Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Điều Kiện

Chương 13: Điều Kiện


Nhìn sắc trời đang dần được tô điểm bởi những ánh hồng cam, biết lão mặt trời lại chuẩn bị một ngày tung hoành, Giang Phong đứng dậy ngó qua chỗ hai quả trứng, thấy không có động tĩnh gì hắn cũng không vội sốt ruột, dù sao trứng rắn loại này tùy vào điều kiện môi trường mà cần vài tuần đến vài tháng mới có thể nở ra con non.

Nhặt một ít cỏ khô phủ lên trứng, sau đó lại làm hai chai Linh Thủy, xong xuôi cất bước theo đường cũ trở về.

Còn chưa đến nhà đã ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi củi cháy, lại đi tiếp một đoạn, loáng thoáng qua các tán cây thấy nóc bếp nhà mình đang b·ốc k·hói nghi ngút.

"Hẳn là dì đã thức dậy." Giang Phong thầm nghĩ.

Mà sự thật cũng đúng như hắn đoán, trong bếp lúc này Minh Huyền đang khuấy một nồi cháo. Tối qua nàng và Giang An ngồi lọc cái đùi lợn làm thịt gác bếp, sau đó tận dụng phần xương ống thừa ninh lấy nước, sáng dậy thả thêm nắm gạo rồi lại tiếp tục đun liền có một nồi cháo ngon lành.

"Dì dậy sớm nha!" Giang Phong ngó vào trong bếp lên tiếng chào.

"Dậy rồi hả, cháo sắp được rồi, mau đánh răng rửa mặt đi." Minh Huyền dặn dò.

"Vâng, cháu đi gọi Tiểu An."

"Đừng! Để con bé ngủ thêm chút, vẫn còn sớm đâu!"

"Dạ!"

Giang Phong bước vào trong bếp, cẩn thận đặt hai chai nước lên nóc trạn, vừa xoay người lại liền bắt gặp Giang An đầu tóc rối bời đứng lù lù trước cửa.

"Giật cả mình!" Giang Phong.

"Haha!" Giang An vươn vai ngáp một cái, khịt khịt mũi nhỏ.

"Quào! Mùi cháo thơm quá dì ơi!" Nàng ngồi xuống ôm cánh tay Minh Huyền, giọng ngái ngủ làm nũng.

Minh Huyền quơ quơ cái muôi trong nồi cháo tìm kiếm, lát sau vớt ra một mẩu thịt kèm ít nước cháo đưa cho Giang An: "Nếm thử xem."

Giang An ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, nhận muôi cháo, hai má phồng lên thổi.

"Ngon quá! Ngon quá!"

"Tay nghề dì đúng là số một nha!"

Nàng vừa sì sụp vừa tấm tắc khen:

"Từ từ thôi kẻo bỏng."

"Hì hì!"

"Đợi vài phút nữa đi, gạo còn chưa nở hết đâu."

"Vậy cháu đi đánh răng."

Nhưng vừa đứng dậy liền nhìn thấy trên nóc trạn có hai chai nước, không khỏi hiếu kỳ: "Dì đựng nước vào chai làm gì vậy?"

"Của Tiểu Phong đó." Minh Huyền quay sang nhìn Giang Phong, ánh mắt chờ mong hắn giải đáp.

"Là nước cháu lấy ở khe suối sau nhà." Giang Phong thành thật.

"Ngươi từ khe suối sau nhà về?" Giang An kinh ngạc.

Giang Phong chột dạ, bình thường cố chủ cỗ thân thể này không có thói quen sáng sớm chạy vào núi, hiện tại hành động bất thường như vậy ít nhiều sẽ khiến người quanh năm suốt tháng ở chung nghi hoặc.

Nhưng lời đã nói ra rồi cho nên đành phải tiếp tục biên ra câu trả lời hợp tình hợp lý.

Hắn đối Giang An hỏi: "Ngươi biết vì sao bữa cơm hôm qua lại ngon hơn bình thường không?"

"Là do nước suối này?" Giang An rất thông minh, nghe câu hỏi này trong đầu liền nhảy số, bắt đầu rà soát lại toàn bộ quá trình ngày hôm qua.

Dùng nước trong chai để thắng kẹo đắng, lọc cáy đồng...

Ban đầu nàng còn cho rằng mẹ con Tiểu Linh chỉ là khách sáo khen vài câu, bởi cơm nước hàng ngày đều là một tay nàng đảm đương, hương vị chênh lệch thế nào bản thân nàng rõ ràng nhất.

Mặc dù đúng là ngon miệng hơn mọi ngày, nhưng không đến nỗi tấm tắc không ngớt lời như vậy.

Vốn cho rằng tay nghề của mình đã khá hơn đâu, kết quả nguyên nhân thật sự lại là từ thứ nước suối này?

"Đúng vậy!" Giang Phong cho nàng câu trả lời.

Minh Huyền ở bên nghe hai anh em hội thoại, đứng dậy cầm lấy một chai vặn nắp ra ngửi: "Cũng không có mùi gì đặc biệt nhỉ."

Đang định nghiêng chai thử một ngụm thì bị Giang An lên tiếng ngăn cản:

"Dì đừng, nước trong tự nhiên có nhiều vi khuẩn, đun sôi rồi mới uống được!"

Minh Huyền ngừng lại động tác, nhìn nồi cháo trên bếp như nghĩ ra cái gì, tiếp tục nói: "Nếu không thử cho vào cháo đi."

"Tiểu An, lấy cho dì cái nồi."

"Dạ!"

Giang An gỡ xuống chiếc nồi treo ở vách tường, Minh Huyền xê dịch nồi cháo trên bếp sang một bên nhường chỗ cho Giang An đặt nồi, sau đó đổ một chai nước suối rồi lại gạn non nửa nồi cháo qua.

Giang Phong nhìn cảnh này mà trầm mặc.

Đây là Linh Thủy nha, Tụ Linh Trận tích tụ linh khí một ngày một đêm mới cho ra được hai ba lít, cứ như vậy bị hai người mang ra làm thí nghiệm nấu cháo.

Quá lãng phí!

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ hắn cũng không hề tiếc.

Dù sao chủ đích là mang về cho người nhà dùng, lại nói hôm qua còn đem ra pha trà nấu cơm đâu, hôm nay nấu cháo có gì khác sao.

Giang An vừa nhét thêm vài mẩu củi vào bếp vừa bóng gió nói: "Nếu không có gì khác biệt, khấu trừ nửa tháng rửa bát."

Giang Phong: ...

Được rồi, ít nhất lần này hắn có tự tin.

...

Giang An đặt chiếc bát không lên bàn, xoa xoa bụng ợ một hơi thỏa mãn.

Nàng vừa tiêu diệt xong năm bát cháo.

Thấy Giang Phong hết nhìn cái nồi trống trơn rồi lại nhìn mình, Giang An không hề xấu hổ mà còn vểnh mặt ra vẻ đạo mạo: "Ngươi nhìn cái gì, hôm nay lên phố đoán chừng phải chiều tối mới về. Mà thời tiết nóng thế này đồ ăn dầu mỡ rất nhanh thiu, ngươi không chịu ăn báo hại ta phải ăn hết, biết cái gì là lãng phí không hả?!"

"Ta không có ý đó!" Giang Phong lắc đầu

"Ta đi guốc trong bụng ngươi!" Giang An nhìn vẻ mặt thờ ơ của hắn hừ một tiếng, chép miệng chuyển đề tài:

"Mà kể cũng lạ, khe suối đó hồi nhỏ chúng ta uống suốt, đâu có ngon thế này đâu nhỉ? Chẳng lẽ do vận động địa chất ở thượng nguồn?"

"Mấy năm gần đây thường xuyên xảy ra đ·ộng đ·ất mức độ nhẹ, nghe nói tâm chấn ở dãy núi thượng nguồn, mà thôn chúng ta thì nằm ở hạ nguồn cách hai mấy cây số, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Có lẽ vì vậy mà nguồn nước ngầm bị xáo trộn?"

Giang An nhăn mày suy nghĩ.

Giang Phong nhìn nàng tự hỏi tự trả lời mà thầm kinh ngạc. Về bản chất thì nàng suy luận đúng rồi, chỉ khác biệt là nàng không biết đến sự tồn tại của Linh Khí mà thôi.

Nhưng như vậy cũng tốt, cô em gái này quá thông minh, để nàng nghĩ lệch đi có khi lại bớt được bao nhiêu phiền phức.

"Hai đứa đi kiểm tra xem còn quên gì không đi." Minh Huyền nhìn đồng hồ, thấy đã gần đến giờ xe bus chạy qua thôn liền dặn dò rồi đứng dậy thu thập bát đũa, chuẩn bị xuất phát đi thành phố.

Tối qua Thanh Lan gọi điện khuyên đừng vội nhập học cho Tiểu An, nói có chuyện quan trọng muốn gặp mặt trực tiếp để trao đổi, còn sốt sắng đề nghị lái xe đến đón.

Mặc dù không biết là chuyện gì nhưng nàng vẫn đồng ý, lại khéo léo từ chối việc đưa đón. Dù sao bắt người ta chạy đi chạy lại như vậy vừa mất công vừa tốn kém, trong khi đằng nào ba dì cháu cũng phải lên thành phố, cho nên hẹn gặp tại một quán nước là được rồi.

...

8 giờ 30 sáng.

Thành phố Hạ Long.

Tại một điểm dừng xe bus.

Một quý ông lịch lãm áo vest quần âu giày da bóng loáng ngồi tại ghế nhà chờ, thỉnh thoảng xem đồng hồ trên cổ tay, lại hướng mắt về phía xa với vẻ mặt vô cùng sốt ruột, tựa như một người trễ giờ làm đang trông ngóng hình bóng chiếc xe quen thuộc.

Bên cạnh hắn còn có một vị nữ trung niên trang phục công sở chỉnh tề cùng một thiếu nữ váy trắng khác.

"Hẳn là xe tiếp theo đi." Thấy nam trung niên bồn chồn như vậy, người phụ nữ động viên.

"Cái đó... Trưởng phòng Lan, nếu không gọi điện hỏi thử xem đến đâu rồi?" Trần Khanh sốt sắng, ánh mặt trời phản chiếu lên chiếc đầu lưa thưa vài sợi tóc của hắn làm người khác nhìn vào có chút chói mắt.

Hắn bồn chồn là có nguyên nhân.

Bởi chọn trường là lựa chọn tự do của học sinh, hắn mặc dù là hiệu trưởng trường danh giá nhất thành phố, nhưng cũng không phải muốn làm gì thì làm. Loại chuyện ép buộc lôi kéo này, làm không khéo có khi còn dẫn đến ác cảm, cho nên hắn cần đưa ra thành ý để Giang An động tâm.

Mà ra tận nơi đón chính là bước đầu.

Thanh Lan cười cười lắc đầu, mở túi sách lấy điện thoại ra. Đang định bấm số thì có cuộc gọi đến. Nhìn tên người gọi, nàng giơ điện thoại cho Trần Khanh nhìn: "Đến rồi!"

...

Tầng hai một quán cafe sang trọng.

Một bàn sáu người ngồi.

"Giới thiệu với mọi người, đây là Trần Đăng Khanh, đương nhiệm hiệu trưởng trường Trọng Điểm Hạ Long. Còn đây là Minh Huyền, người giám hộ của Tiểu An, Tiểu Phong." Thanh Lan ở giữa làm cầu nối, lần lượt giới thiệu.

"Chào mọi người! Chào mọi người!"

Trần Khanh tươi cười bắt tay từng người một, không quên cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh.

Mấy năm nay trong ngành giáo d·ụ·c xảy ra nhiều vụ b·ê b·ối xin cho điểm, những người liên quan nhận án bóc lịch lên đến cả chục năm. Tháng trước lãnh đạo sở còn đặc biệt tổ chức họp kín để chấn chỉnh tác phong, thậm chí ra tối hậu thư nội bộ nghiêm cấm tuyệt đối mọi hành vi trái với qui định nhà giáo, bao gồm cả loại chuyện lôi kéo này.

Trần Khanh thân là một vị hiệu trưởng quang minh lỗi lạc, nhưng hôm nay lại "đi đêm" lôi kéo học sinh, thần hồn nát thần tính, lo sợ tai mắt đám sói đang nhìn chằm chằm cái ghế hiệu trưởng của mình, cho nên ban đầu còn đề nghị tìm một phòng trà riêng tư, thế nhưng Thanh Lan gạt đi, cho rằng đây không phải việc mờ ám khuất tất gì. Với cả qua nửa ngày tiếp xúc, nàng đã đại khái hiểu được tính cách gia đình Minh Huệ, tìm một quán bình thường mới là dễ nói chuyện nhất.

Chào hỏi qua đi, Trần Khanh trước hết xin lỗi vì hẹn gặp đường đột, sau đó bắt đầu vào vấn đề: "Tiểu An, nghe nói em định xin nhập học Chuyên Ban?"

"Vâng!" Giang An lễ phép. Vừa rồi nàng còn tưởng vị trung niên hói đầu này là cha của Tiểu Linh, thầm nghĩ làm sao cha con không có nét nào giống nhau đâu.

"Thầy có thể hỏi lý do được không?" Trần Khanh.

Thanh Lan nghe vậy liền ngầm đá chân hắn một cái, chen vào hỏi: "Có thể nói cho cô biết vì sao không vào Trọng Điểm không?"

Trần Khanh nghe câu này chợt sực tỉnh, tự trách mình đúng là ngu. Rõ ràng hắn biết trước là vấn đề học phí rồi mà lại đi hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn. Đổi lại, nếu đặt hắn vào vị trí Giang An, vậy hắn sẽ nói, ngài hiệu trưởng, ngài coi trọng trường của ngài quá rồi đó.

Vì sao không thể vào Chuyên Ban?

Nhiều học sinh giỏi?

Có ai giỏi bằng tôi sao?

"Học phí quá đắt!" Giang An trả lời ngắn gọn.

Trần Khanh: "Vậy nếu được cấp học bổng toàn phần, em sẽ gia nhập Trọng Điểm chứ?"

Hôm qua hắn cùng Thanh Lan đã bàn về chuyện này rất lâu. Theo qui định của nhà nước, học bổng toàn phần chỉ cấp cho học sinh dân tộc thiểu số có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, bên cạnh đó còn phải có thành tích học tập tốt, tấm gương sáng nghèo vượt khó... Giang An tuy không phải dân tộc thiểu số, nhưng thành tích ưu việt, lại cha mẹ mất sớm, hoàn toàn có thể miễn giảm đến 50% chi phí học tập.

Hắn đã nghĩ xong, không thể cấp học bổng toàn phần thì hắn có thể dùng tiền túi để bù đắp số còn lại.

Đừng hỏi hắn lương hiệu trưởng ba cọc ba đồng lấy đâu ra tiền. Gia đình hắn thế nhưng là nổi tiếng giàu có, sở hữu hàng loạt bất động sản đắt đỏ nhất thành phố đây.

Chỉ là hắn không theo nghiệp gia đình kiếm tiền mà lại dấn thân vào con đường giáo d·ụ·c trồng người này.

"Không!" Giang An trả lời ngắn gọn.

Trần Khanh vốn đang đắc ý chờ cái gật đầu của Giang An, lại bị một tiếng "không" như gáo nước lạnh dội thẳng đầu. Gương mặt tươi cười bỗng nhiên cứng ngắc, hiển nhiên câu trả lời này không có trong dự tính của hắn. Phải mất mấy giây sau mới lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, nói: "Cái đó, thầy nói chuyện này trên cương vị một người phụ huynh chứ không phải một vị hiệu trưởng."

Trần Khanh dừng một chút, ổn định lại từ ngữ, tiếp tục mở miệng: "Nếu em đồng ý nhập học trường Trọng Điểm, thầy sẽ tài trợ toàn bộ chi phí học tập trong ba năm. Ngoài ra, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ sắp xếp cho cháu một công việc mà cháu yêu thích. Thế nào?"

Giang An nghe xong có chút giật mình. Từ lúc Thanh Lan giới thiệu nàng cũng lờ mờ đoán được ý định mời học của Khanh hiệu trưởng. Nhưng không ngờ hắn lại đưa ra điều kiện tốt đến vậy. Ba năm cấp ba trường Trọng Điểm, cái này tốn bao nhiêu tiền nha?

Mà đấy chỉ là học phí, trong khi lời của vị hiệu trưởng này là "chi phí". Có nghĩa là gì?

Là bao gồm cả tiền mua sách vở, dụng cụ học tập, đóng góp trường lớp, một bút tiền không nhỏ đâu.

Làm hiệu trưởng có tiền như vậy?

"Không!" Nhưng Giang An cũng không nghĩ ngợi quá lâu liền cho hắn câu trả lời.

Trần Khanh: ...

"Vì... vì sao...?"

Hắn triệt để không hiểu, không phải nói nhà nghèo lắm sao, đãi ngộ tốt như vậy, vẫn từ chối?

Hắn buồn bực đánh ánh mắt cầu mong trợ giúp sang Thanh Lan, Thanh Lan lại nhìn Minh Huyền.

Minh Huyền gặp ánh mắt mọi người nhìn mình thầm thở dài một tiếng. Lời của Trần Khanh nàng đều nghe vào tai. Nhưng nàng không vì gia cảnh khó khăn liền thấy tiền mờ mắt, nhẹ nhàng đối Giang An khuyên:

"Tiểu An, có thể giải thích cho thầy hiệu trưởng một chút không?"

Giang An làm bộ suy nghĩ một hồi, sau đó nhìn Trần Khanh nói: "Khoản tài trợ này có điều kiện gì không?"

"Có... à không... Chỉ cần em gia nhập Trọng Điểm." Trần Khanh.

Thấy hắn muốn nói lại thôi, Giang An khó hiểu, bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để đổi nàng học trong trường của hắn?

Nàng tiếp tục hỏi: "Ý của thầy là muốn em tạo thành tích cho trường đi?"

"Ừm! Tham gia các cuộc kỳ học sinh giỏi cấp thành phố và cấp tỉnh, xa hơn nữa là quốc gia. Tất nhiên, nếu đoạt giải thì càng tốt, còn không cũng không sao."

Trần Khang bị nói trúng tim đen, đành thừa nhận. Giáo D·ụ·c thành phố Hạ Long đã nhiều năm rồi không có học sinh nào đoạt giải các kỳ thi này, hắn muốn nhiệm kỳ hiệu trưởng của mình đánh ra thành tích, tạo cơ sở tranh đua nhiệm kỳ tiếp theo.

Giang An mỉm cười, quả nhiên.

Nàng xem thời sự nhiều cho nên phần nào hiểu được cách thức hoạt động của một bộ máy tổ chức. Nguyên lý rất đơn giản, không được việc liền bị đào thải. Hiển nhiên vị Khanh hiệu trưởng này cũng không ngoại lệ.

"Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."

"Núi cao còn có núi cao hơn."

"Thầy hiệu trưởng hẳn là biết mấy câu này đi, em không cam đoan mình luôn giành được vị trí số một đâu."

Giang An khiêm tốn, không cam đoan vị trí số một vì xét đến trường hợp có từ hai học sinh trở lên đạt điểm tối đa, như vậy sẽ phải chia sẻ vị trí đứng đầu.

Nàng tự tin vào thiên phú của mình, nhưng không có nghĩa là không có người khác giải hơn.

Trần Khanh nghe xong hai câu thành ngữ tâm trạng kích động vô cùng. Mới mười lăm mười sáu tuổi đã có suy nghĩ chín chắn và khiêm tốn đến vậy, sau này trưởng thành sẽ vĩ đại đến nhường nào?

Hắn bắt đầu tưởng tượng, sau này trong buổi giao lưu sinh viên Giang An ngồi ở vị trí bộ trưởng nói:

"Ngày xưa dưới sự dẫn dắt của Khanh hiệu trưởng mà tôi..."

"Nhờ có Khanh hiệu trưởng..."

Càng nghĩ miệng Trần Khanh càng sắp cong thành trăng lưỡi liềm.

"Nhưng ngoại trừ môn Văn, các môn thi trắc nghiệm khác điểm 10 nhất định chạy không thoát." Nàng tiếp tục nói.

"Được... a, cái gì?!"

"Điểm 10 chạy không thoát... " Trần Khanh toát mồ hôi.

Lại còn là "nhất định" ?

Phải biết, chương trình giáo d·ụ·c cấp ba nặng hơn cấp hai rất nhiều, mà chưa kể trường Trọng Điểm giáo trình còn nặng hơn trường bình thường nữa.

Vừa khen nàng khiêm tốn xong, lời này có tự tin thái quá không?

Kỳ thực, Giang An có cơ sở khi nói vậy. Thi môn Văn thường có bài phân tích, tự luận, mà những dạng đề kiểu này giám khảo thường chấm điểm theo cảm tính, tức là dù thí sinh có viết dài viết hay nhưng không cùng góc nhìn của giám khảo thì rất khó đạt điểm tối đa.

Còn các môn trắc nghiệm hay giải đề thì khác, luôn có một đáp án đúng, chỉ cần làm ra chính xác kết quả thì điểm 10 là hoàn toàn có thể.

"Ngoài ra em có hai điều kiện."

Đã nắm được nhu cầu của đối phương, Giang An cũng có tư cách ra điều kiện.

"Điều kiện gì cứ nói." Trần Khanh hào sảng như bắt được vàng. Hắn chỉ cần thu được Giang An, cái khác không quan trọng.

"Điều kiện thứ nhất, hẳn thầy cũng điều tra lý lịch gia đình em rồi, nếu muốn em gia nhập, vậy cũng phải tài trợ cho Tiểu Phong học cùng." Giang An chỉ Giang Phong: "Hắn tuy hơi dốt nhưng được cái chăm chỉ."

Giang Phong: ...

Dốt cái đầu ngươi.

"Cái này... " Trần Khanh nghe điều kiện liền cười khổ. Nói sâu xa thì việc hắn chi một khoản lớn cho Giang An cũng là cho cái ghế hiệu trưởng của chính mình. Tuy nói lương hiệu trưởng còn không đủ hắn ăn chơi một đêm, nhưng nó là đam mê nha, đam mê làm hiệu trưởng chứ không phải làm kẻ ngu.

Lại nói, hắn tầm tuổi này rồi vẫn chưa kết hôn khiến đấng sinh thành luôn mặt nặng mày nhẹ đâu. Mặc dù có học bổng giảm 50% nhưng số tiền để lo cho Giang An trong ba năm cũng ngót nghét ba trăm triệu. Hắn không có nhiều tiền như vậy, sắp tới cần về nhà một chuyến, đóng vai con ngoan hiếu thảo mới có thể xin tiền.

Tốn kém như vậy, giờ lại thêm một Giang Phong, cái này hắn gánh không nổi.

Giang An không biết Trần Khanh nghĩ gì, làm bộ tủi thân nói: "Thầy cũng biết em cần kèm cặp hắn, nếu học khác trường thì chương trình học cũng khác, như vậy rất khó..."

Trần Khanh lâm vào khó xử, vốn đang suy nghĩ tìm cách thì Thanh Lan đột nhiên mở miệng:

"Học phí của Tiểu Phong để tôi lo đi."

Mọi người nghe lời này đồng loạt nhìn nàng.

Thanh Lan không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đối Trần Khanh nói: "Khanh hiệu trưởng, có thể xem xét duyệt học bổng cho Tiểu Phong?"

"Có thể!" Trần Khanh trầm ngâm một lát, cuối cùng nói ra. Mặc dù thành tích tiểu tử này có chút bết bát, nhưng thân là hiệu trưởng hắn có thể "xào nấu" một chút cho đủ điều kiện.

"Nhưng theo qui định, nếu tổng kết mỗi học kỳ ... " Hắn muốn nói lại thôi.

Trường Trọng Điểm cứ mỗi học kỳ đều sẽ có một bài thi đánh giá năng lực do sở giáo d·ụ·c chủ trì. Học sinh không vượt qua sẽ bị chuyển đến trường phổ thông.

Đây chính là điều mà Trần Khanh lo ngại, hắn sợ đến lúc đó Giang An cũng chuyển trường theo.

Giang Phong nhìn ra tâm tư của hắn, mở miệng nói: "Ngài hiệu trưởng yên tâm, em cam đoan thành tích luôn xếp liền kề Tiểu An, hoặc ít nhất là nằm trong top 10 của trường."

Trước kia học lực của hắn mặc dù đúng là chẳng ra làm sao, nhưng hiện giờ hắn là tu tiên giả, thi cử kiểm tra loại này chỉ cần vận dụng Thần Thức đi sao chép bài của Giang An là được.

Giang An bao nhiêu điểm hắn liền bấy nhiêu điểm.

Cần thiết thì cố ý làm sai một hai câu.

Trần Khanh ngơ ngác. Hôm qua Thanh Lan nhắc nên hắn cũng xem qua lý lịch học bạ của Giang Phong, nhưng khi thấy xếp hạng mấy trăm liền không quan tâm. Hiện tại gặp Giang Phong khẳng định như vậy, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này không biết tự lượng sức mình, mở miệng hỏi:

"Nếu không thì sao?"

"Nếu không thì em tự nguyện chuyển trường." Giang Phong cho hắn một hứa hẹn.

Minh Huyền và Giang An nghe lời nói này của Giang Phong thầm giật mình. Nhất là Giang An, học lực của hắn thế nào nàng còn không rõ? Dám nói học lực xếp liền kề ta? Ngươi tưởng đây là thế giới viễn tưởng, dùng bánh mì in chữ nhét vào mồm vào là xong sao?

"Chuyển trường thì không cần, chủ yếu đừng để rớt ở kỳ thi đánh giá là được." Thanh Lan cười nói.

"Đúng đúng!"

"Còn điều kiện thứ hai?" Trần Khanh xoa xoa tay.

"A? Điều kiện thứ hai là sắp xếp em và hắn học cùng lớp." Giang An trả lời.

"Ok!" Trần Khanh sảng khoái đáp ứng, mặt cười rạng rỡ như hoa nở.

"Vậy hai đứa điền hồ sơ nhé!" Trần Khanh lấy từ trong cặp của mình ra chiếc bút cùng hai bộ hồ sơ.

Giang An tiếp nhận, vừa đặt bút xuống liền dừng lại, lấy trong cặp sách ra một tờ giấy, đối Trần Khanh nói: "Có phải nên viết tay cam kết chuyện chi phí trước không ạ?"

Trần Khanh: ...

Khá lắm, đây là sợ ta l·ừa đ·ảo sao.

---

Truyện Ốc đăng trên vtruyen.com

Chương này dài gấp đôi bình thường, coi như cảm tạ mọi người ủng hộ người viết non trẻ như mình đi. Ngoài ra, nếu có thể thì các bạn bớt chút thời gian vào đánh giá cũng như đề cử giúp mình nha.

Chương 13: Điều Kiện