, những kẻ từng nhìn chằm chằm vào bí mật của Thái Hư Môn cũng đã biến mất. Những truyền thuyết về Thái Hư Môn từng mạnh mẽ cũng dần bị mai một, bị mọi người nói là lừa đảo.

- Được rồi Phạm lão, nếu như cháu thật sự nhận được truyền thừa từ Thái Hư Môn thì cháu có trách nhiệm phải đưa nơi này trở lại huy hoàng một lần nữa.

Phạm Lâm giải thích, giọng ông lạc đi vì xúc động:

Lê Tâm cũng mỉm cười nói.

Đại Vy, Tiểu Vy hiếm có nhu thuận đồng ý một tiếng rồi trở về. Lê Tâm thấy vậy cũng không chối từ, có những việc phải có người đứng ra gánh vác. Hôm nay nhân quả của Lê Tâm với Thái Hư Môn và nhà họ Phạm đã quá lớn, Lê Tâm nghĩ mình trùng sinh trở lại thời điểm này cũng có liên quan đến Thái Hư Môn này. Bởi làm sao mà có nhiều việc trùng hợp như vậy được.

Lê Tâm ngước nhìn ông, rồi khẽ gật đầu: “Đúng như ông nói, cháu đã được truyền một công pháp gọi là Thái Hư Kinh... cùng một số kỹ năng khác.”

- Tổ tiên gia tộc họ Phạm chúng ta vốn đi ra ngoài làm nhiệm vụ nên tránh thoát được một kiếp. Sau khi nghe Thái Hư Môn bị diệt tổ tiên liền ẩn dấu thân phận, sống ở thâm sơn nhưng một lòng vẫn hướng về Thái Hư Môn. Trong tổ huấn của họ Phạm có ghi, ở Thái Hư Sơn có đại bí mật, chỉ có người nắm giữ Thái Hư Kinh mới có thể biết những bí mật đó. Mà Thái Hư Kinh theo vị thánh chủ cuối cùng bí ẩn biến mất.

Phạm Lâm một bên nói, một bên chăm chú nhìn Lê Tâm, thở dài một tiếng:

- Cháu là Vấn Tâm, năm nay hai mươi hai tuổi. Ông cứ gọi cháu là Vấn Tâm được rồi.

Phạm Lâm cũng là người thoải mái, liền không xoắn xuýt nói. Xong rồi liền cùng Lê Tâm trở lên núi. Nơi mà Đại Vy, Tiểu Vy đang chuẩn bị trà nước. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng buổi trưa nhẹ nhàng phủ xuống khắp Thái Hư Sơn, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tràn ngập ánh sáng dịu dàng. Lê Tâm cùng Phạm Lâm chậm rãi bước trên con đường mòn dẫn lên núi. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm của thảo mộc và mùi đất mới sau cơn mưa đêm qua.

- Lâm lão, ông lớn hơn cháu nhiều tuổi không nên gọi cháu là thiếu chủ như vậy. Mà hiện tại năng lực của cháu rất nhỏ yếu, cần phải tu luyện mới có thể gánh vác được trọng trách chấn hưng Thái Hư Môn được. Ông cứ coi như cháu là cháu của ông là được. Khi nào đến thời điểm thích hợp thì cháu sẽ đứng ra.

Chương 26: Thiếu chủ