Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 31: Thanh Sương biệt thự

Chương 31: Thanh Sương biệt thự


Căn biệt thự hai tầng nằm sâu trong khu phố yên tĩnh, tách biệt khỏi sự náo nhiệt của Hà Thành, được bao bọc bởi một khu vườn xanh mát. Cửa chính cao lớn mở ra, đón chào hai người với không khí mát rượi từ bên trong.

Bước theo Thu Thủy vào căn biệt thự hai tầng nguy nga, Lê Tâm không khỏi có chút ngỡ ngàng trước sự xa hoa của nơi này. Căn biệt thự rộng lớn, được trang trí với sự tinh tế và sang trọng bậc nhất. Những bức tranh nghệ thuật quý giá treo dọc các bức tường, đèn chùm pha lê lấp lánh phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ t·ừ t·rần cao, tạo nên bầu không khí vừa ấm cúng vừa đẳng cấp. Mùi hương nhẹ nhàng của nước hoa lan toả khắp nơi, càng làm tăng thêm vẻ thanh lịch và xa hoa của ngôi nhà.

Sàn gỗ dưới chân sáng bóng, mỗi bước chân vang lên nhẹ nhàng trong không gian yên tĩnh, tạo cảm giác mọi thứ đều được sắp đặt hoàn hảo. Khi Lê Tâm bước qua, người giúp việc, bảo vệ, và cả quản gia đều cung kính cúi chào Thu Thủy. Từ những ánh mắt ấy, rõ ràng Thu Thủy không chỉ là một người khách, mà cô là một nhân vật quan trọng tại đây.

"Chào mừng cô Thu Thủy!" Một người quản gia già chào hỏi, giọng nói trầm ấm đầy tôn kính.

Thu Thủy chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua những người trong nhà, không cần nói thêm lời nào, tựa như mọi thứ đã quá quen thuộc với cô. Cô quay sang nhìn Lê Tâm, khẽ nở một nụ cười:

- Đây là biệt thự của Thanh Sương hội, nơi thành viên quan trọng ở và làm việc. Chắc cậu cũng đoán được rồi, không phải ai cũng có thể bước chân vào nơi này dễ dàng.

Lê Tâm khẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo từng chi tiết xung quanh căn nhà. Từng chiếc bàn, ghế, những món đồ trang trí đều toát lên sự tinh xảo và đắt đỏ, tựa như tất cả nơi đây đều thuộc về một thế giới khác — thế giới của những kẻ giàu có và quyền lực.

Lê Tâm theo Thu Thuỷ tiếp tục bước vào phòng khách rộng lớn. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng không gian nơi bốn cô gái và một chàng trai đang ngồi. Thu Thủy thấy mọi người liền rất nhanh đi đến, rồi đứng thẳng người, nở nụ cười nhẹ, giọng nói tràn đầy tự tin:

- Giới thiệu với mọi người, đây là Lê Tâm, người mà tôi đã nói đến.

Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng ngay lập tức đổ dồn về phía Lê Tâm. Thu Thủy chậm rãi bước lên, bắt đầu giới thiệu từng người một:

- Đầu tiên, đây là Nhã Vân, đại tỷ của Thanh Sương hội.

Lê Tâm dõi theo hướng Thu Thủy chỉ. Nhã Vân đứng dậy, nhẹ nhàng tiến đến gần. Cô tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, với vẻ đẹp sắc sảo và quyến rũ mê hồn. Đôi mắt long lanh, làn da trắng mịn, bờ môi đỏ mọng khiến cô toát lên sự chín chắn và quyến rũ khiến cho người ta khó lòng mà rời mắt. Mái tóc đen dài buông xõa, khẽ lay động theo từng bước đi đầy uyển chuyển. Dáng người cô cao ráo, những đường cong mềm mại và quyến rũ, khoác lên mình một chiếc váy đen ôm sát, tôn lên hết mọi nét đẹp của cơ thể.

- Rất vui được gặp cậu, Lê Tâm.

Nhã Vân tiến lại rất gần Lê Tâm, gương mặt tràn đầy quyến rũ, đôi mắt như trực câu hồn nhìn thẳng vào mắt cậu. Lê Tâm thấy vậy cũng không bối rối, đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn vào hai mắt của Nhã Vân rồi nhẹ nhàng chào lại. Hai người cứ như vậy mắt nhìn chằm chằm vào nhau.

Bên cạnh Thu Thuỷ thấy vậy không chịu được liền đẩy Nhã Vân ra, sau đó dịu dàng nói:

- Thôi nào Nhã Vân, đừng làm cậu ấy sợ.

Nhã Vân thấy vậy liền cười duyên một tiếng, ánh mắt cô nhìn Lê Tâm tràn đầy ý vị rồi nói:

- Haha, tớ còn không biết là cậu ta sợ tớ hay tớ sợ cậu ta đây.

Nhã Vân nói xong liền trở về ghế ngồi.

"Người kế tiếp là Hà Trang, chuyên phụ trách về nghiên cứu, phân tích và lập kế hoạch cho hội. Được xem như là quân sư." Thu Thủy tiếp tục giới thiệu.

Hà Trang ngồi bên cạnh bàn, đeo kính, dáng vẻ trí thức và điềm đạm. Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu kem, kết hợp với quần jeans thoải mái. Trên bàn trước mặt cô là một tập tài liệu dày cộm, hiển nhiên cô đang bận rộn xem xét điều gì đó. Dáng vẻ của Hà Trang mang lại cảm giác thông minh và sắc sảo, nhưng lại không quá xa cách.

"Cậu cứ gọi tôi là Trang. Mong rằng sẽ có dịp hợp tác với nhau." Hà Trang gật đầu chào, mắt vẫn không rời khỏi tài liệu.

Lê Tâm chỉ cười nhẹ, khẽ gật đầu đáp lại.

"Người tiếp theo là Thùy Linh." Thu Thủy chỉ về phía một cô gái đang ngồi cách đó không xa. Thùy Linh, cô gái có dáng người cân đối, săn chắc, rõ ràng là người chăm chỉ tập luyện. Cô mặc một bộ đồ thể thao bó sát, với mái tóc buộc đuôi ngựa cao, trông rất gọn gàng và mạnh mẽ. Khác hẳn với sự dịu dàng của Nhã Vân hay trí thức của Hà Trang, khí chất của Thùy Linh đầy anh khí, kiên định.

"Nghe Thu Thủy nói cậu là cao thủ?" Thùy Linh bất ngờ hỏi thẳng, giọng có chút thách thức, ánh mắt lướt qua Lê Tâm như muốn đánh giá.

Lê Tâm chỉ cười nhẹ, lắc đầu khiêm tốn nói: "Chỉ là có chút nền tảng mà thôi."

Thùy Linh nhếch mép, vẻ mặt lộ rõ sự hứng thú:

- Thế thì hay đấy, lát nữa ra sân thử một trận nhé.

Câu nói của cô khiến mọi người trong phòng khẽ bật cười, nhưng dường như không ai cảm thấy bất ngờ trước lời thách thức này. Thu Thủy cười nhẹ, quay sang Lê Tâm:

- Thùy Linh vốn là người rất thích thách đấu, cậu đừng để bụng.

- Không sao.

Lê Tâm đáp, hoàn toàn không quá để ý. Thu Thủy tiếp tục giới thiệu:

- Cuối cùng là Hoài Thu, thành viên nhỏ tuổi nhất của hội.

Hoài Thu, cô gái nhỏ nhắn nhất trong nhóm, tầm mười tám, mười chín tuổi. Vẻ ngoài ngây thơ, dễ thương như một búp bê, Hoài Thu mặc chiếc váy đơn giản, ánh mắt tròn xoe đầy tò mò nhìn Lê Tâm. Mái tóc dài suôn mượt, gương mặt thanh thoát và trong sáng, cô toát lên sự thuần khiết đối lập hoàn toàn với sự quyến rũ và mạnh mẽ của Nhã Vân và Thùy Linh.

"Em chào anh." Hoài Thu mỉm cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh sự ngây thơ.

Lê Tâm chỉ khẽ gật đầu chào lại, cảm nhận sự dễ mến từ cô gái nhỏ này.

"Và đây là Trúc Nhân, em trai của Nhã Vân." Thu Thủy chỉ về phía người thanh niên cuối cùng, với dáng vẻ ngổ ngáo nhưng không kém phần thu hút. Trúc Nhân đứng dậy, nở một nụ cười tinh quái. Trúc Nhân đeo khuyên tai bạc, tóc ngắn cắt tỉa gọn gàng, mặc áo thun đen và quần jeans rách kiểu cách. Vẻ ngoài nghịch ngợm của Trúc Nhân thể hiện một sự tự do, phá cách.

Trúc Nhân là chàng trai duy nhất trong phòng, thấy Thu Thuỷ hết lời khen Lê Tâm, cũng là người trẻ tuổi, tràn đầy nhiệt huyết và sự kiêu ngạo của tuổi trẻ, Trúc Nhân dường như không thể bỏ qua việc ai đó có thể vượt qua mình, nhất là khi nghe về những lời ca ngợi về sự lợi hại của Lê Tâm. Cho nên lúc này ánh mắt Trúc Nhân nhìn Lê Tâm đầy khiêu khích.

"Nghe đồn anh là cao thủ hả?" Trúc Nhân hỏi, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng rõ ràng mang ý khiêu khích. "Thú vị đấy, không ngờ Thu Thủy lại mang một người tài đến đây. Nhưng mà, lời đồn thường không đáng tin lắm. Có khi chỉ là thổi phồng thôi?"

Lê Tâm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không để lời nói của Trúc Nhân làm mình lay động.

- Chỉ là lời đồn thôi. Đánh giá thực lực phải nhìn vào thực tế, không phải nghe qua miệng người khác.

Lúc này, Trúc Nhân giơ tay ra mời bắt tay, nhưng Lê Tâm có thể nhận thấy một chút ý định không tốt trong hành động này.

- Rất vui được gặp anh.

Trúc Nhân lịch sự nói. Lê Tâm mỉm cười nhã nhặn và đưa tay bắt lấy. Ngay khi bàn tay hai người chạm vào nhau, Trúc Nhân bất ngờ siết chặt, muốn thử sức mạnh của Lê Tâm và xem phản ứng của anh. Lực bóp của Trúc Nhân rõ ràng không phải là yếu, nó cho thấy cậu đã tập luyện nhiều, đây là muốn thử sức Lê Tâm.

Tuy nhiên, Lê Tâm vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, như không để ý đến hành động của Trúc Nhân. Mặc cho lực cổ tay của Trúc Nhân có mạnh như nào cũng không hề khiến Lê Tâm biến sắc. Sau đó Lê Tâm hơi phát lực, Trúc Nhân ngay lập tức cảm thấy bàn tay mình như bị trói chặt, không còn khả năng bóp thêm nữa. Cảm giác đau nhói âm ỉ bắt đầu truyền lên, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.

- Rất vui được gặp cậu.

Lê Tâm sau khi cho Khải Minh một bài học thì liền rút tay về, cũng không làm cậu xấu mặt. Thanh niên mà, lúc nào cũng muốn thể hiện. Trúc Nhân cũng biết rằng Lê Tâm cố ý buông tha mình ánh mắt cũng lộ vẻ cảm kích, bởi đã không để cậu phải mất mặt trước mọi người.

Nhưng từ sâu trong ánh mắt của Trúc Nhân là sự kiêng kỵ, bởi cậu là người luyện võ từ nhỏ, sức mạnh rất lớn nhưng vừa rồi so sánh với Lê Tâm cũng cảm giác như muối bỏ biển. "Người này không thể nhìn bằng mắt thường được." Trúc Nhân thầm nhủ. Cảnh này không thể qua mắt được Thuỳ Linh, khi thấy Lê Tâm như vậy ánh mắt cô nhìn Lê Tâm càng sáng lên.

Chương 31: Thanh Sương biệt thự