Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 14: Nhà Tranh Vách Đất
Nửa giờ hàn huyên.
Trần Khanh thanh toán một bàn đồ uống sau đó nhanh chóng bắt taxi rời đi, hôm nay là ngày trường tiếp nhận hồ sơ nhập học, hắn thân là hiệu trưởng không thể vắng mặt.
Ngồi trên xe, Trần Khanh một tay ôm khư khư chiếc cặp một tay khác lại nhét vào trong, vẻ mặt vô cùng căng thẳng bất an, thỉnh thoảng lại nhìn trước ngó sau.
Tài xế gặp cảnh này trong lòng nổi lên cảnh giác.
Vị khách này, quá bất thường.
Lại nói gần đây báo đài thường xuyên đưa tin về mấy vụ c·ướp taxi đâu.
Trong đầu tài xế không ngừng tưởng tượng những hình ảnh rùng rợn, cơ thể âm thầm bật chế độ sinh tồn, chỉ cần vị khách này hơi xê dịch một chút hắn liền đạp cửa thoát thân.
Trần Khanh mà biết diễn biến tâm lý của tài xế lúc này nhất định sẽ gào lên:
"Đại ca, ngươi nghĩ quá nhiều!"
"Bên trong chỉ là hai bộ hồ sơ thôi, được chứ?!"
Ừm, với hắn mà nói, một trong hai bộ hồ sơ này còn quý giá hơn sự nghiệp của hắn.
Kỳ thực, nếu lúc này có người biết hắn vừa chi rất nhiều tiền chỉ để lôi kéo một học sinh nhập học trường của hắn, nhất định sẽ không ngần ngại mắng hắn là đồ ngu.
Cũng giống như có người chi hàng trăm triệu cho những món hàng hiệu xa xỉ, hay bỏ số tiền gấp đôi gấp ba giá trị thực chỉ để sở hữu sớm vài ngày mẫu điện thoại mới ra... Chỉ cần những tin tức này xuất hiện trên mạng là y như rằng những thánh nhân online sẽ hiển linh, ngứa tay bình luận chỉ trích, nào là lãng phí, nào là tiêu dùng không thông minh, ngoài kia còn bao mảnh đời không có cơm ăn áo mặc...
Thời đại này chính là như vậy, rất nhiều người thất nghiệp, không có tài chính ổn định hoặc không hiểu rõ về quản lý tiền bạc, nhưng lại luôn tự cho mình là khôn ngoan, thích dạy người khác cách tiêu tiền.
...
Trần Khanh đi chưa được bao lâu, năm người còn lại cũng rời khỏi quán.
Vừa rồi qua lời của Minh Huyền, Thanh Lan biết ba dì cháu chuẩn bị đi xem phòng trọ, mà vừa khéo nàng còn một bộ phòng trống, cho nên đề nghị qua xem một chút, nếu ưng ý thì có thể dọn vào ở luôn.
Minh Huyền ban đầu từ chối, nhưng sau khi nghe Thanh Lan nói khu đó an ninh rất tốt, lại gần trường học, đắn đo một hồi, cuối cùng cũng đồng ý đi xem.
Kỳ thực, khu trọ mà nàng dự định đi xem mặc dù giá thuê rẻ nhưng không có vệ sinh khép kín, lại lai tạp đủ loại người sẽ không tránh khỏi những bất tiện. Hiện tại ngân sách dư ra một khoản nhờ vào học bổng toàn phần, tự nhiên nàng cũng nghĩ tìm nơi yên tĩnh, an ninh tốt một chút.
...
Khu đô thị ven biển Hạ Long.
Hàng trăm tòa biệt thự san sát nhau theo đường bờ biển, lưng tựa núi, mặt hướng biển. Nhìn bề ngoài, mỗi căn đều mang một thiết kế riêng biệt, hiện đại có, cổ kính có, độc lạ có... Nhưng tổng thể thì lại vô cùng hài hòa với vẻ đẹp hùng vĩ của vịnh.
Đô thị ven biển không chỉ nổi tiếng là mang đến trải nghiệm sống đẳng cấp với những tiện ích sang chảnh như sân golf, mua sắm xa sỉ, spa cao cấp... mà còn phải kể đến các dịch vụ chăm sóc y tế 24/7 cùng hệ thống bảo an dày đặc, đem lại cảm giác an toàn cho cư dân.
Chính vì vậy mà giá cả nhà cửa rất đắt đỏ, chỉ giới nhà giàu mới dám chi tiền để sở hữu một căn ở nơi này.
Bảo vệ từ xa nhìn thấy biển số xe quen thuộc, liền tự giác mở cổng.
BMW X4, sản xuất năm 2014, giá ba tỷ rưỡi.
Cái giá này so với hàng loạt siêu xe sang trọng trong khu biệt thự không tính là gì, nhưng lại sở hữu một biển số mà rất nhiều người thèm muốn. Phải biết, trong khu biệt thự không thiếu xe biển tứ quý, nhưng để nói biển tứ quý tám thì tìm không ra cái thứ hai đâu.
Xe dừng trước cổng khu biệt thự, nhân viên bảo vệ nhiệt tình cúi đầu chào hỏi.
Thanh Lan hạ cửa kính xe nhẹ gật đầu, theo qui định, xe ra vào khu biệt thự phải dừng vài giây để hệ thống an ninh ghi chép thông tin.
Đợi đến nhân viên ra hiệu, xe tiếp tục di chuyển, lát sau dừng bánh tại trước cổng một căn biệt thự.
Trên trụ cổng có gắn một bảng số màu vàng, đề 27 Kim Hoàn.
"Đến rồi! Đến rồi!" Tiểu Linh ngồi ghế phụ nhanh nhảu cởi dây an toàn, giúp ba dì cháu Minh Huyền mở cửa.
Thanh Lan bên kia cũng tắt máy xuống xe, chỉ vào ngôi nhà số 27 đối với ba người nói: "Đây là nhà chị."
"Oa! Đẹp quá đi!" Giang An nhìn căn biệt thự ba tầng màu trắng mà tròn mắt trầm trồ, lần đầu tiên nàng thấy một căn nhà to như vậy.
Không, phải nói là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy một căn nhà hoành tráng như tòa lâu đài mới đúng.
Sân vườn xanh mướt xen kẽ đài phun nước tạo điểm nhấn, lối đi lát đá nguyên khối, mái vòm ốp gạch men màu ngọc bích, các ô cửa gỗ trạm khắc rồng phượng tinh xảo, hai bên cửa chính còn có cột đá kéo dài từ móng đến tận mái nhà, nhìn vô cùng oai phong bệ vệ...
"Đẹp thật." Minh Huyền cũng xuýt xoa, nhưng trong lòng có chút nghi hoặc, Thanh Lan nói đi xem phòng ở, làm sao lại dẫn đến nhà của nàng rồi?
"Cũng tàm tạm đi." Thanh Lan cười cười, quả thật nhà nàng chỉ tính là tầm trung so với các biệt thự khác trong khu.
Không để hai dì cháu khen thêm gì, nàng tiếp tục chỉ sang căn số 29 bên cạnh, giới thiệu: "Còn đây là phòng ở mà chị nói."
Minh Huyền nhìn theo hướng tay Thanh Lan bắt gặp một căn tương tự như số 27, chỉ khác ở chỗ nhìn có vẻ xuống cấp hơn một chút, mà sân vườn trước mặt nhà cũng trống trơn, không có tiểu cảnh hay đài phun nước mà phủ đầy lá khô.
Ngoài ra, một số cây cối hoa cảnh trong sân đều đã khô héo, hẳn là lâu rồi không có người chăm sóc qua.
"Khu này cùng một chủ đầu tư nên về cơ bản thiết kế đều giống nhau." Thanh Lan giải thích.
"Trước kia vợ chồng chị cho thuê căn liền kề này, nhưng người ta kinh doanh quán nhậu quá ồn ào, lại thỉnh thoảng xảy ra đánh nhau cho nên đành cắt hợp đồng, cứ như vậy bỏ không cả năm nay."
"Vừa khéo mọi người đang cần chỗ sinh hoạt, nếu không chê thì để chị gọi bên công ty vệ sinh đến dọn dẹp, sau một ngày liền có thể dọn vào ở."
Minh Huyền nghe lời này tâm tình liền hoảng rồi. Lúc ở quán cafe, nàng cứ nghĩ "phòng trống" trong lời Thanh Lan nói chỉ là một căn phòng bình thường trong nhà mà thôi.
Kết quả lại là một căn biệt thự.
Là người Hạ Long, ai cũng biết khu biệt thự ven biển này là đắt đỏ nhất thành phố, một căn có giá không dưới hai mươi tỷ. Giá mua đứt cao vậy, giá thuê mặt bằng cũng không kém, nghe nói dao động từ hai mươi đến ba mươi triệu tùy vào vị trí.
"Cái này... bọn em không thuê nổi đâu." Minh Huyền cười gượng gạo xen lẫn chua chát. Ban đầu nàng dự định mỗi tháng có thể trả cho Thanh Lan hai hoặc ba triệu tiền thuê phòng, nhưng biệt thự mặt đường thế này...
Nàng không dám thuê, cũng không có tiền mà thuê.
"Thuê cái gì mà thuê, ba năm này mọi người cứ yên tâm sống ở đây đi."
Thanh Lan nhận ra Minh Huyền hiểu lầm ý của mình, sắp xếp từ ngữ một chút, nhẹ giọng nói: "Minh Huyền, gia đình chị chịu ơn cứu mạng của Tiểu Phong, có thể nói cả đời bù đắp cũng không đủ. Đây chỉ là chút tâm ý của chị, không chỉ là ba năm học, nếu sau này các em muốn tiếp tục ở lại cũng không vấn đề gì. Chẳng lẽ em cảm thấy một mạng người còn không bằng một cái phòng ở cũ nát sao?"
Phòng ở cũ nát...
Giang An đứng một bên nghe, trong lòng cảm khái.
Nếu một tòa biệt thự sân vườn trong lời của Thanh Lan là phòng ở cũ nát, vậy căn nhà của nàng ở thôn Tam Sơn gọi là gì?
Nhà tranh vách đất sao?
Được rồi, đúng là nhà tranh vách đất thật.
"Nhưng mà... " Minh Huyền ấp úng.
"Đừng nhưng, đi, vào trong xem một chút đi." Thanh Lan cắt lời Minh Huyền, khoác tay lôi kéo nàng vào trong nhà.
Nhìn từ bên ngoài, căn nhà có vẻ khá chật bí bách, nhưng kỳ thực không gian bên trong rất rộng rãi thoáng mát. Riêng tầng một thôi đã có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một khu vệ sinh, còn chưa nói đến tầng hai tầng ba.
Tiểu Linh đi xung quanh, vén rèn mở từng ô cửa sổ để không khí lưu thông, ánh nắng cũng theo đó ùa vào tạo thành những cột sáng. Nhìn vào cột sáng có thể thấy lớp bụi mỏng li ti bay tán loạn trong không khí.
Thanh Lan dẫn mọi người đi xem từng phòng, tất cả đồ vật đều phủ một lớp vải trắng, trên vải kết đọng tầng bụi mỏng, là dấu hiệu của việc lâu ngày không có người ở.
Qua lời của nàng, nội thất trong nhà đầy đủ cả, không thiếu thứ gì, chỉ là cần dọn dẹp qua liền có thể dọn vào ở.
Thế nhưng Minh Huyền vẫn do dự, so với khu trọ ổ chuột nơi này đúng là thiên đường, nhưng các nàng dọn vào ở không, này chẳng phải nói mỗi tháng Thanh Lan mất mấy chục triệu sao.
Thanh Lan đoán được tâm tư của Minh Huyền, lại tiếp tục thuyết phục.
Tiểu Linh bên này cũng ra sức lắc lư Giang An.
Nàng biết, chuyện này có lẽ chỉ cần Tiểu An gật đầu thì Minh Huyền cũng sẽ thuận theo. Tiểu An hiện giờ là idol trong lòng nàng, được trở thành hàng xóm với idol là một chuyện vui vẻ đến thế nào? Nói không chừng sau này còn có thể thường xuyên học nhóm, ăn cơm cùng nhau đâu.
Càng nghĩ Tiểu Linh càng vui vẻ.
Cuối cùng, Thanh Lan lấy danh nghĩa cho thuê, thu của Minh Huyền một triệu một tháng mới thuyết phục xong.
Nói thật nàng không cần tiền, nếu không đã không bỏ không căn nhà này cả năm trời.
Nhưng để thuyết phục được Minh Huyền nàng đành phải cầm, dự định đợi sau này mấy đứa nhỏ lên đại học, lúc đó có thể danh chính ngôn thuận tặng lại với lý do quà chúc mừng đi.
Thanh Lan còn bắt chước Giang An, lôi kéo Minh Huyền đi viết hợp đồng, đề phòng nàng đổi ý.
Minh Huyền ký xong, trong lòng nàng thảnh thơi không ít.
Giang Phong mặc dù là nhân vật chính trong chuyện này, nhưng toàn bộ quá trình hắn không hề xen miệng vào, bởi có một thứ khác hấp dẫn hắn.
Hắn phát hiện, căn nhà này vậy mà lại phảng phất chút Linh Khí.
---
Truyện đăng tại vtruyen.com
Nay Việt Nam đá với Kuwait, mọi người có cổ vũ không nhỉ? :")