Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Thầy Phong Thủy

Chương 16: Thầy Phong Thủy


Buổi chiều, khu biệt thự ven biển.

Một nhà ba người tổng vệ sinh mất nửa ngày.

Kỳ thực hành lý không có gì, chỉ là mấy bộ quần áo cùng sách vở, nhưng đồ đạc trong nhà phủ bụi lâu ngày cần dọn dẹp lau chùi, cho nên bận rộn mãi đến tầm này mới xong.

Mặc dù chuyến di cư lên phố lần này Minh Huyền có mang theo cả nồi niêu xoong chảo bằng nhôm, nhưng do hệ thống bếp trong nhà lại cần dùng bộ nồi inox mới có thể sử dụng, mà nàng thì đã hẹn tối nay mời gia đình Thanh Lan qua ăn cơm, cho nên hiện buộc phải đi chợ sắm sửa một chút.

Để Giang Phong ở lại trông nhà, hai dì cháu đèo nhau trên xe đạp đến khu chợ dân sinh.

Chọn chợ dân sinh chủ yếu là vì giá cả ở đây tương đối rẻ, lại có nhiều lựa chọn.

Dạo một vòng khu thiết bị gia đình, Giang An chọn mua bốn cái nồi, một cái chảo, thùng giữ nhiệt... tổng cộng hết tròn một triệu. Giá cả này rẻ hơn khá nhiều so với siêu thị hay trung tâm thương mại.

Tất nhiên là tiền nào của nấy, chất lượng hàng chợ kém hơn hàng nhãn mác đàng hoàng, lại chưa kể chi phí mặt bằng, nhân viên.

Giá cả chênh lệch là điều bình thường.

Nhưng Giang An quan tâm mấy thứ này sao? Với nàng mà nói, nồi nào chẳng là nồi, nấu được là được.

Tiếp đó lại đến khu thực phẩm, mua thịt cá, rau thơm, gia vị. Hiện tại trong nhà có tủ lạnh bảo quản, mua nhiều một chút đỡ mất công đi lại.

Cuối cùng đi khu bán quần áo.

Minh Huyền gợi ý vào một shop quần áo thời trang, ngày mai là ngày đầu học sinh tập trung nhận lớp, nàng muốn hai đứa cháu ăn mặc tươm tất một chút. Thế nhưng Giang An đã sớm đoán được ý định của Minh Huyền, từ chối vào shop mà chọn một gian hàng vỉa hè đồng giá, từ trong đống quần áo lộn xộn chọn ra hai bộ đồ kiểu dáng thể thao giống nhau, chất lượng vải cũng tương đối tốt. Nàng một bộ, Giang Phong một bộ, tổng cộng hết 150k.

"K" là viết tắt của đơn vị hàng nghìn, 150k chính là một trăm năm mươi nghìn.

Nguyên bản trên bảng ghi đồng giá 50k/chiếc, nhưng trải qua một phen tốn nước bọt mặc cả của Giang An, hai quần hai áo được bán với giá 150k. Người bán hàng bên cạnh chứng kiến cảnh này không khỏi tấm tắc, luôn miệng khen Minh Huyền có cô con gái khéo ăn khéo nói, để Minh Huyền vui vẻ không thôi.

Mua quần áo xong lại mua một ít quà vặt, sau đó mới trở về.

Một chuyến chợ này hết hơn tiếng đồng hồ, chủ yếu là do quãng đường khá xa, cả đi cả về đã mất gần nửa giờ đạp xe.

...

Hai dì cháu đèo nhau trở về, còn Giang Phong bên này cũng bố trí xong một cái Tụ Linh Trận đơn giản.

Ngồi trước hiên nhà cảm nhận Linh Khí lượn lờ ngược xuôi, hắn rất hài lòng, bởi từ nay có thể trốn trong phòng của mình để tu luyện mà không còn phải lo nghĩ như trước.

Lần trước hắn cảm nhận được khu này có Linh Khí, nhưng cũng không có xem xét tỉ mỉ. Vừa rồi hắn dạo một vòng khu biệt thự, phát hiện Linh Khí vậy mà có ở khắp nơi, thậm chí chất lượng còn tốt hơn cả thôn Tam Sơn.

Phải biết, khe suối sau nhà là hắn dùng Tụ Linh Trận mới tích tụ ra Linh Khí.

Vốn cho rằng những nơi càng hoang sơ thì càng có khả năng sản sinh ra Linh Khí. Hiện tại một khu đô thị náo nhiệt lại có Linh Khí mức độ nồng đậm cao, điều này đã đánh gãy thường thức của hắn, cũng gợi cho hắn một suy đoán.

Nơi này, khả năng nằm sâu dưới lòng đất một sợi Linh Mạch.

Linh Mạch là một phần của Long Mạch, nói nôm na thì Long Mạch là tập hợp của hàng trăm sợi Linh Mạch mà thành. Nhưng đừng thấy gọi "sợi" mà liên tưởng đến sợi dây sợi chỉ, một sợi Linh Mạch ít nhất cũng rộng vài mét, còn chiều dài có thể dùng đơn vị cây số hình dung.

Có điều đây mới chỉ là suy đoán.

Hiện tại Thần Thức của hắn ngắn đến thảm thương, đợi tu vi tăng lên mới có thể mở rộng phạm vi sâu xuống lòng đất để dò xét.

"Chẳng trách lại gọi là khu nhà giàu..." Giang Phong kiểm tra Linh Khí trong trận, thầm cảm khái.

Linh khí nồng đậm gấp bốn năm lần so với Tụ Linh Trận ở khe suối. Nếu so sánh mức độ tương quan với tu tiên giới, nơi này đã được xem như là một khu Động Thiên Phúc Địa cỡ nhỏ.

Ở phương thế giới kia, chỉ có các gia tộc giàu có, lưng tựa tông môn cường đại mới có tư cách sở hữu Động Thiên Phúc Địa.

Điều này làm hắn nhớ tới nhân vật họ Phạm, chủ tịch của tập đoàn VG đã đổ hàng chục nghìn tỷ đồng để xây dựng khu biệt thự này. Nghe nói trước khi quyết định đầu tư, hắn nhờ một chuyên gia thuộc lĩnh vực tâm linh xem xét kỹ lưỡng toàn bộ địa hình thành phố. Cuối cùng chọn đoạn bao biển đắc địa dài hàng chục cây số làm trọng điểm của dự án.

Thông qua kiến thức của cố chủ, Giang Phong biết thế giới này có một ít người chuyên nghiên cứu về sự ảnh hưởng của môi trường địa lý đối với đời sống và sức khỏe con người, họ thường sử dụng các nguyên lý và kỹ thuật từ Đạo Á Đông để đưa ra các giải pháp nhằm cân bằng năng lượng, tạo ra điều kiện thuận lợi cho sinh hoạt hàng ngày, công việc và kinh doanh.

Tỉ như địa hình, hướng nhà, mạch nước... thậm chí lịch sử, văn hóa cũng là một trong những yếu tố không thể bỏ qua.

Những người này được gọi là Thầy Phong Thủy.

Mặc dù không thuộc nhóm ngành nghề có bằng cấp chính thức, nhưng địa vị lại cực kì cao, rất được giới nhà giàu chào đón.

Với một Tu Tiên Giả như Giang Phong thì thầy phong thủy gì đó chỉ là trò trẻ con, múa rìu qua mắt.

Có điều, một phàm nhân lại có thể xác định ra được mảnh đất có Linh Khí và biến nó trở thành giá trị thế này, cũng coi như có chút tài. Nhân vật như vậy làm hắn có chút hiếu kì, thầm nghĩ có cơ hội nhất định phải tìm hiểu một phen.

...

Tụ Linh Trận cần Linh Thạch làm vật dẫn, nhưng đó là cách làm từ rất xa xưa của cổ nhân.

Có câu con người là không ngừng tiến bộ, đến thời đại của Giang Phong, Trận Pháp Giả đã đạt đến trình độ không cần Linh Thạch cũng có thể bố trí ra một Tụ Linh Trận đơn giản.

"Tiểu Phong!" Đang định tu luyện một chút thì ngoài cổng vang lên tiếng hét the thé của Giang An.

"Có!" Nhìn hai dì cháu mồ hôi nhễ nhại cùng một đống đồ, Giang Phong vội vàng chạy lên giúp đỡ.

Hơn năm giờ chiều mùa hè, mặc dù nắng đã tắt nhưng vẫn y nguyên nóng.

Vào trong nhà, Minh Huyền cũng không nghỉ ngơi mà tranh thủ phân loại thực phẩm, cái cất vào tủ lạnh, cái để ngoài, chuẩn bị nấu ăn, nàng hẹn gia đình Thanh Lan bảy giờ sang ăn cơm đâu.

Cũng may thịt cá đều đã nhờ người bán cắt sẵn, về chỉ việc rửa lại.

Giang Phong xắn tay giúp nhặt rau, Giang an bên này cũng không nhàn rỗi, đem bộ nồi chảo mới mua rửa ráy sạch sẽ, tiện cho lát nữa dùng đến.

Trong bộ ba nồi có một cái rất lớn, cỡ 20 lít. Giang An chọn mua cái này là có dụng tâm, trước đó nàng đã lên kế hoạch mỗi tối sẽ đi bán hàng ăn vặt rong, cho nên cần một cái nồi to để chứa. Mà tính toán mùa hè sẽ không ai ăn đồ nóng, cho nên còn đặc biệt mua một cái thùng giữ nhiệt chuyên để bảo quản đá lạnh.

Nhìn Giang An rửa nồi, Giang Phong hỏi nàng: "Nồi to như vậy, có cần ta dựng một cái bếp dã chiến ở góc sân..."

Giang Phong còn chưa dứt lời, Giang An đã quay sang hắn giơ ngón tay cái: "Đồng ý, ta còn đang lo lắng tiền điện đây, nghe nói ba nghìn đồng một số, quá đắt!"

Bình thường ở quê giá điện cho 50 số đầu tiên chỉ có gần 1.600 đồng một số.

50 số tiếp theo 1.700 đồng một số.

100 tiếp theo, 2.000 đồng một số.

Từ 401 trở lên, 2.900 đồng một số.

Vậy mà ở khu này, bất kể dùng nhiều hay ít, đều là 3.000 một số.

Còn chưa tính thuế giá trị gia tăng.

Cái giá này, đơn giản là ăn c·ướp!!

Ở quê, nhà nàng hai quạt, hai bóng đèn, một tivi, cả tháng hết chưa tới 100 số, mà đấy là mùa hè dùng quạt nhiều, chứ mùa đông lượng điện tiêu thụ giảm một nửa.

Còn ở khu đô thị này, tivi, tủ lạnh, máy giặt, điều hòa, bếp từ... cái gì cũng dùng đến điện. Nhất là bóng đèn, nàng đếm qua, toàn bộ ngôi nhà từ trong ra ngoài hơn hai chục bóng đèn to nhỏ các loại, đã thế còn bốn năm cái chung một công tắc.

Hiện đại thì hại điện, này không phải là lãng phí à?!

"Ta thấy mấy tòa nhà xây dở quanh đây vứt bỏ rất nhiều gỗ vụn, ngày mai ta đi xin về cho ngươi đốt thay bếp điện, tiết kiệm tiền." Giang Phong đề nghị.

"Được, tiết kiệm là quốc sách!" Giang An cười hì hì, tiếp tục bổ sung:

"Mai ta đi cùng ngươi, sân nhà này rộng như vậy, chúng ta tranh thủ tích lũy càng nhiều càng tốt, đề phòng sau này người ta không cho nữa."

Hiển nhiên, không như ở quê, thành phố không dễ tìm ra củi để đốt.

Minh Huyền nghe hai đứa cháu bàn mưu tính kế, quay sang nhắc nhở: "Chuyện này để dì Lan quyết định đi. Dù sao nhà này cũng không phải là của chúng ta, muốn làm gì thì nên hỏi người ta một câu."

"Vâng!"

...

Mặc dù hẹn là bảy giờ tối ăn cơm, nhưng chưa đến giờ Thanh Lan và Tiểu Linh đã xuất hiệm ngoài cửa, đi sau hai người còn có một vị trung niên xách giỏ hoa quả trên tay.

Vị này là chồng Thanh Lan, tuổi tác tương tự, tên gọi Đoàn Chỉnh. Lần trước khi Tiểu Linh gặp chuyện thì hắn đang công tác ở nước ngoài, chỉ có thể hỏi thăm con gái nhỏ qua điện thoại. Mấy ngày trước trở về, biết tin Thanh Lan cho gia đình Minh Huệ ở nhờ, trong lòng rất không vui, thậm chí hai vợ chồng còn xảy ra cãi vã.

Thanh Lan tự tiện quyết định mà không hỏi ý kiến hắn.

Nhưng cuối cùng vẫn là chấp nhận, bởi tính sĩ diện của hắn rất cao, đã giấy trắng mực đen rồi giờ lật lọng, không khỏi quá mất mặt.

Trừ khi là người ta tự nguyện rời đi...

Khách đến nhưng cơm nước còn chưa chuẩn bị xong, Minh Huyền đành để Giang An tiếp tục nấu ăn, còn bản thân nàng ra tiếp chuyện Đoàn Chỉnh.

Trong bếp, Giang An cho thấy tố chất của mình, hai tay thoăn thoắt như rồng bay phượng múa, lúc xào cái này lúc lại đảo cái kia, người khác không biết lại tưởng nàng là đầu bếp chuyên nghiệp.

Nhìn Giang An bận rộn, Mẹ con Tiểu Linh cũng xắn tay giúp đỡ.

"Mọi người không cần hỗ trợ đâu, mau qua bàn ngồi chơi đi, xong ngay đây." Giang An đổ rau xào vào đĩa, sau đó lại hô: "Giang Phong, dọn bát!"

"Mẹ, mau ra ngoài đi, để con phụ bếp là được rồi!" Tiểu Linh đuổi.

"Có được không đấy?" Thanh Lan nghi ngờ.

"Không tin con gái mình sao?!" Tiểu Linh xụ mặt. Từ lần ở thôn Tam Sơn trở về, nàng đã bắt đầu tập làm nữ công gia chánh một cách nghiêm túc.

"Được rồi!" Thanh Lan đành trở ra phòng khách.

Tiểu Linh nhìn hai tay Giang An thoăn thoắt, trong lòng vô cùng hăng hái: "Tối nay chị đại đãi chúng ta món gì nha?"

"Có Cá Vược Om Dưa, Đậu Nhồi Thịt, Trứng Chiên Cà Chua, Gà Kho Sả và Rau Cải Xào Tỏi." Giang An liệt kê. Bốn mặn một nhạt, đối với nàng đây đã là quá thịnh soạn rồi.

Bình thường ở nhà hai anh em nàng chỉ có một hai món mặn, thậm chí có hôm còn ăn khoai trừ bữa, nhưng vì hôm nay tân gia đãi khách, không thể qua loa.

Bà ngoại cho 10 con gà, hiện tại chỉ còn 9 con.

"Oa!" Tiểu Linh trầm trồ, bốn món này nàng biết, đều khá ngon, nhưng không biết dưới tay nghề của chị đại sẽ còn ngon đến mức nào.

Cho đến nay nàng vẫn chưa quên dư vị bữa cơm cá kho lần trước ở thôn Tam Sơn.

Nghĩ đến đây liền rút điện thoại ra quay, chỉ là thấy mọi thứ có vẻ như đều đã gần xong, trong lòng có chút hối hận.

Biết thế đến sớm hơn một chút.

Lần trước đăng video chị đại sơ chế cáy đồng, kho cá, bắt ốc, đập rắn... được hơn nghìn Like đâu.

Bình luận cũng đến mấy trăm.

"Lại quay video hả? Vừa rồi ai bảo giúp ta ấy nhỉ?" Thấy Tiểu Linh cầm điện thoại, Giang An gõ gõ miệng nồi trêu chọc.

Tiểu Linh cười hì hì, đặt điện thoại vào một góc cố định, xong quay ra tạo dáng đứng nghiêm hô: "Bếp trưởng, ngài có gì cứ việc sai bảo!"

"Biết thái hành?"

"Chuyện nhỏ!"

---

Cảm ơn bạn đọc Đinh Thanh Sơn, Sontran đã đề cử hoa tươi.

Truyện đăng tại vtruyen.com

Chương 16: Thầy Phong Thủy