Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Võng Du Thiên Mệnh
Unknown
Chương 27: Ấm áp
Ánh nắng buổi trưa chiếu xuyên qua những tán lá rậm rạp, đổ bóng loang lổ xuống con đường dẫn l·ên đ·ỉnh Thái Hư Sơn. Lê Tâm cùng Phạm Lâm tiếp tục bước đi trên con đường cổ kính, những bậc thang đá cũ kỹ phủ đầy rêu xanh dần dẫn hai người đến đại điện của Thái Hư Môn.
Đỉnh núi hiện ra trước mắt với một khung cảnh yên bình, ngôi đại điện sừng sững giữa không gian hoang sơ, bao quanh là rừng cây xanh biếc. Tòa đại điện này có lối kiến trúc cổ xưa, mái ngói ngọc bích đã ngả màu vì thời gian, nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm của một thời đại huy hoàng đã qua.
Khi bước chân đến trước bậc thềm đại điện, Lê Tâm cảm nhận rõ ràng một luồng linh khí dịu nhẹ bao phủ xung quanh, mang lại cảm giác thanh tịnh đến kỳ lạ. Phạm Lâm bước lên bậc thềm trước, khẽ đẩy cánh cửa gỗ đã bạc màu, tiếng gỗ kêu kẽo kẹt vang lên giữa không gian yên tĩnh. Bên trong đại điện, mọi thứ đã trống rống, chỉ bày biện một bộ bàn ghế gỗ nhỏ để làm nới ngồi nghỉ ngơi, xung quanh được quét dọn rất sạch sẽ.
Phạm Lâm cười nhẹ, quay lại nói với Lê Tâm: "Thiếu chủ... À không, Vấn Tâm, hãy xem nơi này như nhà của mình. Đây là đại điện của Thái Hư Môn, từng là nơi tiếp đón các đệ tử và trưởng lão đến họp bàn đại sự."
Lê Tâm gật đầu, lòng cảm thấy một chút cảm khái. Cậu bước vào trong, ngồi xuống chiếc ghế, ánh mắt lướt qua từng ngóc ngách của đại điện. Không gian rộng lớn, tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua các ô cửa sổ. Bất giác, Lê Tâm cảm nhận rõ hơn sự kết nối kỳ lạ giữa mình và nơi này, rất yên bình.
Chưa kịp ngồi yên, từ phía sau đại điện, Đại Vy và Tiểu Vy xuất hiện với một khay trà thơm ngát. Cả hai cô gái mặc trang phục đơn giản nhưng gọn gàng, bước chân nhẹ nhàng tiến về phía trước. Đại Vy đặt khay trà lên bàn, cúi đầu nói: "Thiếu chủ, trà đã được pha xong, mời ngài dùng."
Lê Tâm khẽ cười, ánh mắt đầy dịu dàng: "Cảm ơn hai cô. Nhưng xin đừng gọi ta là thiếu chủ nữa, cứ gọi là Vấn Tâm hoặc anh Tâm là được rồi."
Tiểu Vy cũng nhanh chóng bày biện ra trước mặt Lê Tâm một số món ăn đơn giản nhưng thơm ngon. Những món ăn đều là sản vật từ núi rừng, với hương vị đậm đà, dễ chịu. Trên bàn đã có sẵn các món như cá suối nướng, rau rừng xào, và một tô canh nóng hổi với hương thơm thanh mát.
Phạm Lâm nhìn thấy mọi thứ đã sẵn sàng, khẽ ho một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Lê Tâm. Ông đỡ lấy chén trà từ tay Đại Vy, nhẹ nhàng nâng lên nhấp một ngụm, cảm nhận hương vị trà thoang thoảng, rồi thở ra một tiếng thỏa mãn. "Trà này là loại trà quý từ thảo mộc của núi Thái Hư, từ xa xưa đã nổi tiếng là loại trà thanh tịnh tâm trí, giúp tĩnh tâm tu luyện."
Lê Tâm cũng nâng chén trà lên môi, nhấp một ngụm nhỏ. Vị trà hơi đắng, nhưng hậu vị lại ngọt ngào, mang đến cảm giác khoan khoái lạ thường. Cậu đặt chén xuống, nhìn qua Phạm Lâm rồi hỏi: "Phạm lão, ta thật sự tò mò về những chuyện xưa của Thái Hư Môn. Ông có thể kể cho ta nghe thêm được không?"
Phạm Lâm khẽ gật đầu, đặt chén trà xuống và bắt đầu kể: "Nói đến chuyện cũ của Thái Hư Môn, quả thực là một câu chuyện dài... Thái Hư Môn từng là một trong những môn phái mạnh nhất trên đại lục này. Công pháp của môn phái, Thái Hư Kinh, là báu vật mà bao kẻ thèm muốn. Người tu luyện công pháp này có thể kiểm soát thời gian và không gian, không gì không làm được. Nhưng... kể từ khi Thái Hư Kinh thất truyền theo đời thánh chủ cuối cùng, Thái Hư Môn dần suy tàn."
Ông ngừng lại một lát, rồi tiếp tục: "Chính vì mất đi công pháp này và mất đi thánh chủ, Thái Hư Môn không thể chống lại sự xâm lăng của các thế lực thù địch. Môn phái đã bị tàn phá, đệ tử bị g·iết hoặc phải chạy trốn. Chúng ta, những người còn lại, đã ẩn mình trong thâm sơn, chờ đợi thời khắc phục hưng môn phái."
Đại Vy và Tiểu Vy ngồi bên cạnh lắng nghe, ánh mắt chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu khi nghe ông nội kể chuyện. Đối với hai cô gái, câu chuyện này như một huyền thoại xa xưa, nhưng hôm nay, mọi thứ bỗng trở nên sống động hơn bao giờ hết. Phạm Lâm nhìn về phía Lê Tâm, ánh mắt tràn đầy cảm xúc:
- Vấn Tâm, việc cậu nhận được Thái Hư Kinh có lẽ là vận mệnh đã sắp đặt. Cậu chính là người thừa kế mà chúng ta đã chờ đợi bao nhiêu năm qua.
Lê Tâm im lặng lắng nghe, trong lòng dâng lên một cảm giác nặng nề, nhân quả vật này là thật tồn tại hiện tại, hôm nay nhân đã gieo xuống, ràng buộc đã kết.
- Phạm lão, ta đã nhận được Thái Hư Kinh, nhưng liệu có thể truyền lại cho mọi người cùng tu luyện không? Nếu cả bốn người chúng ta cùng luyện tập, sức mạnh của Thái Hư Môn sẽ được phục hồi nhanh chóng."
Phạm Lâm khẽ nhíu mày, rồi chậm rãi lắc đầu:
- Thái Hư Kinh... chỉ có thánh chủ của các đời mới có thể tu luyện. Đây không phải là công pháp thông thường mà có thể truyền lại cho người khác. Ngay cả ta, dù có muốn, cũng không thể học được. Thái Hư Kinh mang trong mình sức mạnh và bí mật của thời gian và không gian, chỉ những người được chọn bởi vận mệnh mới có thể nắm giữ nó.
Lê Tâm nhìu mày suy nghĩ: "Vận mệnh, là kể Thái Hư Chi Tâm sao?" trong lòng không khỏi thất vọng. Cậu thực sự muốn truyền lại công pháp này cho những người xung quanh, để cùng nhau phục hưng Thái Hư Môn. Lê Tâm hiểu rằng những công pháp mạnh mẽ thường đi kèm với những quy tắc và hạn chế khắc nghiệt. Thái Hư Kinh, với quyền năng điều khiển thời gian và không gian, chắc chắn không phải là thứ có thể dễ dàng chia sẻ.
Phạm Lâm nhìn thấy biểu cảm của Lê Tâm, liền nở nụ cười hiền hòa: "Đừng quá lo lắng, Vấn Tâm. Dù không thể học Thái Hư Kinh, gia đình ta cũng có công pháp gia truyền, tuy không sánh bằng Thái Hư Kinh, nhưng vẫn rất mạnh mẽ."
Lê Tâm nghe vậy, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Cậu hiểu rằng, dù không phải ai cũng có thể học được Thái Hư Kinh, nhưng việc sở hữu một công pháp mạnh mẽ khác vẫn có thể giúp Phạm Lâm và hai chị em Đại Vy, Tiểu Vy tăng cường sức mạnh, mà chắc chắn cấp độ công pháp của bọn họ cũng không thấp.
Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, tiếng cười nói râm ran khi mọi người bàn luận về những kế hoạch tương lai. Đại Vy và Tiểu Vy, với sự nhanh nhẹn và tháo vát, liên tục bưng bê thêm món ăn, khiến bữa tiệc tuy đơn giản nhưng lại đầy ắp niềm vui và sự ấm cúng.
Trong không gian ấm cúng của đại điện, tiếng cười nói rộn ràng, hương vị của những món ăn đơn sơ nhưng đậm đà khiến Lê Tâm như muốn kéo dài mãi khoảnh khắc này. Tiểu Vy nhoẻn miệng cười, tay nhanh nhẹn bưng bê những đĩa rau rừng xào lên bàn, còn Đại Vy thì nhẹ nhàng dọn dẹp những chiếc đĩa trống, thỉnh thoảng trò chuyện cùng Lê Tâm. Phạm Lâm vẫn tiếp tục kể những câu chuyện cũ.
Đúng lúc Lê Tâm đang định nhấc đũa lên ăn miếng cá suối nướng, bỗng nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu cậu:
- Ngươi đã online liên tục 4 giờ đồng hồ. Hãy đăng xuất để nghỉ ngơi.
Lê Tâm chớp mắt vài lần, ngỡ ngàng nhìn xung quanh, như thể muốn níu kéo thêm chút thời gian. Nhưng hệ thống không chờ đợi ai, giọng nói vô cảm kia nhắc nhở rằng thời gian của cậu trong Thiên Mệnh đã hết, để bảo đảm không gây hại cho sức khoẻ cần nghỉ ngơi, nếu không sẽ bị cưỡng chế đăng xuất.
"Cháu phải đi rồi." Lê Tâm nói khẽ, giọng thoáng chút luyến tiếc. Phạm Lâm và hai chị em Đại Vy, Tiểu Vy đều nhìn cậu, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên. Nhưng rồi, Phạm Lâm hiểu ra, ông mỉm cười hiền từ, gật đầu: "Không sao, chúng ta sẽ gặp lại cậu sớm thôi. Hãy quay lại bất cứ khi nào cậu muốn."
Lê Tâm gật đầu, lòng tràn đầy cảm xúc, rồi cậu từ từ nhắm mắt lại. Thế giới trước mắt cậu dần mờ đi, ánh sáng từ đại điện cũng tan biến, thay vào đó là một cảm giác nhẹ bẫng kéo cậu trở về với thực tại.
Lê Tâm giật mình mở mắt, trần nhà quen thuộc của căn phòng trọ nhỏ hiện ra trước mắt. Cậu thở dài, nhìn quanh căn phòng vắng vẻ, lạnh lẽo. Chiếc bụng đói cồn cào khiến Lê Tâm sực tỉnh. Đã đến giờ ăn trưa, và cậu nhận ra mình chưa ăn gì.
Bụng réo lên nhắc nhở, Lê Tâm ngồi dậy, đi vào bếp nhỏ của mình để chuẩn bị bữa ăn. Trong khi lục tìm đồ ăn trong tủ lạnh, Lê Tâm nhớ lại hương vị đậm đà của những món ăn giản dị mà hai chị em đã chuẩn bị. Cậu cười thầm, không khỏi cảm thấy đói hơn khi nghĩ về những món cá suối nướng thơm lừng hay đĩa rau rừng tươi ngon.
Lê Tâm lắc đầu, tự nhủ: "Thật là..." Nhưng dù sao đi nữa, cảm giác ấm áp ấy vẫn in đậm trong lòng cậu. Lê Tâm mở tủ lạnh, lấy ra một ít rau và thịt còn sót lại, rồi bắt đầu chuẩn bị cho bữa trưa của mình.
Ngồi xuống bàn ăn, Lê Tâm nhìn bữa trưa đơn giản của mình. Mặc dù không phải là món cá suối nướng hay rau rừng tươi ngon như trong trò chơi, nhưng cậu vẫn cảm thấy hài lòng. Lê Tâm lặng lẽ ăn, từng miếng một, cảm nhận hương vị của cuộc sống thực tại. Khi ăn, Lê Tâm lại nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Đại Vy, nụ cười tươi tắn của Tiểu Vy và giọng nói trầm ấm của Phạm Lâm.