Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: 10A6

Chương 19: 10A6


Trong phòng học, bàn ghế được bố trí theo dạng một bàn hai chỗ, Giang Phong cùng Giang An chiếm một bàn, Tiểu Linh và Lệ Huyền ngồi ngay hàng trên, đương nhiên đây chỉ là tạm thời, đợi lát nữa giáo viên chủ nhiệm nhận lớp sẽ sắp xếp lại.

Nhóm Giang Phong vào lớp không được bao lâu thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Giây láy sau ba bóng người tiến vào, dẫn đầu là một vị nam trung niên đầu hói mập mạp, đi sau hắn còn có hai nữ nhân.

Giang Phong nhận ra vị mập mạp này, Trần Khanh.

"Khụ Khụ!!" Theo tiếng hắng giọng của Trần Khanh, tất cả con mắt đều đổ dồn về phía hắn, tiếng ồn ào trong lớp cũng dần lắng xuống.

"Đều mười lăm mười sáu tuổi cả rồi, còn cần cha mẹ lẽo đẽo theo sau như này sao?"

"Mời các vị phụ huynh ra ngoài đợi!"

Trần Khanh trực tiếp đuổi người.

Hắn quét mắt một vòng bắt gặp Giang An ngồi bàn cuối thầm cảm thấy có chút lo lắng, hiển nhiên hắn cũng như những phụ huynh kia, muốn con em mình ngồi vị trí tốt nhất.

Hắn cht nhiều tiền đặt cược vào Giang An như vậy, bảo không lo được sao.

Nhưng lo thì lo, chính sự vẫn phải làm.

Đợi nhóm phụ huynh ra hết ngoài rồi hắn mới tiếp tục nói, âm thanh ồm ồm vang vọng: "Giới thiệu một chút, tôi là hiệu trưởng Trần Đăng Khanh. Còn đây là Bùi Thu Thủy, giáo viên chủ nhiệm của các em trong ba năm học tới!"

Trần Khanh vừa nói vừa duỗi lòng bàn tay về nữ nhân đứng cạnh.

Nghe xong lời này, toàn bộ lớp học im phăng phắc.

Hiệu trưởng nha, giáo viên chủ nhiệm nha.

Là học sinh ai mà không sợ hai nhân vật này.

Đột nhiên trong lớp xuất hiện hai trùm cuối làm các học sinh nhất thời hồi hộp, đình chỉ mọi hoạt động riêng tư, lưng ưỡn tay khoanh, hai mắt chăm chú nhìn lên bục giảng chờ thầy hiệu trưởng tiếp tục phát biểu.

Nhưng chờ mãi không có gì tiếp theo cả, để không khí có phần lúng túng.

"Bốp Bốp Bốp!"

Vài giây sau, cuối lớp vang lên tiếng bộp bộp vỗ tay phá vỡ bầu không khí, các học sinh khác cũng theo đó mà vỗ tay một cách vô thức.

Trần Khanh chú ý tới người khởi xướng là Giang An, gật đầu.

Chuyến này đầu tư không sai!

Hắn giơ tay, ra hiệu mọi người dừng lại: "Vậy giao lại lớp cho cô Thủy!"

Nói xong liền đi ra, hắn còn phải đến các lớp khác nữa.

Lớp học: ???

Không phải chứ thầy hiệu trưởng?

Làm sao phát biểu mỗi một câu liền chạy rồi??

Phạm Thu Thủy cũng ngơ ngác không kém, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

"Chào các em, cô là Bùi Thu Thủy, giáo viên chủ nhiệm của lớp 10A6 chúng ta!" Thu Thủy lúng túng nở một nụ cười, hướng các học sinh tự giới thiệu.

Nàng tuổi tác rất trẻ, dáng người đầy đặn trong bộ áo dài truyền thống màu vàng nhạt, khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh treo một nụ cười, để lộ ra chiếc răng khểnh xinh xắn.

Chỉ là, nhìn bề ngoài nàng tươi cười vậy chứ thực chất nội tâm hiện rất thấp thỏm.

21 tuổi mới thi đỗ Đại Học Sư Phạm, tốt nghiệp xong đến trường Trọng Điểm Hạ Long làm giáo viên thực tập, một năm sau chính thức vào biên chế, một năm sau nữa được bổ nhiệm làm giáo viên chủ nhiệm lớp 10A6.

Một đường dễ dàng như vậy khiến nàng hoài nghi nhân sinh.

Năm nay nàng mới 27 tuổi mà thôi, xét về năng lực, kinh nghiệm thì đều kém xa các đồng nghiệp khác, vậy mà được giao đảm nhiệm chức chủ nhiệm, lại còn là lớp trọng điểm. Điều này nhiều người không phục, thậm chí trong nội bộ còn bắt đầu xuất hiện những lời bàn tán không hay.

Thu thủy giới thiệu xong, cô nhìn trò, trò nhìn cô, bầu không khí lại rơi vào ngột ngạt.

Nàng hoảng rồi, hôm qua luyện tập phát biểu cả đêm, hiện tại quên sạch.

"Mời chủ nhiệm điểm!" Giang An ngồi dưới mách nước.

"Đúng đúng! Điểm danh, bạn nào nghe đến tên mình thì đứng lên nhé!"

"Giang Minh An!"

"Đoàn Minh Chiến!"

"Hoàng Văn Chính!"

"Phạm Quỳnh Giao!"

"Phạm Thanh Hùng!"

"Trần Quang Khải!"

"Mai Lệ Huyền!"

...

Điểm danh kết thúc, 10A6 tổng cộng 38 học sinh, trong đó có hai học sinh vắng mặt.

Giang Phong phát hiện một sự thật thú vị, sĩ số 38 nhưng chỉ có 9 nam sinh, còn lại đều là nữ sinh.

Âm Thịnh Dương Suy.

Mỗi học sinh được gọi tên đều đứng lên một lần, xem như cho các bạn khác nhận mặt.

Trong đó có vài học sinh rất nổi bật, tỉ như Trần Quang Khải dáng dấp cao lớn trắng trẻo, có thể nói là đẹp trai nhất nhóm học sinh nam. Lúc hắn đứng lên, trong lớp còn xôn xao một hồi.

Có điều đa phần là giọng của các bạn nữ.

Hay như Đoàn Minh Chiến, mặc dù vóc dáng kém hơn Quang Khải, nhưng một thân quần áo hàng hiệu đắt tiền, lại thêm quả đồng hồ lóng lánh bạch kim, ai nhìn vào cũng biết là gia thế không tầm thường.

Còn Giang Phong thì thôi, hắn tuy cao gần mét bảy nhưng nặng chưa tới năm mươi cân, lại còn da nâu cháy nắng, khuôn mặt bình thường. "Giao diện" như vậy đương nhiên không thu hút chú ý chút nào.

Về phần nữ giới, ngoài việc cả lớp trầm trồ vì có "thủ khoa" Giang An tọa trấn ra, thì Lệ Huyền và Tiểu Linh lại bất ngờ lọt top 5 nữ sinh xinh đẹp nhất lớp.

...

Thu thủy dùng thước gõ gõ bảng, đợi tiếng ồn trong lớp lắng xuống mới bắt đầu nói: "Tiếp theo là đo đồng phục, cô đọc đến tên ai thì mời bạn đó lên bục giảng."

"Giang Minh An."

Nàng đọc cái tên đầu tiên.

"Chậc... Chủ nhiệm ghét ta sao, làm sao ta luôn phải làm heo đầu đàn?!" Cuối lớp vang lên tiếng than thở.

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?" Giang Phong đứng dậy nhường lối đi cho Giang An.

Giang An hậm hực không tiếp nhận thành ý của hắn, chọn lối đi sát tường, nện từng bước nặng nề về phía bục giảng.

Nhìn bộ dạng bất mãn của nàng, cả lớp cười khúc khích.

Thu Thủy cũng cười khổ. Lời này có chút oan uổng, nàng chỉ là gọi theo thứ tự trong bản danh sách lớp mà thôi.

Giang An lên bục giảng, vị nữ thợ may lấy ra cuộn thước bằng vải, bắt đầu đo.

Chiều cao, chiều rộng vai, chiều dài cẳng tay cẳng chân, vòng ngực, vòng eo, vòng mông, vòng đùi...

Tất cả đều đo một lượt.

Thu Thủy ngồi tại bàn giáo viên, cẩn thận giúp thợ may ghi chép các thông số vào sổ.

Kì thực, thời nay đã rất ít trường làm thủ công như thế này. Tất cả đồng phục đều là may sẵn với các loại size đa dạng, tỉ như XS, S, M, L, XL... Nhà trường chỉ cần phát cho học sinh là được. Ai mặc không vừa thì trực tiếp đổi tại chỗ, hoặc nếu không vừa ý chỗ nào thì có thể tự mang ra tiệm may để sửa.

Dù sao cũng không phải ai cũng có tỉ lệ cơ thể hoàn hảo.

Người gầy người béo, cần bóp chỗ này, nới chỗ kia.

Đây cũng là một trong những lý do vì sao Trần Khanh nhất quyết chọn may đo thủ công.

Một phần hắn muốn học sinh có đồng phục vừa vặn nhất.

Một phần khác, bạn thân hắn có một xưởng may nho nhỏ...

Nói cái này, ai cũng hiểu.

Không chỉ mỗi chuyện đồng phục, mà còn thiết bị trường lớp, bếp ăn, dụng cụ thể thao...

Trường có hơn một nghìn học sinh bán trú, con số này nhìn thì có vẻ hơi khiêm tốn so với các trường phổ thông hai ba nghìn học sinh khác. Nhưng 1000 học sinh đồng nghĩa với 1000 suất ăn mỗi ngày, miếng bánh này ai sẽ chê?

Rất nhiều đại diện của các cơ sở kinh doanh đến gặp hắn xin ký kết trở thành đối tác cung cấp đâu. Ngài giao cho tôi việc này, tôi lấy giá thị trường, thậm chí là thấp hơn, đợi xong việc tôi trích một phần lãi biếu ngài.

Đôi bên cùng có lợi.

Đo đồng phục mất hơn một phút, Giang An trở lại chỗ ngồi, Thủy Chủ Nhiệm đọc tên người tiếp theo.

Lớp học gần bốn mươi người, đại khái cần một tiếng đồng hồ mới xong. Quá trình chờ đợi này có chút nhàm chán, mọi người bắt đầu bắt chuyện làm quen với bạn cùng bàn.

"Giang Phong, cấp hai ông học trường nào?"

Người hỏi là Phạm Thanh Hùng ngồi bên cạnh Giang Phong.

"Trường Lê Văn Tám, thị xã Hồng Gai."

"À, nhà ông ở Hồng Gai sao? Phường nào?"

"Không phải Hồng Gai, nhà tôi ở thôn Tam Sơn, có lẽ ông không biết đâu." Giang Phong.

"Thi được bao nhiêu điểm vậy?" Phạm Thanh Hùng đúng là không biết thôn Tam Sơn là cái xó xỉnh nào, đổi đề tài.

"31!"

"Ừm, cao phết... Cái gì? 31 điểm?" Phạm Thanh Hùng thoáng kinh ngạc, hắn nhớ điểm đầu vào năm nay là 35.

Vì sao lại có một tên 31 điểm đi lạc vào rồi?

Thanh Hùng nghĩ mãi không ra nguyên nhân, cuối cùng đành cho là Giang Phong giấu điểm thật của mình.

Kì thực, hắn không biết, tuy trường xét điểm đầu vào rất cao, nhưng cũng không phải không có ngoại lệ, tỉ như một ít học sinh con ông cháu cha không đủ điểm cũng có thể nhờ vào mối quan hệ mà nhập học.

Người ta toàn là nhân vật tai to mặt lớn có địa vị trong xã hội, đã mở lời nhờ vả, Trần Khanh không nể mặt cũng phải nể mũi.

Sáu lớp trọng điểm thông báo chỉ nhận 200 học sinh, thực chất gần 220.

Dù sao cũng chỉ là kê thêm bàn xếp thêm ghế mà thôi, đổi lại người ta sẽ nợ mình một ân huệ, sau này có việc cần nhờ vả cũng tiện.

Xét cho cùng, loại chuyện này lợi nhiều hơn hại.

"Ông với nhỏ là một cặp sao?" Thanh Hùng chọc chọc sườn Giang Phong hỏi, tuy giọng rất nhỏ nhưng người xung quanh vẫn là nghe rất rõ.

Giang An nghịch điện thoại không nói gì, Tiểu Linh và Lệ Huyền đồng loạt lên tiếng thay: "Là sinh đôi, không nhìn ra sao mà còn hỏi!"

Các nàng chán ghét tên nhiều chuyện này.

"Sinh đôi sao..." Thanh Hùng nghi hoặc.

Tiểu Linh không thèm để ý hắn nữa, đối Giang An hỏi:

"Tiểu An, lát nữa tan lớp đi chợ đồ cũ chơi không?"

Giang An ngẩng đầu nhắc nhở, nghĩ nghĩ một lát, hỏi:

"Chợ đồ cũ có bán rau?"

"Không có."

"Đường, Bột thì sao?"

"Cũng không... Chợ đồ cũ chỉ bán mấy thứ đồ cổ hoặc không còn sử dụng nữa."

"Vậy không đi, tôi còn phải đăng ký sim điện thoại, đi chợ mua rau, còn có mua bột, đường để tối nay nấu chè bán." Giang An liệt kê một đống việc cần làm.

"Còn có thu thập củi." Giang Phong bổ sung.

"Ừm!"

"Đi chợ hả, vậy tụi mình đi cùng được không?" Lệ Huyền hào hứng, nàng rất ít khi được ra chợ chơi.

"Các bà có xe đạp sao?" Giang An.

"Có có! Lệ Huyền có!" Tiểu Linh hớn hở, nàng chưa có xe đạp, nhưng bạn thân của nàng thì có.

"À đúng, nhà Lệ Huyền cũng cùng khu với chúng ta đấy."

"Thế à, vậy là hàng xóm rồi."

"Ừm ừm! Mà này, nghe nói chợ dân sinh có rất nhiều hàng ăn vặt nha."

Ba thiếu nữ nhấc lên chủ đề, say sưa buôn chuyện.

Phạm Thanh Hùng thỉnh thoảng chen miệng vào, nhìn có chút vô duyên.

Về phần Giang Phong, hắn sao cũng được.

...

Quá trình đo đồng phục kết thúc.

Thợ may chào tạm biệt mọi người, vội vã ra về, gặp đám phụ huynh bu kín ngoài cửa thầm tự hỏi, đầu tuần các vị không đi làm hay sao, đều sắp chín giờ rồi...

"Tiếp theo chúng ta bầu ban cán sự lớp cùng phân chia chỗ ngồi!" Trong lớp vang lên giọng của Thủy chủ nhiệm.

"Mời tất cả đứng dậy tập trung về cuối lớp."

Các học sinh lục tục di chuyển, mà phía bên ngoài, nhóm phụ huynh cũng thập phần nghiêm túc.

Đến! Giai đoạn quyết định sinh tử đã đến!

Thấy học sinh đã xếp hàng xong, Thu thủy nói: "Tạm thời chỗ ngồi xếp theo thứ tự điểm thi tốt nghiệp, sau này cứ mỗi học kỳ lại thay đổi một lần, đến lúc đó có thể tự do chọn vị trí mà các em muốn."

"Tất nhiên vẫn là ai thành tích tốt được chọn trước, cho nên bạn nào muốn ngồi bàn đầu thì phải cố gắng lên nha!"

"Còn hiện tại, bắt đầu từ bàn một... Giang Minh An... "

Giang An: ...

Giang An u oán nhìn nữ nhân trên bục giảng, nữ nhân lúng túng nhìn Giang An.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lần thứ ba rồi, Thủy chủ nhiệm, chúng ta có thù hay sao?

Sao luôn là ta?

Thu Thủy đọc xong cái tên cũng chột dạ, nàng không phải cố ý. Ban đầu nàng định xếp chỗ theo tên bảng chữ cái, nhưng nghĩ đến thái độ hai lần trước của Giang An đành đổi thành thứ tự thành tích.

Kết quả đứng đầu vẫn là Giang An.

Này có thể trách ta sao?

Đúng lúc này Trần Khanh lại xuất hiện, thấy bầu không khí trong lớp không đúng, liền hỏi:

"Làm sao rồi?"

"Thầy hiệu trưởng!" Giang An than thở, vẻ mặt tủi thân.

"A?" Trần Khanh thoáng sửng sốt, nhưng thấy tất cả học sinh đều đứng ở cuối lớp liền lập tức hiểu ra vấn đề, đối Thủy chủ nhiệm phân phó:

"Ta quên nhắc, riêng Tiểu An và Tiểu Phong được tự do lựa chọn chỗ ngồi."

Lời này lập tức để nhóm phụ huynh ngoài cửa bất mãn, một vị nữ phụ huynh xông vào trách vấn: "Tại sao, không phải nói trường học là công bằng sao, vì sao lại thiên vị?"

Giang An nhận ra người này, chính là bà cô ban đầu rào trước chuyện xí chỗ ngồi. Nàng không đợi Trần Khanh nói gì liền lên tiếng trước:

"Bà cô này, ta cũng không nói là ngồi bàn đầu." Giang An thái độ không chút tôn trọng, vừa nói vừa ngồi về bàn cuối cùng cạnh cửa sổ.

Giang Phong cũng ngồi xuống cạnh nàng.

"Vậy còn nghe được!" Gặp Giang An biết điều bỏ qua bàn đầu, bà cô không hề xấu hổ buông lại một câu rồi mới đi ra, nhưng cũng không phải là ra hẳn bên ngoài mà đứng ngay góc lớp, ra điều ta đây là đại diện công lý, muốn giá·m s·át.

Trần Khanh thấy cảnh này hận không thể mắng nữ nhân ngu ngốc.

Ngồi bàn đầu tốt hơn ngồi cạnh thủ khoa à?

"Thầy hiệu trưởng có gì muốn nói sao?" Thu Thủy hỏi dò.

"Có! Sách giáo khoa đã đến, lát nữa sẽ giao cho từng lớp, mọi người nhận sách xong mới được ra về."

"Ta thông báo vậy thôi, Thủy chủ nhiệm tiếp tục."

Trần Khanh nói xong liền rời đi, nhưng vừa ra khỏi cửa được hai bước lại dừng lại, quay đầu đối Thủy chủ nhiệm nói: "Đúng rồi, còn có Phạm Tiểu Linh và Mai Lệ Huyền, cũng để hai em này tự chọn chỗ ngồi."

Nói xong không thèm để ý đến nữ phụ huynh kia, cất bước ra khỏi lớp, hắn còn phải thông báo đến các lớp khác.

Thu Thủy cười khổ, ngài hiệu trưởng cứ đến đi như một con gió vậy.

"Phạm Tiểu Linh, Mai Lệ Huyền."

"Hai em có thể chọn chỗ ngồi."

Vừa mất mặt một lần, lần này vị phụ huynh kia không có vội xông pha.

Tiểu Linh lập tức chọn chỗ phía trên bàn Giang An, Lệ Huyền cũng tương tự, hình thành tổ bốn người như ban đầu.

Thấy bốn học sinh được hiệu trưởng đặc cách lại chọn chỗ ngồi xa nhất, nhóm phụ huynh không lên tiếng dị nghị, ai chẳng muốn con em mình ngồi chỗ tốt nhất đây?

Bớt đi bốn cạnh tranh.

Cầu còn khó được.

Nhưng cũng có mấy vị thầm mừng, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn vào bàn trống cạnh Giang Phong, bắt đầu ra hiệu cho con em mình nhất định phải tranh đoạt chỗ ngồi này.

"Tiếp theo chúng ta bầu ban cán sự lớp, đầu tiên là lớp trưởng, ai xung phong?" Sắp xếp chỗ ngồi xong, Thu Thủy đối cả lớp trưng cầu ý kiến.

Loại chuyện này nàng không thể tự mình điểm tên lựa chọn, mà dựa vào tinh thần xung phong của học sinh. Nếu chỉ có một học sinh ứng cử, vậy liền dễ làm. Nhưng nếu có nhiều học sinh cùng ứng tuyển, vậy phải thực hiện tinh thần dân chủ huy động cả lớp bỏ phiếu.

Lớp trưởng phải là người được nhiều tín nhiệm nhất.

Chỉ có hai học sinh lên ứng tuyển, một nam một nữ.

Nữ sinh Đặng Hoài Lam.

Nam sinh thì là tên ngồi cạnh Giang Phong lúc trước, Phạm Thanh Hùng.

Hai người giới thiệu bản thân, thành tích học tập.

Kết quả Đặng Hoài Lam thắng.

Nàng được toàn bộ phiếu bầu từ nhóm nam sinh, bao gồm cả Giang Phong, thế nhưng đây chỉ là số lẻ phiếu bầu mà thôi, bởi các nữ sinh cũng đa phần bỏ phiếu cho Hoài Lam.

Lý do rất đơn giản, các nàng nhìn Thanh Hùng không thuận mắt.

Có lớp trưởng rồi, đến phần lớp phó.

Lớp phó học tập, lớp phó văn nghệ, lớp phó thể d·ụ·c.

Qui củ như cũ.

Lớp phó học tập: Chức vụ này thuộc về một nữ sinh nho nhã ít nói tên Hoàng Nguyên Quỳnh.

Nàng vốn không tự ứng tuyển, nhưng bạn thân nàng lại nhiệt tình đề cử, kết quả lòi ra thành tích học tập cực khủng, thậm chí còn vượt xa lớp trưởng, dẫn tới đa số tín nhiệm.

Tất nhiên thành tích này không so được với Giang An.

Lại nói, Giang An muốn tranh những thứ này sao?

Nàng còn than phiền vì biết trường này phải học cả sáng lẫn chiều đây.

Lớp phó văn nghệ: Bùi Thu Trang. Nữ sinh này xuất thân gia đình âm nhạc, từ tiểu học đến nay có rất nhiều giải thưởng thi văn nghệ cấp xã, thành, hoàn toàn xứng đáng.

Lớp phó thể d·ụ·c: Trần Quang Khải. Nam sinh này cao gần mét tám, vượt trội so với các bạn trong lớp. Khuôn mặt điển trai, thân hình vạm vỡ, có vẻ như là người rất chăm tập thể thao.

Cuối cùng là bầu tổ trưởng.

Lớp có bốn dãy hàng ngang, mỗi hàng năm bàn xếp theo hàng dọc, như vậy sẽ chọn ra bốn tổ trưởng.

Tiểu Linh được trở thành tổ trưởng tổ một, thích chí không thôi.

Từ nay thủ khoa cũng phải làm thần dân của nàng.

---

Truyện đăng tại vtruyen.com

Cảm ơn mọi người đã đề cử hoa tươi nha~

Mặc dù không biết hoa tươi để làm gì :v

Chương 19: 10A6