Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: "Niệm"

Chương 15: "Niệm"


Trong khi gia đình Minh Huyền thăm quan ngôi nhà thì cùng lúc này, tại bờ đê thôn Tam Sơn một xe ô tô bốn chỗ màu đen chầm chậm dừng lại, theo sau còn có chiếc xe tải công vụ, trên thùng xe ngồi hơn chục người, tất cả đều mặc trang phục rằn ri, thân hình vạm vỡ, trên lưng cõng một balo lớn cùng khẩu s·ú·n·g trường.

Nhìn có vẻ như là người trong q·uân đ·ội hoặc lực lượng đặc biệt nào đó, bởi nếu là dân thường vác s·ú·n·g đ·ạ·n nghênh ngang ngoài đường như vậy thì đã sớm bị khống chế.

Cửa ghế lái xe con mở ra, một nữ nhân ăn mặc chỉnh tề bước xuống, nhóm người trên xe tải cũng nhanh chóng tập kết thành hai hàng.

"Mai đội trưởng, tọa độ cuối cùng của X104 biểu thị ở nơi này." Gã đàn ông râu ria xồm xoàm trong nhóm cầm trên tay một thiết bị giống như máy tính bảng, hướng nữ nhân báo cáo.

"Tôi biết rồi!" Nữ nhân gọi Mai đội trưởng nhìn màn hình, tay trái hơi nâng, duỗi ra hai ngón.

Gã đàn ông hiểu ý, móc trong túi áo ra bao thuốc, rút lấy một điếu nhét vào khe hai ngón tay, đợi nàng đặt đ·ầu l·ọc điếu thuốc vào miệng, lại bật lửa giúp châm thuốc.

Động tác rất thuần thục.

Mai đội trưởng rít một hơi sâu, nhả khói, chậm rãi phân phó: "Chia làm hai đội, đội một phụ trách lục soát ruộng lúa, đội hai tìm kiếm dọc bờ đê."

"Địa Long, ông nhắc nhở mọi người chú ý cẩn thận, con rắn này rất độc, một khi bị cắn lập sẽ lập tức m·ất m·ạng."

"Nếu phát hiện mục tiêu thì lập tức báo cáo cho tôi, tuyệt đối không được manh động."

"Rõ!" Địa Long dõng dạc hô một tiếng, sau đó quay trở lại đội ngũ, điểm tên vài người bắt đầu làm nhiệm vụ.

Địa Long cái tên này hiển nhiên không phải tên thật mà chỉ là bí danh.

Đợi mọi người tản đi hết rồi Mai đội trưởng mới gỡ xuống cặp kính đen, để lộ ra khuôn mặt.

Nhìn từ vóc dáng, ước chừng nàng chưa đến ba mươi, nhưng trên khuôn mặt thanh tú thì lại phảng phất vẻ t·ang t·hương cùng không ít vết sẹo, tựa như đã từng trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử ác liệt.

Đặc biệt hơn cả, không biết do bẩm sinh hay do hậu quả của chiến đấu mà mắt bên phải của nàng chỉ có một màu trắng rã, hoàn toàn không có con ngươi, nhìn vô cùng đáng sợ.

Phạm Quỳnh Mai dùng mắt bình thường quét một vòng, trong con ngươi đen nháy thỉnh thoảng ẩn hiện một tầng sương vàng nhàn nhạt. Dưới thị giác của nàng lúc này, toàn bộ khung cảnh xung quanh đều trở nên u tối, cây ngừng thổi, gió ngừng lay, côn trùng chim chóc ngừng nhảy nhót, chỉ còn lại tiếng hơi thở đều đặn của nàng cùng những đốm lửa nhỏ lấp lóe như ngọn đèn dầu phía xa xa.

Những đốm lửa này lúc ẩn lúc hiện, lúc thong dong lúc lại vội vã, di chuyển vô thức không quĩ đạo, nhưng có một điểm chung là dường như chúng chỉ luẩn quẩn ở một phạm vi nhất định chứ không có bay nhảy tán loạn khắp nơi.

"Có phản ứng "Niệm" hi vọng mày ở nơi này đi!" Phạm Quỳnh Mai thu hồi bí thuật, thầm thì nói.

Hai ngày trước trụ sở bị xổng mất một sinh vật thí nghiệm, nàng được giao nhiệm vụ lĩnh đội đi tìm kiếm. Có điều, cho dù là "Thức Tỉnh Giả" như nàng cộng thêm các loại thiết bị chuyên dụng hỗ trợ, thì việc tìm kiếm một con rắn giữa núi rừng mênh mông bạt ngàn cũng không khác mò kim đáy bể là mấy.

"Thức Tỉnh Giả" là tên gọi chung của những người có năng lực vượt qua giới hạn của một con người, mà muốn sử dụng được những năng lực này thì Thức Tỉnh Giả phải cần đến một thứ gọi là Niệm.

Niệm là một loại năng lượng đặc thù, có tác dụng kích thích các tế bào trong cơ thể, giúp người sử dụng nó làm ra những hành động viễn siêu người bình thường. Tỉ như nhìn rõ chữ trên một cuốn sách từ khoảng cách cả nghìn mét, tay không đấm lõm khối sắt, bật nhảy từ mặt đất lên tầng năm tầng sáu, ngâm mình hô hấp trong nước như cá, cảm ứng những thứ mắt thường không thể nhìn thấy...

Dùng phim ảnh để hình dung, thì Thức Tỉnh Giả chính là những người như Superman, Hulk, Wonder woman...

Tất nhiên, một người bình thường sẽ không biết Niệm sinh ra từ đâu, làm thế nào để sở hữu, cũng không biết thế giới này có thứ gọi là Niệm, bởi nó thuộc về loại bí mật tối thượng của thế giới, chỉ một số ít người đứng đầu về quân sự trong mỗi quốc gia mới có tư cách biết đến.

Người được chọn làm Thức Tỉnh Giả là những người đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn nhân cách và đạo đức, trải qua nhiều năm rèn luyện thử thách mới có tư cách tiếp xúc Niệm. Ngoài ra còn phải cam kết giữ bí mật tuyệt đối, một khi tiết lộ, chắc chắn sẽ bị thanh trừng, hủy thi diệt tích.

Cũng có nhiều trường hợp "thức tỉnh" tự nhiên, nhưng hầu hết đều gặp "t·ai n·ạn bất ngờ" sau khi tiết lộ siêu năng lực của mình, chỉ những người lựa chọn gia nhập tổ chức mới có thể lành lặn sống tiếp.

Phạm Quỳnh Mai là một trong số ít này.

Gia nhập "tổ chức" từ khi 12 tuổi, qua hơn chục năm rèn luyện tại tổng bộ, nàng lập không ít chiến công, năm ngoái được bổ nhiệm về làm đội trưởng đội X9, phụ trách xử lý những vấn đề liên quan đến "Niệm" tại địa bàn thành phố Hạ Long.

Hai hôm trước nàng nhận nhiệm vụ truy tìm một con rắn số hiệu X104 thoát ra từ khu thí nghiệm, thế nhưng Niệm phát ra từ nó quá yếu ớt khiến đội của nàng nhiều lần mất dấu. Từ bán kính mấy trăm mét, phạm vi tìm kiếm đã mở rộng thành mấy chục cây số, lan đến khu vực dân cư bên này.

Vừa rồi nàng dùng một môn bí thuật gọi Cảm Niệm Thuật đến dò xét, kết quả cho thấy nơi này có Niệm. Điều này trùng hợp với những gì hiển thị trên máy quét đặc dụng.

Nói cách khác, có khả năng X104 từng xuất hiện ở đây.

Phạm Quỳnh Mai rít thêm một khói, nhả điếu thuốc cháy dở xuống đất dùng đế giày di di tàn lửa, đối với Địa Long nói:

"Theo tôi!"

Nói xong cất bước đi về hướng thôn Tam Sơn.

...

Chủ nhật, ngày 17 tháng 7 năm 2020

Thôn Tam Sơn

Trần Khanh biết tin hôm nay Giang An chuyển nhà, liền xung phong gọi giúp một chiếc xe chở đồ, sáng sớm đã có mặt tại thôn.

Giang Phong cùng Trần Khanh và tài xế xe tải lần lượt chất đồ đạc lên xe tải cỡ nhỏ, Giang An cũng bận rộn phụ giúp.

Nhìn núi đồ bà ngoại chuẩn bị cho hai anh em, nàng lo lắng hỏi:

"Ngoại, cho nhiều đồ như vậy, ngoại ở nhà lấy gì ăn?"

"Này có gì mà nhiều! Chi phí trên thành phố đắt đỏ như vậy, tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Các ngươi ăn hết lại trở về lấy, ở nhà ta còn nhiều lắm!" Một bà cụ ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ cười nói.

Nàng là bà ngoại của hai anh em Giang An, năm nay ngoài sáu mươi, có lẽ do cả đời bôn ba mưu sinh khắc khổ nên ở cái tuổi này đầu tóc đều đã bạc phơ, nhìn trông già hơn tuổi khá nhiều.

Vốn dĩ hai tuần trước anh em Giang Phong đã có thể bắt đầu dọn lên thành phố, nhưng vì không có ai trông nom căn nhà ở thôn, cho nên đành phải hoãn lại. Mãi đến hôm qua bà ngoại mới thu xếp xong việc để qua đây, còn mang theo không ít đồ cho hai anh em hắn.

Gạo, Lạc, Ngô, Bột Mì, Cá Khô... loạn thất bát tao một đống đóng thành bao lớn bao nhỏ.

Còn có cái lồng nhốt chục con gà, chín mái một trống, mỗi con cỡ ba bốn cân.

Tối qua Minh Huyền thấy cũng phát hoảng, đây là vét cả kho lương thực ở nhà đi hay sao?

Thế nhưng tấm lòng của bà ngoại, nàng không có cách, đành phải nhận.

"Tiểu An!"

Thấy đồ đạc được đã xếp hết lên xe, bà ngoại chống gậy đứng dậy, bàn tay gầy trơ xương hơi run run móc từ trong người ra một hộp gỗ.

"Ta không có gì nhiều, hai anh em ngươi nhớ bảo ban nhau học cho tốt!" Bà ngoại dúi cho Giang An hộp gỗ dài cỡ găng bàn tay, nhỏ giọng dặn dò.

Giang An mở chiếc hộp, bên trong chỉ có hai thứ, một là vật gì đó hình tròn được bọc cẩn thận bằng vải đỏ, một còn lại là một xấp tiền.

Xấp tiền có nhiều mệnh giá khác nhau, nhỏ nhất năm nghìn, lớn nhất một trăm nghìn đồng. Giang An đếm tổng cộng được năm triệu, có điều nhìn các tờ tiền đều rất cũ kỹ, hẳn là cất giữ từ rất lâu rồi.

"Ngoại, ngoại đã cho cháu nhiều rồi, cái này cháu không thể nhận!" Giang An bỏ lại tiền vào trong hộp, trả về bà ngoại.

Nàng tin chắc đây là tích góp cả đời của ngoại.

Tuyệt không thể cầm!

"Đứa nhỏ này, ta người già ở quê cần tiêu gì đến tiền chứ?"

"Các ngươi còn trẻ, làm gì ra tiền? Còn Tiểu Huệ nữa, lương nó ba cọc ba đồng đủ trang trải sinh hoạt trên thành phố sao?"

"Này coi như thêm thắt học phí, mau cầm đi!" Bà ngoại gạt tay, thái độ rất không vui.

Bà ngoại xưng hô "ta ngươi" là có nguyên nhân. Nghe nói hồi nhỏ bà sống tại một làng chài trên biển, mà làng chài lại thường xuyên có tàu thuyền của người Trung Hoa đến trao đổi hàng hóa, cho nên mọi người đều học một ít tiếng Hoa để tiện cho giao thương. Mưa dầm thấm đất, lâu ngày thói quen xưng hô cũng bị xáo trộn theo.

Có lẽ Giang An cũng ảnh hưởng cách xưng hô này từ bà, có điều nàng chỉ xưng hô như vậy với Giang Phong và đám trẻ bằng vai phải lứa, còn đối với những người khác vẫn là theo tôn ti lễ phép, không có loạn xưng.

"Ngoại, chúng cháu có học bổng nên không lo nha."

"Với cả, dựa vào tay nghề nấu ăn của cháu còn lo không kiếm được tiền sao?" Giang An trấn an bà ngoại.

Mặc dù chỉ là lời nói để bà ngoại yên tâm, nhưng trong lòng nàng cũng tràn đầy tự tin.

Bởi vì nàng có bí quyết thần thánh.

Hai tuần qua, mỗi ngày nàng đều bắt Giang Phong đi lấy nước suối về cho nàng thử nghiệm nấu ăn, kết quả các món ăn đều vô cùng ngon miệng.

Ban đầu nàng còn không tin tà, nhưng sau khi mời mọi người trong thôn nếm thử, tất cả đều khen lấy khen để, lúc này mới triệt để yêm tâm.

Thậm chí có người còn dứt khoát không nấu cơm, ngày ngày đều đặn hai bữa mang bát sang ăn trực.

Tất nhiên, với tính cách của Giang An, ăn trực cũng phải trả tiền.

"Cho dù là vậy, các ngươi lần đầu ra ngoài cũng cần có chút tiền trong người, phòng lúc ốm đau." Bà ngoại kiên quyết từ chối.

Trần Khanh thấy hai bà cháu cứ đẩy đi đẩy lại mãi, mở tiếng khuyên nhủ: "Nếu không Tiểu An cứ nhận đi, coi như ngoại cho tiền khởi nghiệp!"

"Đúng đúng, thầy hiệu trưởng nói đúng, không nhận thì từ nay về sau đừng gọi ta là ngoại nữa!" Bà ngoại buông xuống một câu rồi xoay người như muốn đi vào trong nhà, có vẻ như tự ái rồi.

Giang An: ???

Nàng trừng mắt nhìn Trần Khanh.

Trần Khanh cười khổ, ghé vào tai nàng thì thầm: "Ngốc, cứ dây dưa thế này đến bao giờ, trước nhận đi, đợi sau này có cơ hội thì trả lại."

"Ai, ngoại đừng dỗi nữa, cháu nhận!" Thấy ý kiến của Trần Khanh có lý, Giang An đành thuận theo, tiến lên ôm eo lấy lòng.

"Ai dỗi hả!" Bà ngoại trách mắng, kéo tay Giang An đi vào trong sân. Liếc mắt không thấy có người theo sau, lúc này mới nhỏ giọng nói:

"Tiểu An! Trong hộp có một chiếc vòng ngọc. Vòng này là của cụ cố cho ta, ta dự định để dành cho Tiểu Nguyệt, thế nhưng... con bé mất rồi..."

Trong giọng ngoại mang theo nghẹn ngào, dừng lại một chút để ổn định cảm xúc, sau đó vuốt ve đầu Giang An, tiếp tục nói: "Cũng coi như vật gia truyền, con nhất định phải giữ gìn cẩn thận, biết không."

"Vâng..." Giang An lí nhí, hai mắt thoáng đỏ hoe.

Tiểu Nguyệt là tục danh người mẹ quá cố của nàng, mẹ nàng tên đầy đủ gọi Giang Minh Nguyệt.

Vì họ hàng nhà nội hắt hủi, cho nên trên giấy khai sinh, hai anh em nàng đều theo họ mẹ.

Giang Minh An.

Giang Minh Phong.

"Đi thôi!" Bà ngoại vỗ vỗ lưng an ủi.

Đồ chất xong, bà con trong thôn cũng đến đông đủ, chúc phúc những lời tốt đẹp, cảnh tượng vô cùng cảm động.

"Chị đại, đừng quên bọn em nhé!"

"Cố gắng học cho tốt!"

"Thỉnh thoảng về chơi nha!"

Ba người lên xe của Trần Khanh, khởi động lăn bánh rời đi.

Xe tải theo sau.

---

Truyện đăng tại vtruyen.com

Cảm tạ độc giả Đinh Thanh Sơn đã tặng hoa đề cử nha!

Chương 15: "Niệm"