Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Võng Du Thiên Mệnh
Unknown
Chương 29: Tiếp tục rèn luyện.
Buổi chiều trong khu rừng của Thái Hư Sơn, ánh mặt trời yếu ớt lấp lánh qua kẽ lá, chiếu rọi lên những thân cây cổ thụ và thảm thực vật rậm rạp. Không gian nơi đây thoang thoảng mùi hương của đất và cỏ cây, nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm đến từ những ma thú đang lẩn khuất trong bóng tối. Lê Tâm, Đại Vy và Tiểu Vy di chuyển nhẹ nhàng giữa những lùm cây, đôi mắt tập trung cao độ vào mọi chuyển động xung quanh.
Lê Tâm đã dần quen với những kỹ năng mình sở hữu, mỗi chiêu thức đều được cậu thi triển một cách thuần thục chỉ có Kiếm Quang Thái Hư bởi vì tốn rất nhiều linh lực nên cũng không thử được nhiều, mà đem nó làm át chủ bài. Lê Tâm cũng không muốn phải quay trở lại trạng thái hết sạch linh lực.
Lê Tâm cảm nhận rõ ràng từng đợt linh khí chảy dọc kinh mạch, mạnh mẽ và ổn định hơn trước rất nhiều, thi triển các kỹ năng cũng ngày một thuận tay. Đôi khi, giữa những trận chiến với ma thú, Lê Tâm còn cẩn thận chỉ dẫn cho Đại Vy và Tiểu Vy những sai lầm họ mắc phải. Khiến cho kinh nghiệm thực chiến của hai chị em tăng lên.
Trong suốt buổi chiều, ba người tiếp tục luyện cấp không ngừng nghỉ. Những con ma thú trong rừng, từ bọn Ma Lang cho đến Tam Nhãn Ma Viên, đều trở thành mục tiêu của cả ba. Lê Tâm không ngừng nâng cao thử nghiệm kỹ năng, lần này cậu thậm chí còn thử kết hợp cả Kiếm Quyết Băng Hà với Hư Không Kiếm, khiến mỗi đòn t·ấn c·ông không chỉ nhanh mà còn mang theo uy lực khống chế mạnh mẽ.
Đối thủ bị đông cứng lại ngay khi b·ị c·hém trúng, tạo cơ hội cho những cú kết liễu nhanh gọn, kinh nghiệm từng là Hoá Thần cường giả khiến cho Lê Tâm rất nhanh có thể dung hợp kiếm kỹ thành công tạo nên một biến thể mới.
- Anh Tâm, thật sự lợi hại!
Tiểu Vy thốt lên khi thấy Lê Tâm nhẹ nhàng hạ gục Tam Ma Nhãn Viên cuối cùng. Tam Nhãn Ma Viên là ma thú cấp mười năm, lượng máu rất nhiều cùng lực lượng rất mạnh. Người bình thường cùng cấp cũng khó đấu lại, nhưng Lê Tâm rất nhẹ nhàng hạ gục nó.
Đại Vy cũng gật đầu đồng ý, nhưng không vì thế mà hai chị em lơ là. Họ nhanh chóng tiếp tục luyện cấp, mỗi người đều không kém phần khí thế. Đại Vy, chủ tu không gian, mỗi khi ra chiêu đều như ẩn mình trong hư không, khiến đối thủ không thể bắt được phương hướng của cô. Thanh kiếm trong tay cô như mảnh cắt của không gian, nhanh chóng chia cắt mọi thứ trên đường đi của nó.
Tiểu Vy, tuy có dáng vẻ nhỏ nhắn hơn nhưng kiếm pháp của nàng sắc bén và chính xác vô cùng. Mỗi khi không gian bị Đại Vy bóp méo, Tiểu Vy liền nắm lấy cơ hội, lợi dụng khoảng thời gian tạm ngưng đó để tung ra những đòn chí mạng. Năng lực điều khiển thời gian của nàng khiến những con ma thú trở nên bất lực, và chỉ trong chốc lát, bị xé tan bởi sự phối hợp hoàn hảo giữa hai chị em.
Lê Tâm đứng ở một bên, quan sát kỹ năng chiến đấu của hai chị em với ánh mắt tán thưởng. Cậu nhận thấy tuy hai chị em có vẻ ngoài đáng yêu, xinh đẹp, nhưng khi bước vào trận chiến, hai chị em hoàn toàn thay đổi. Từng động tác đều chứa đựng sự tàn nhẫn và quyết liệt, không để cho đối thủ có cơ hội phản kháng.
Hoàng hôn, ánh nắng dần nhạt màu, trải dài trên nền trời một màu cam rực rỡ. Sau nhiều trận chiến không ngừng, Lê Tâm cảm nhận được điểm kinh nghiệm đã đầy. Sau khi đánh g·iết thêm một con ma thú một âm thanh thông báo vang lên:
- Bạn đã lên cấp 11.
Nhờ vào hiệu ứng tăng 25% điểm kinh nghiệm từ đại đạo hạt giống cùng buổi chiều miệt mài vượt cấp đánh g·iết ma thú, Lê Tâm cũng đã lên được cấp mười một. Trong khi hai chị em Đại Vy, Tiểu Vy vẫn dừng lại cấp 15. Cứ theo đà này Lê Tâm rất nhanh đuổi kịp cấp hai chị em.
- Anh Tâm đã lên cấp rồi sao?
Đại Vy mỉm cười đầy thán phục, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ. Trong chiều nay cả hai chị em đều được Lê Tâm hết sức giúp đỡ, chỉ điểm những sai lầm trong chiến đấu. Mặc dù hai người đều không hiểu sao Lê Tâm cấp thấp mà có được kiến thức như vậy. Nhưng hai chị em đều rất bội phục Lê Tâm.
- Ừ, nhờ có hai em giúp đỡ, anh mới có thể nhanh chóng tiến bộ thế này.
Lê Tâm khiêm tốn đáp, tay xoa nhẹ nhàng lên mái tóc dài của Đại Vy. Trong buổi chiều nay ngoài việc luyện cấp, Lê Tâm liền kể cho hai chị em nghe những câu chuyện thú vị về thế giới bên ngoài, về những trận chiến khốc liệt và những bài học mà cậu đã rút ra trong hành trình của mình. Để cho hai cô gái chưa hiểu sự đời này tăng thêm kiến thức, biết được giang hồ hiểm ác.
Theo đó Lê Tâm cũng luyện thành thói quen xoa đầu hai chị em, giống như em gái của mình vậy. Qua trò chuyện, Lê Tâm biết được Đại Vy cùng Tiểu Vy mới mười năm tuổi mà thôi, nhưng phát d·ụ·c như là thiếu nữ mười bảy, mười tám vậy.
- Anh khiêm tốn quá đấy. Hư Không Kiếm Quyết thật sự quá bá đạo.
Một bên khác Tiểu Vy cũng lên tiếng nói, giọng nói tràn ngập ước ao. Mặc dù điềm tĩnh hơn chị gái, nhưng Lê Tâm phát hiện Tiểu Vy càng khát vọng lực lượng hơn và khả năng chiến đấu cũng nhỉnh hơn chị một chút. Nhìn trời đã xế chiều, Lê Tâm mặc dù có chút không bỏ nhưng cũng phải nói:
- Trời đã về chiều rồi, chúng ta trở về thôi. Anh cũng sắp phải rời đi rồi.
Đại Vy, Tiểu Vy nghe vậy gương mặt vui vẻ cũng sựng lại. Nhưng hai chị em đều rất nhanh hiểu chuyện, sau đó Đại Vy mỉm cười nói:
- Vâng, chúng ta về thôi, chắc ông nội cũng đang chờ.
- Đúng vậy anh Tâm, chúng ta về thôi. Em cũng phải cùng chị chuẩn bị cơm cho ông nội.
Tiểu Vy cũng nhẹ nhàng nói. Lê Tâm thấy vậy cũng cười cười, nhẹ nhàng xoa đầu hai cô gái rồi cùng bọn họ xuống núi. Đối mặt với sự hồn nhiên của hai cô gái, Lê Tâm có cảm giác rất an bình. Bởi vì gia đình Lê Tâm cũng chỉ có mình cậu nên chưa biết cảm giác làm anh ra sao. Kiếp trước thì một mình một đường đường bôn ba hăm hở xin việc, rồi cố gắng làm lụng hy vọng một ngày thành đạt áo gấm vinh quy.
Nhưng bị xã hội không chút nương tay vả cho những cái tát khiến Lê Tâm dần mất đi hoài bão, mất đi tự tin rồi trở thành một con người mà chính mình cũng không muốn. Hiện giờ có cơ hội trải nghiệm những cảm giác yên bình này khiến cho Lê Tâm rất trân quý.
Bầu trời dần chuyển sang màu đỏ cam rực rỡ, khi hoàng hôn bắt đầu nhuộm lên không gian của Thái Hư Sơn. Những đám mây lững lờ trôi, nhuộm một màu sắc huyền ảo, trong khi ánh sáng cuối cùng của ngày chạm vào từng đỉnh núi, từng tán cây, tạo nên một khung cảnh đầy lãng mạn và yên bình. Ba người, Lê Tâm, Đại Vy và Tiểu Vy, bước xuống dọc theo con đường nhỏ dẫn từ Thái Hư Sơn về thôn, mỗi bước chân như được hòa quyện vào sự yên tĩnh của thiên nhiên.
Dưới chân núi, những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây, làm lay động những chiếc lá còn sót lại trên cành. Ánh sáng vàng nhạt soi rọi con đường, từng chiếc bóng dài của họ trải rộng ra trên mặt đất. Lê Tâm bước đi trước, đôi lúc ngoái lại nhìn hai cô gái đang ríu rít trò chuyện phía sau, gương mặt ngập tràn niềm vui sau một ngày đầy kỷ niệm.
Cả ba người cùng nhau hồi tưởng về những trận đấu với ma thú lúc chiều, cùng kể những câu chuyện thú vị. Tiếng cười vang lên khắp đường mòn, làm cho bầu không khí trở nên nhẹ nhàng và ấm áp.
Khi gần tới chân núi, họ bất ngờ gặp Phạm Lâm đang đứng dựa vào một gốc cây lớn, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt chăm chú nhìn về phía họ như đã đợi từ lâu. Đúng là Phạm Lâm đứng đây chờ mấy người về. Thấy Lê Tâm đến gần, Phạm Lâm cười nhẹ, giọng nói trầm ấm đầy quan tâm nói:
- Hôm nay chiến đấu thế nào rồi, Vấn Tâm?
Lê Tâm mỉm cười, chưa kịp nói thì Đại Vy một bên liền ríu rít kể cho Phạm Lâm những gì đã trải qua. Đại Vy mô tả từng chi tiết trận chiến với bầy sói ma, cách mà cả ba người đã phối hợp với nhau để chiến thắng. Đặc biệt khi nhắc đến Lê Tâm thì giọng rất ngưỡng mộ, liên tục khen Lê Tâm chiến đấu, cùng với chỉ bảo bọn họ những sai lầm cùng với sức mạnh bá đạo của Hư Vô Kiếm Quyết.
Phạm Lâm nghe chăm chú, ánh mắt thỉnh thoảng ánh lên chút ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng có vẻ tán thưởng. Phạm Lâm mỉm cười gật gù:
- Nghe có vẻ các cháu đã có một ngày đầy thú vị. Những kinh nghiệm chiến đấu này sẽ rất có ích cho sau này.
Lê Tâm gật đầu đồng tình, rồi cậu quay sang nhìn Đại Vy và Tiểu Vy, cảm thấy lòng mình có chút bồi hồi, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên.
- Anh Tâm, mai anh lại lên núi cùng bọn em chứ?
Tiểu Vy rất hiểu lòng người, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng trong ánh mắt có chút lưu luyến không giấu nổi.
- Ngày mai anh sẽ quay lại, chúng ta còn rất nhiều thử thách phải vượt qua cùng nhau.
Lê Tâm mỉm cười dịu dàng an ủi nói. Đại Vy cũng không thể giấu nổi ánh mắt không nỡ.
- Anh sẽ sớm quay lại thôi. Tạm biệt hai chị em, tạm biệt Lâm lão.
Lê Tâm nói thêm, giọng cậu trầm ấm nhưng ẩn chứa chút luyến lưu. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cảnh vật dần mờ đi trước mắt cậu, để lại một không gian yên tĩnh. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi đăng xuất, hình ảnh của Đại Vy, Tiểu Vy và Phạm Lâm đứng giữa ánh chiều tà đỏ rực, với ánh mắt không rời khỏi cậu, vẫn hiện rõ trong tâm trí Lê Tâm.
Khi quay trở lại với thực tại, Lê Tâm mở mắt trong căn phòng nhỏ của mình, nhưng tâm hồn vẫn còn vương vấn ở Thái Hư Sơn.