Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 36: Bảo vật cùng Thiên Xà Môn

Chương 36: Bảo vật cùng Thiên Xà Môn


Sau khi tiêu diệt con Quỷ Nhện Mặt Người, không gian trong lòng động trở lại sự im ắng quỷ dị, chỉ còn lại âm thanh nhỏ của gió thổi qua các khe đá lạnh lẽo. Lê Tâm cùng Đại Vy và Tiểu Vy đứng giữa một vùng đất u ám, xung quanh chỉ có những phiến đá đen nham nhở và tàn dư của trận chiến vừa qua.

Xác quỷ nhện nằm vắt vẻo giữa những mảnh tơ nhện đứt gãy, máu đen từ v·ết t·hương của nó thấm xuống nền đất, tỏa ra một thứ mùi h·ôi t·hối khó chịu. Lê Tâm nhẹ nhàng hạ kiếm, nhìn về phía Đại Vy và Tiểu Vy nhẹ nhàng nói:

- Đừng chủ quan. Kể cả khi đối phương bị dồn vào chân tường, cũng không được lơ là. Trong những tình huống như vậy, sự cẩn thận luôn là chìa khóa sống sót.

Đại Vy và Tiểu Vy nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, vừa nãy quá trình chiến đấu của Lê Tâm hai chị em cũng theo dõi được. Đến đòn cuối cùng của con Nhện Quỷ Mặt Người phản công rất bất ngờ, chẳng qua bởi vì thực lực chênh lệch rất lớn chứ nếu không sơ ý thì sẽ bị thiệt thòi rất nhiều.

- Hai vị cô nương xinh đẹp như vậy đến đây là để du ngoạn phải không? Đừng nói là định tranh giành bảo vật với bọn ta nhé? Ồ lại còn là hai chị em sinh đôi nữa, thật tuyệt.

Đại Vy vui mừng nói. Tiểu Vy cũng ngạc nhiên không kém, ánh mắt cô sáng rực. Nhưng trước khi cả ba kịp tiến thêm một bước về phía thanh kiếm, thì một loạt tiếng cười khinh khỉnh vang lên từ phía sau.

Tên đầu lĩnh nhíu mày, sự kiêu ngạo trong ánh mắt hắn càng lộ rõ:

Hắn dừng lại, ánh mắt hằn lên vẻ tham lam và d·â·m d·ụ·c khi nhìn thấy vẻ xinh đẹp của Đại Vy và Tiểu Vy. Những kẻ đứng sau hắn cũng bật cười theo, trông rõ ràng là bọn chúng không có ý định tốt đẹp.

Cả ba người nhanh chóng tiến về phía ánh sáng, từng bước một chậm rãi, cẩn trọng. Ánh sáng trước mắt ngày càng rõ ràng hơn, chiếu lên từ một hốc đá sâu trong lòng hang. Khi họ tiến tới gần, trước mắt họ hiện ra một cảnh tượng làm cho trái tim cả ba cùng đập mạnh.

Kiếm của tên đệ tử chỉ chém vào không khí. Trước khi hắn kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, một lực mạnh đột ngột đánh vào lưng hắn. Cả người hắn bắn ngược ra sau như một bao cát, đập mạnh xuống đất, xương cốt phát ra tiếng rạn nứt ghê rợn.

Một giọng nói đậm chất ngạo mạn vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Chỉ trong vài hơi thở, cả năm tên đệ tử Thiên Xà Môn đã quỳ gục xuống đất, toàn thân đau đớn, tê liệt. Bọn chúng kinh hoàng nhận ra mình không có bất kỳ cơ hội nào chống lại.

Tên đầu lĩnh nhìn thẳng vào Lê Tâm, nụ cười trên môi trở nên sắc bén hơn:

"Cái gì...!" Tên đệ tử kinh hoàng, nhưng chưa kịp hoàn tất câu nói, ngực hắn đột nhiên nhận một cú đánh mạnh mẽ. Hắn bị hất tung lên không trung, rồi rơi phịch xuống đất, máu từ miệng hắn phun ra như suối.

Tên thứ ba cố gắng đánh lén từ phía sau, nhưng khi thanh đao của hắn vừa chém xuống, Lê Tâm đã biến mất khỏi vị trí. Trong nháy mắt, cậu xuất hiện ngay trước mặt hắn. Ánh mắt Lê Tâm lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào. Hắn chỉ kịp thấy một tia sáng lóe lên, rồi thanh đao trong tay hắn bỗng dưng rơi xuống đất. Trước khi hắn có thể kêu lên, một cú đánh mạnh mẽ vào bụng đã khiến hắn quỵ ngã.

Khi tên cuối cùng ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả khoảng đất quanh. Không gian trở lại yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua. Lê Tâm đứng đó, kiếm trong tay vẫn sáng bóng, dường như không hề có dấu vết của trận chiến.

- Vậy sao? Nếu các ngươi đã không biết điều thì đừng trách ta không khách khí. Bảo vật này thuộc về Thiên Xà Môn chúng ta. Còn các ngươi… Hừm, nếu hai cô nương xinh đẹp chịu ngoan ngoãn ở lại hầu hạ bọn ta, có lẽ chúng ta sẽ xem xét tha mạng cho các ngươi.

Lê Tâm giơ kiếm lên, và trong một động tác dứt khoát, lưỡi kiếm lóe sáng chém xuống. Máu bắn tung tóe, tên đầu lĩnh chỉ kịp thốt lên một tiếng kêu thảm thiết trước khi đầu hắn lăn lóc trên đất. Lê Tâm không ngừng lại, tiếp tục tiến tới từng tên một.

Nhưng bọn chúng cũng không phải đối thủ của ba người Lê Tâm, liền bị hai chị em Đại Vy và Tiểu Vy phối hợp tiêu diệt. Trong quá trình này hầu như là hai chị em Đại Vy và Tiểu Vy chiến đấu, Lê Tâm chỉ đứng nhìn rồi thi thoảng chỉ ra những sai lầm của hai chị em khi chiến đấu khiến cho bọn họ tăng cường kinh nghiệm thực chiến.

Mặc dù phương thức rất quỷ dị nhưng thực lực cũng rất yếu, Lê Tâm cũng không cần xuất thủ, chỉ cần hai chị em Đại Vy, Tiểu Vy chiến đấu để tăng lên kinh nghiệm bản thân. Tiếp tục tiến sâu vào hang, họ lại đối mặt với một đợt quái vật mới: Ma Lang Tử Thú, những con sói to lớn có bộ lông đen tuyền và đôi mắt đỏ rực. Những tiếng gầm gừ của chúng vang vọng khắp lòng động, trước khi chúng lao về phía nhóm ba người với tốc độ kinh hoàng. Lũ sói này không chỉ nhanh nhẹn mà còn có khả năng hợp kích, phối hợp với nhau một cách hoàn hảo để tấn công từ mọi hướng.

Đại Vy và Tiểu Vy cũng nhận ra luồng sáng ấy hai chị em cũng rất là hưng phấn, từ lúc vào Tử Quang bí cảnh đến giờ toàn chiến đấu với đám quái vật gớm ghiếc, hiện tại nhìn thấy bảo vật khiến cho hai chị em thập phần vui mừng.

- Không ngờ ở nơi đây lại còn có người.

- Ta là ai? Ngươi xứng được biết tên ta sao? Một đám vô danh tiểu tốt như các ngươi cũng xứng để cạnh tranh bảo vật với Thiên Xà Môn chúng ta?

- Là một thanh kiếm.

Tên đầu lĩnh đột ngột ra lệnh, giọng hắn không còn chút vui đùa nào nữa. "G·i·ế·t bọn chúng!"

Tiểu Vy không thể nhịn thêm được nữa, cô bước tới, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ:

Hang động trước mặt mở rộng ra, giống như một gian đại sảnh ngầm dưới lòng đất, trần động cao vút, vách đá phủ đầy rêu phong lấp lánh trong thứ tử quang dịu nhẹ. Ở trung tâm của gian động, một luồng ánh sáng lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng nhưng kỳ bí. Chính giữa luồng sáng ấy là một thanh kiếm, sáng rực rỡ như được dệt nên từ những sợi linh khí tinh túy nhất của đất trời. Ánh sáng từ thanh kiếm chiếu rọi khắp không gian, tựa như nó mang trong mình một luồng sức mạnh vô tận.

"Vù!"

Trong suốt hành trình tiến sâu vào hang động, ba người liên tục gặp phải những đợt tấn công của các quái vật kỳ dị. Đầu tiên là những con Hồn Linh Thú, có hình thù như những bóng ma, chỉ lướt qua không trung và tạo ra những tiếng thì thào bí ẩn. Chúng không có thân thể thực, nhưng mỗi khi tiến gần, chúng sẽ phát ra những tiếng cười quỷ dị, rồi bất ngờ biến thành những mảnh linh khí tấn công thẳng vào tâm trí người khác.

Bốn tên còn lại chưa kịp phản ứng, chỉ kịp thấy một bóng dáng mờ ảo lướt qua. Lê Tâm không dùng bất kỳ chiêu thức hoa lệ nào, chỉ đơn giản là di chuyển. Nhưng với tốc độ và sự khéo léo hoàn mỹ, cậu khiến bọn chúng như đứng yên tại chỗ. Tên thứ hai vung chưởng ra, hắc khí từ bàn tay hắn bắn tới, nhưng Lê Tâm chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, né tránh không chút khó khăn.

“Có bảo vật…” Lê Tâm thốt lên, trong lòng có chút phấn khởi nhưng đồng thời cũng cảnh giác.

Tên đi đầu vung kiếm lao vào, thanh kiếm trong tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, mang theo lực đạo mạnh mẽ đâm thẳng vào ngực Lê Tâm. Nhưng ngay lúc ấy, chỉ trong tích tắc, bóng dáng Lê Tâm như biến mất, cơ thể cậu di chuyển nhẹ nhàng như gió thoảng.

"Ngươi... ngươi là ai?" Tên đầu lĩnh run rẩy hỏi, mắt hắn đầy sự sợ hãi. "Ngươi không biết Thiên Xà Môn của chúng ta sao? Nếu g·i·ế·t bọn ta, môn phái chúng ta sẽ không bỏ qua! Chúng ta có thể đàm phán... chỉ cần ngươi tha mạng, chúng ta sẵn sàng nhượng lại bảo vật!"

Ba người cùng tiến về phía trước, đi sâu hơn vào lòng động. Con đường bên trong ngày càng hẹp và tối hơn, những tia tử quang lờ mờ hắt ra từ các vách đá chỉ đủ để họ nhận ra từng bước chân. Không gian chật hẹp và u ám làm cho tâm trạng của con người ta như thêm phần căng thẳng, mỗi tiếng vang nhỏ của bước chân đều như bị khuếch đại lên trong không gian ngột ngạt.

Mỗi bước đi của anh là một mạng sống bị chấm dứt. Bọn đệ tử Thiên Xà Môn cố gắng lùi lại, nhưng cơ thể bọn chúng đã quá suy yếu, không thể chống cự. Ánh mắt chúng dần dần chuyển từ sợ hãi sang tuyệt vọng tột độ. Những lời cầu xin yếu ớt vang lên, nhưng Lê Tâm chẳng hề bận tâm. Mỗi tên đều bị kết liễu bằng một đường kiếm gọn gàng, không chút do dự.

Nhưng Lê Tâm chỉ lạnh lùng bước tới, không nói một lời. Ánh mắt anh trở nên sắc như dao, không có chút thương hại nào.

Lê Tâm nhíu mày, bước lên một bước lạnh nhạt nói:

Khi bọn đệ tử Thiên Xà Môn nhận được lệnh của tên đầu lĩnh, cả năm tên lập tức lao tới Lê Tâm như những con thú đói, mắt lóe lên sự tàn nhẫn và khát máu. Trong khoảnh khắc, linh lực và sát khí ngập tràn không gian, như muốn nuốt chửng tất cả.

- Ha, ta đã ngửi thấy mùi máu tanh từ lâu.

Tên đầu lĩnh, một gã thanh niên cao lớn với đôi mắt sắc lạnh như dao, cười nhạt:

Tiếp tục đi sâu về trong hang động, thì từ sâu trong hang động phát ra một luồng ánh sáng mờ ảo, khác biệt hẳn với tử quang lạnh lẽo bao trùm khắp nơi.

Lời nói của hắn khiến đám đệ tử Thiên Xà Môn phía sau cười phá lên, vẻ mặt đầy d·â·m đãng và độc ác. Đại Vy và Tiểu Vy sắc mặt tái xanh vì tức giận. Lê Tâm thì không nói thêm lời nào, ánh mắt lạnh như băng. Hắn không cần phải nói nhiều. Kẻ dám khiêu khích hắn và hai chị em như vậy, chỉ có một con đường c·h·ế·t.

- Các ngươi là ai?

Lê Tâm, Đại Vy và Tiểu Vy lập tức quay lại, cảnh giác. Từ bóng tối phía sau, năm bóng dáng lặng lẽ tiến tới, ánh mắt đầy sự khinh bỉ và trêu ngươi. Trang phục của bọn chúng đều mang theo ký hiệu của ác xà nhìn gương mặt và phong thái bọn họ cũng không phải người tốt lành gì.

"Thiên Xà Môn? Vô dụng," Lê Tâm nói, giọng nói của anh lạnh như băng, không chút gợn sóng.

Hai tên còn lại đứng chôn chân, sắc mặt tái mét. Bọn chúng không còn dám manh động, cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch khủng khiếp về sức mạnh. Không ai trong bọn có thể nhìn rõ được động tác của Lê Tâm. Dù thân pháp của cậu vô cùng đơn giản, chỉ là những bước di chuyển nhanh nhẹn, nhưng trong mắt chúng, Lê Tâm giống như một bóng ma không thể chạm tới.

- Ngươi nói chuyện thật không biết xấu hổ! Các ngươi có thực lực gì mà dám tuyên bố như vậy? Đừng tưởng chúng ta sợ các ngươi.

Cả năm tên bọn chúng giờ đây đều cúi đầu cầu xin. Không còn sự ngạo mạn, tàn nhẫn trong ánh mắt nữa, mà chỉ còn lại sự hoảng loạn và tuyệt vọng. Bọn chúng tưởng rằng có thể dọa dẫm bằng danh tiếng của bang phái, mong rằng Lê Tâm sẽ vì sợ hãi mà bỏ qua cho chúng.

Chương 36: Bảo vật cùng Thiên Xà Môn