Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Võng Du Thiên Mệnh
Unknown
Chương 30: Gặp mặt
Sau khi Lê Tâm rời khỏi trò chơi Thiên Mệnh, đôi mắt cậu thoáng chút luyến tiếc, nhưng nhanh chóng trở lại với hiện thực. Nhìn đồng hồ, đã khoảng gần 6 giờ chiều, một thời điểm hoàn hảo để tập luyện. Lê Tâm vươn vai một cách sảng khoái, cơ thể cảm thấy có chút cứng đờ sau nhiều giờ ngồi yên. Lê bước tới góc phòng, nơi có một tấm chiếu trải sẵn trên sàn nhà, để tập một bộ quyền pháp cậu đã học được từ những ngày trước.
Bộ quyền pháp này không phải là thứ gì quá phức tạp, nhưng nó đòi hỏi sự tập trung, nhịp thở đều đặn và sự phối hợp nhịp nhàng giữa tay và chân. Đây là một phương pháp để Lê Tâm vừa rèn luyện thể lực, vừa thư giãn tinh thần sau những giờ căng thẳng trong game. Bước chân cậu nhẹ nhàng, thoăn thoắt di chuyển, trong khi cánh tay liên tục thực hiện những động tác đấm, vung tay và tung ra những cú đấm.
Mỗi cú đấm của Lê Tâm không chỉ mang theo sự chính xác và uy lực, mà lại mềm mại và linh hoạt. Cậu giữ cho nhịp thở đều đặn, mỗi khi tay tung ra, hơi thở đồng loạt tỏa ra nhịp nhàng. Thân thể không quá căng thẳng, mà ngược lại, có sự thoải mái nhất định trong từng động tác. Đây không chỉ là bài tập thể lực, mà còn là bài tập kiểm soát hơi thở và tinh thần.
Thay một bộ đồ thể thao đơn giản, Lê Tâm quyết định ra ngoài chạy bộ, một thói quen nữa mà cậu luôn duy trì. Công viên gần nhà không lớn, nhưng rất thuận tiện cho việc tập luyện. Không khí buổi chiều thoáng đãng và trong lành, từng cơn gió nhẹ thổi qua mát mẻ, xua tan đi cái nóng bức của ngày dài.
Vừa về đến nhà, Lê Tâm nhanh chóng tắm rửa, để làn nước mát lạnh xua đi sự mệt mỏi sau buổi tập luyện. Cảm giác nước chảy qua cơ thể làm cậu cảm thấy thư thái, đầu óc nhẹ nhàng và sảng khoái hơn hẳn. Những căng thẳng, mệt mỏi dường như tan biến theo dòng nước, để lại một sự thư giãn tuyệt đối.
Khi tắm xong, Lê Tâm vừa bước ra khỏi phòng tắm thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Nhìn vào màn hình, cậu thấy đó là một số điện thoại lạ, hơi do dự một chút rồi quyết định nghe máy:
- Alo là ai vậy?
Lê Tâm lên tiếng, giọng còn chút bất ngờ. Đầu dây bên kia là một giọng nữ nhẹ nhàng:
- Là Lê Tâm phải không? Tôi là Thu Thuỷ đây.
- Đúng rồi, là tôi đây.
Lê Tâm nói.
- Tầm mười năm phút nữa tôi sẽ tới nhà anh. Anh chuẩn bị đi nhé, chúng ta sẽ cùng nhau đến tổng bộ của Thanh Sương hội. Đến lúc đó, hội trưởng sẽ trao đổi trực tiếp với cậu.
Ở đầu dây bên kia, Thu Thuỷ cười nói.
- Được rồi, tôi biết rồi.
Lê Tâm trả lời ngắn gọn rồi cúp máy. Buổi tối ở thành phố luôn mang một không khí đặc biệt. Ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống những con phố vắng người qua lại, tạo nên một khung cảnh yên tĩnh nhưng không kém phần lung linh. Lê Tâm vừa bước ra khỏi căn phòng trọ nhỏ, đứng dưới tán cây bên ngoài dãy nhà trọ chờ đợi Thu Thủy.
Chỉ vài phút sau, ánh đèn từ xa chiếu sáng, một chiếc xe BMW màu đỏ bóng bẩy lướt đến, dừng ngay trước mặt Lê Tâm. Cửa xe mở ra, và Thu Thủy bước xuống, chiếc giày cao gót nhẹ nhàng chạm đất, tạo nên một âm thanh khẽ vang.
Thu Thuỷ bước ra với dáng vẻ tự tin, chiếc quần jeans bó sát tôn lên đôi chân dài miên man, kết hợp với áo thun hở rốn, khoe vòng eo thon gọn đầy gợi cảm. Ánh đèn đường phản chiếu lên làn da trắng mịn của cô, làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp quyến rũ.
Thu Thuỷ có đôi mắt to tròn, long lanh như biết nói. Gương mặt thanh tú với nụ cười nhẹ trên môi khiến cô càng trở nên rạng rỡ và cuốn hút. Mặc dù là một người phụ nữ hiện đại và mạnh mẽ, nhưng ở Thu Thủy vẫn có nét dịu dàng và phóng khoáng khiến bất kỳ ai cũng dễ dàng cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh.
Lê Tâm cũng ngạc nhiên trước dáng vẻ hiện tại của Thu Thuỷ, so với trong Thiên Mệnh thì cô nhiều thêm một phần quyến rũ và hiện đại.
- Cậu là Lê Tâm?
Thu Thủy cất giọng nhẹ nhàng hỏi. Tối nay Lê Tâm chọn một chiếc áo thun trắng đơn giản nhưng tinh tế, vừa vặn với dáng người mảnh khảnh nhưng săn chắc nhờ vào thói quen tập luyện đều đặn. Chiếc áo thun trắng tinh khiết làm nổi bật làn da khỏe khoắn, cùng với đó là chiếc quần thể thao màu xám nhạt, mang lại cảm giác thoải mái nhưng không kém phần năng động. Đôi giày chạy bộ màu đen với những đường nét thiết kế hiện đại giúp anh trông thêm phần phong cách. Mặc dù dáng người hơi mảnh khảnh nhưng nhìn Lê Tâm rất hoạt bát và năng động.
- Đúng vậy. Cô là Thu Thuỷ đúng không? Rất xinh đẹp.
Lê Tâm bình tĩnh trả lời. Thu Thuỷ nghe vậy đầu tiên là hơi sững sờ một chút, bởi cô rất tự tin với bề ngoài của mình. Bình thường các nam sinh khác nhìn cô thì ánh mắt rất nóng, rất muốn thể hiện mình trước mặt cô. Nhưng từ thái độ lẫn lời nói của Lê Tâm rất bình tĩnh, dường như không hề bị vẻ ngoài của cô đả động, liền lời khen cũng như vậy, có thể lời khen là thật nhưng trước mắt sự bình tĩnh của Lê Tâm.
- Hì đúng vậy, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt trực tiếp, nhìn anh rất là tinh thần. Hội trưởng chúng tôi rất muốn gặp anh trực tiếp nên bảo tôi đến đón anh.
Thu Thuỷ mỉm cười nói, từng cơn gió thoảng qua cuốn bay mái tóc dài khiến trông rất nữ tính.
- Tôi thì không có vấn đề gì, hiện tại chúng ta đi chứ?
Lê Tâm tiếp tục nói. Thu Thuỷ nghe vậy cũng hơi chững lại chút, bình thường nam sinh thấy nàng đều muốn nói nhiều vài câu. Làm sao người thanh niên này ngược lại như vậy.
- Ừm, hiện tại chúng ta liền đi. Chúng tôi cũng đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ để chào mừng sự gia nhập của cậu đây.
Thu Thuỷ nói rồi quay trở lại ghế lái, sau đó mở ra cửa phụ, Lê Tâm cũng không khách khí ngồi vào trong xe. Chiếc BMW lướt êm trên con đường Hà Thành, ánh đèn điện lấp lánh phản chiếu qua cửa kính xe. Cảnh đêm Hà Nội hiện ra trước mắt Lê Tâm thật rực rỡ và sinh động. Các con đường với dòng xe cộ đông đúc, hàng quán tấp nập hai bên, tạo nên một bức tranh sống động về cuộc sống thường ngày.
Lê Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Những con đường thân thuộc này, cảnh vật rộn ràng của Hà Thành gợi nhớ cho anh về cuộc sống trước khi Thiên Mệnh đổ bộ. Trước khi thế giới trò chơi và thực tại hòa làm một, Lê Tâm từng là một chàng trai bình thường, với những lo toan công việc, cuộc sống. Anh từng đi trên những con phố này, cảm nhận nhịp sống hối hả của thành phố mà không hề nghĩ rằng mọi thứ sẽ thay đổi nhanh chóng đến vậy.
Thu Thuỷ lái xe với vẻ tự nhiên, đôi mắt cô thi thoảng liếc sang nhìn Lê Tâm. Cô nhận ra trong ánh mắt anh có chút suy tư, lặng lẽ khác thường so với lúc mới gặp. Với sự n·hạy c·ảm của một người phụ nữ, cô hỏi nhẹ nhàng:
- Lê Tâm này, cậu đang suy nghĩ gì sao? Trông cậu có vẻ như đang nghĩ về điều gì đó.
Lê Tâm thoáng giật mình, nhưng rồi anh khẽ cười, đáp lại:
- Không có gì, chẳng qua cảnh đêm Hà Thành mang lại cho tôi một cảm giác là lạ, vừa cổ kính mà vừa hiện đại rất là đặc biệt.
Thu Thuỷ nghe vậy cũng bất ngờ, không nghĩ tới Lê Tâm còn trẻ tuổi mà đã n·hạy c·ảm như vậy. Chiếc xe tiếp tục lướt qua những con phố lớn, ánh đèn đường hắt lên không gian trong xe, tạo nên khung cảnh thật yên bình. Họ dần rời xa trung tâm thành phố, nơi những con đường trở nên tĩnh lặng hơn, không còn đông đúc như trước.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự to lớn, sang trọng nằm trên một con phố yên tĩnh. Những cây cột trắng lớn, cùng với ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ bên trong, tạo nên một không gian vừa bề thế vừa ấm cúng.
Thu Thuỷ quay sang Lê Tâm, mỉm cười:
Đến nơi rồi. Đây là nơi chúng ta sẽ trao đổi với hội trưởng. Cậu thấy thế nào, đẹp chứ?
Lê Tâm nhìn tòa biệt thự trước mắt, trong lòng không khỏi trầm trồ trước sự xa hoa và đẳng cấp của nơi này. Nhưng anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Thu Thuỷ thấy vậy cũng mỉm cười bấm khoá mở cổng biệt thự rồi lái xe vào.
Lần đầu gặp mặt, cảm giác Lê Tâm mang lại cho Thu Thuỷ rất đặc biệt, khác với những người khác, cậu toát lên vẻ trưởng thành, điềm đạm, sâu sắc và rất thần bí.
- Người này rốt cuộc đã trải qua điều gì?
Thu Thuỷ thầm nghĩ, liếc nhìn Lê Tâm. Dáng vẻ trầm tĩnh của anh, đôi mắt luôn sâu lắng, dường như đang lạc vào một thế giới khác, một quá khứ xa xăm nào đó mà cô không thể hiểu hết. Đôi lúc cô cảm giác Lê Tâm rất gần gũi, nhưng lại có những khoảnh khắc như thể anh đứng cách xa thế giới này, chỉ tồn tại trong chính không gian riêng của mình như lúc trong xe vừa rồi, rất là mâu thuẫn.