Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 29: Cho hắn chút mặt mũi
Bởi vì yên sau xe đạp bị tận dụng làm chỗ để hàng, Giang Phong cầm lái, cho nên Giang An chỉ còn cách ngồi trên tay lái xe đạp. Cảnh tượng lạ lẫm này để không ít người đi đường ngoái đầu nhìn, thậm chí một số người lớn tuổi còn bắt đầu hoài niệm về thời thanh xuân tươi đẹp.
Đợi hai người đạp đến quảng trường công viên, đồng hồ đã điểm mười giờ tối.
"Đau c·hết ta!" Giang An nhảy xuống xe, mặt nhăn nhúm. Mặc dù cả đoạn đường đều là đường trải nhựa, xe chạy rất êm, nhưng mỗi lần đi qua ngã ba ngã tư gặp gờ giảm xóc là lại không khác gì t·ra t·ấn.
Nàng vừa xoa mông vừa phóng mắt quan sát xung quanh.
Mặc dù trời đã dần về khuya, thế nhưng bầu không khí tại quảng trường giờ này vẫn còn rất sôi động. Người lớn tản bộ, trẻ con nô đùa, thanh thiếu niên tụ tập nhảy nhót nhót hòa mình vào nhịp nhạc đầy năng lượng phát ra từ chiếc loa kéo.
Ven đường còn có mấy gian hàng nhỏ bán đồ chơi, lưu niệm, thức ăn vặt...
"Ta cảm giác đêm nay sẽ bán được hàng!" Nhìn thấy nhiều người như vậy, mông Giang An trong nháy mắt liền hết đau.
"Hai bạn nhỏ, ăn chè không?" Gặp hai bé gái chừng năm sáu tuổi nô đùa chạy qua, Giang An dụ dỗ, giọng mười phần mềm mại đáng yêu.
Hai tiểu nhi đồng đột nhiên bị người lạ chặn đường, theo phản xạ dừng lại, giương cặp mắt to tròn cảnh giác nhìn chị gái trước mặt.
"Chè ngọt lắm, còn có cả bánh trôi siêu ngon nè~" Giang An vì kiếm tiền mà không thèm đếm xỉa mặt mũi.
Mặt mũi là cái gì? No bụng được à?!
Thế nhưng hai tiểu nhi đồng lắc đầu quầy quậy, bước chân vô thức lùi lại, một bước, hai bước, bước thứ ba... quay đầu, chạy!
Vừa chạy vừa gọi tên phụ huynh!
Giang An: ...
"Haha! Tụi nhỏ bị ngươi dọa chạy rồi!" Giang Phong trêu chọc.
"Hừ!" Giang An không phục, vuốt lại mái tóc bị gió thổi lộn xộn.
Ta khả ái đáng yêu thế này.
Ta không có vấn đề, vấn đề ở hai nhi đồng thối tai kia.
"Này hai đứa, không được bán hàng ở đây, coi chừng bị tịch thu phương tiện." Một bác trai đi ngang qua, gặp hai anh em Giang An dắt xe chở thùng xốp liền tốt bụng mở miệng nhắc nhở một câu.
"A? Sao vậy ạ? Không phải có nhiều người đang bán sao bác?" Giang An thắc mắc chỉ về mấy xe hàng rong quanh đó.
"Đều phải lót tay cả đấy!" Xem xét nàng là người mới đến, bác trai giải thích, chỉ tay về một hướng tiếp tục nói:
"Chỗ này đội trật tự đô thị thường xuyên đi tuần, muốn bán thì qua khu bên đó kìa."
"Dạ! Cảm ơn bác!" Giang An nhanh nhảu đáp, nhìn theo hướng tay bác trai, bắt gặp đối diện bên kia đường có một con ngõ nhỏ, cổng chào đầu ngõ gắn tấm bảng ghi Chợ Đêm. Trên đường đến đây, từ đầu đến cuối nàng chỉ mải nhìn phía quảng trường mà không để ý bên này đường còn có chỗ buôn bán như vậy.
Thấy phía trong khá nhộn nhịp người hai mắt liền tỏa sáng, thúc giục Giang Phong tiến đến.
Gọi Chợ Đêm nhưng thực chất hàng quán trong ngõ không nhiều, chủ yếu là chủ nhà tận dụng vỉa hè mở bán vài món ăn khuya.
Hai anh em chậm dãi dắt xe đi dọc theo ngõ nhỏ, phát hiện một quán Ốc, chiếc bàn lớn trước quán bày chục cái rổ đựng các loại Ốc khác nhau, còn có Ngao, Sò, Hàu... Phương pháp chế biến cũng đa dạng, luộc hấp xào nướng đủ cả.
Quán này rất đông khách, mười mấy cái bàn không thừa bàn trống nào.
Một quán khác thì chuyên gà, quầy tủ làm bằng kính, phía trong bày mấy con gà, có nguyên con, cũng có chặt dang dở. Phía trước có mấy bộ bàn ghế nhưng chỉ có một nhóm khách, trên bàn là một đĩa lớn lòng mề cổ cánh, còn có nước chấm, rau thơm...
Bà chủ đeo tạp rề ngồi nhậu cùng năm sáu vị khách, dưới chân la liệt vỏ lon bia.
Mấy quán khác thì cơm rang mì xào, bún ngan cháo ngán, tôm cua ghẹ... nhìn chung mặt hàng kinh doanh rất đa dạng, nhưng lại có một điểm chung là đa phần các món ăn đều liên quan đến hải sản.
Không hổ là thành phố biển.
Ngoài ra còn có mấy xe hàng rong, chỉ là tuyệt nhiên không có ai bán chè.
Giang An trong lòng thầm vui mừng, chọn một đoạn đường trống cạnh quán gà làm chỗ dừng chân, lấy ra tấm biển hiệu hand made treo lên giỏ xe.
"Chè đây! Chè đây! Chè đậu xanh bánh... trôi nước đây!!!" Giang An hô.
Giang Phong nghe lời rao này liền mở miệng phê bình: "Ta cảm thấy câu này rất không thuận miệng, phải là "chè đậu xanh bánh dày đậu" mới đúng."
"Thích ý kiến? Đêm nay mà không bán hết ngày mai ngươi ăn chè trừ bữa!" Giang An trừng mắt.
"Được rồi... "
"Khụ Khụ..."
"Chè đây, chè đây!"
"Chè đậu xanh bánh trôi nước đây!" Giang Phong gào to, trong giọng còn cố ý kèm theo linh lực để âm thanh bộc phát như tiếng sấm, khiến người ngồi xung quanh giật mình.
"Móa? Trời quang mây tạnh làm sao lại có sấm??" Một thanh niên thân hình vạm vỡ khẽ run rẩy.
"Ôi bạn ơi, sấm có vần điệu vậy sao, tôi nghe rõ ràng chè đậu xanh bánh dày đậu." Bạn nhậu của thanh niên bắt lỗi.
"Bạn hơi bị y·ếu s·inh l·ý đấy Trung Bết, mới vài chén đã say rồi."
"Hahaha! Tôi cũng nghe rõ là."
"Chả trách gọi là Bết, bạn bết quá đấy Trung ạ!"
Vài người khác lè nhè hùa theo, gương mặt ai nấy đều đỏ bừng, hẳn là đã uống không ít.
"Là chè đậu xanh bánh trôi nước, anh chị ăn thử bát ha?" Giang An thấy bàn nhậu bên này tranh luận, liền tranh thủ chạy qua chào mời.
"Chè? Không ăn!" Trung Bết dứt khoát.
"Đại ca thử bát thôi, ngon lắm!" Giang An kiên trì.
"Không ăn! Không ăn!" Nhóm thanh niên nam nữ cũng xua tay từ chối.
"Aiz..." Mời ba bốn lần không được, Giang An thất vọng trở về.
"Này!" Trung Bết gọi.
Giang An quay lại, hai mắt long lanh chờ mong.
Trung Bết mở hai lon bia, đứng dậy đưa cho Giang An một lon, nói:
"Vì cô em mà anh bị coi thường, cho nên anh phải chứng minh cho bọn này thấy, cô em có dám uống với anh?"
Giang Phong mặt âm trầm, đang định đi lên thì bị Giang An khoát tay cản lại.
"Nếu là muốn chứng minh, vì sao ông anh không tự uống?" Nàng hỏi ngược lại. Thầm nghĩ đầu óc thằng cha này có vấn đề, muốn đo tửu lượng đến đâu chẳng phải tự uống là được?
"Đúng! Sao mày không tự uống mà phải thách con gái nhà người ta!" Nhóm bạn rượu hùa theo.
"Nhưng vì cô em mà anh mày bị coi là y·ếu s·inh l·ý... " Trung Bết lí nhí.
"Ngươi y·ếu s·inh l·ý?" Giang An quay qua hỏi Giang Phong.
Giang Phong lắc đầu.
"Đấy, anh tôi có y·ếu s·inh l·ý đâu!"
"A... không phải nói nó, đang nói anh đây... " Trung Bết b·ị b·ắt bẻ chơi chữ, nhất thời không biết đối đáp sao. Bình thường ở trên mạng, hắn có thể núp sau màn hình chém gió thành thần, thế nhưng ngoài đời thật thì không mấy hoạt ngôn, gặp phải những lời sắc bén thế này miệng lưỡi lại càng bế tắc không thông.
"À, là anh nói anh y·ếu s·inh l·ý hả, nhưng đó là việc của anh cơ mà, liên quan gì tôi?" Giang An khó hiểu.
"Hahahaha!"
"Em gái này nói chuẩn luốn!"
"Anh trai rượu tây gái đẹp của tao đâu rồi!"
"Mày xong rồi Bết ơi! Tao quay lại hết rồi nhá!"
Nhóm bạn nhậu phá lên cười, trong đó còn có người rút điện thoại ra quay video.
Trung Bết mặt nghẹn đỏ bừng bừng, lời này khác nào nhát dao đâm thẳng lòng tự trọng của hắn.
Đã thế hôm nay còn có mặt Hoài Thanh, "tình đơn phương" thời cấp ba của hắn.
Theo đuổi suốt ba năm cấp ba không được, đến cuối cấp tỏ tình lại bị từ chối thẳng thừng, hắn buồn bã sụp đổ, quyết định ra nước ngoài du học để quên đi nàng.
Thế nhưng sau 5 năm trở về, biết Hoài Thanh còn vườn không nhà trống, hắn liền mượn cớ bạn bè nhiều năm không gặp mà tổ chức họp hội bạn thân cấp ba, nhờ vậy mới mời được nàng tới. Hắn chơi sang bao trọn cả nhóm đi Hạ Long ăn chơi xả láng, ngủ khu nghỉ dưỡng đắt đỏ, thuê thủy phi cơ ngắm vịnh, ăn uống sơn hào hải vị... cứ cái gì đắt là chơi, hắn muốn thể hiện rằng mình không thiếu tiền.
Quả nhiên, một chuyến đi này đã phần nào thay đổi cái nhìn của Hoài Thanh đối với hắn.
Hôm nay là ngày cuối, vốn định kéo cả lũ lên bar quẩy một trận, nhưng Hoài Thanh nói không thích những nơi như vậy, cho nên chiều nàng kiếm quán vỉa hè ngồi uống một chút.
Hắn lao tâm khổ tứ mới chiếm được một chút tình cảm, vậy mà hiện tại ở trước mặt nàng bị nói y·ếu s·inh l·ý...
Này khác nào công sức trước đó đổ sông đổ biển nha. Không nghĩ cách vớt vát mặt mũi, e là đêm nay sẽ là dấu chấm hết cho hi vọng chinh phục tình đầu của hắn.
Trung Bết càng nghĩ càng hoảng, cuối cùng dứt khoát rút ra xấp tiền từ trong ví vỗ mạnh lên bàn, nói:
"Anh mày... anh đây cũng không nói uống suông, mỗi lượt một tờ, thế nào?"
Xấp tiền toàn một màu xanh mệnh giá 100k.
"Thật?" Giang An hỏi. Nàng còn muộn phiền vì mất tiền tỷ đâu, giờ cơ hội kiếm tiền lại tới rồi.
"Đương nhiên thật!" Trung Bết khẳng định.
Không nuốt lời?"
"Không nuốt lời!"
"Chị đẹp này làm chứng cho em nhé?" Giang An trưng cầu Hoài Thanh.
Hoài Thanh: ...
Thấy nàng im lặng không đáp ứng, Giang An lại đối những người khác hô:
"Mọi người làm chứng?"
"Yên tâm, bọn anh làm chứng!" Cả đám nhao nhao khẳng định.
"Vậy được rồi." Giang An.
"Mà thôi!" Vẫn là Giang An.
Hoài Thanh: ???
Trung Bết: ???
Những người bạn của Trung Bết: ???
Móa! Không uống sao còn dài dòng như vậy làm gì???
Giang An cười hì hì, đối với nhóm người nói: "Cũng không phải là không uống, nhưng uống bia quá đầy bụng, cho nên đổi cái khác đi."
"Đổi bia bằng rượu, ly đầu 100k, các ly tiếp theo mỗi ly tăng thêm 100k, được chứ?" Giang An vừa nói vừa chỉ chai rượu trên bàn.
"A được, trò này tao biết!!" Một người hô lên.
"Mỗi ly tăng thêm một trăm, kiểu này thằng bạn anh nó rén mất em ơi!" Một người khác khích đểu.
Các thực khách xung quanh thấy bên này ồn ào cũng bắt đầu quay mặt sang hóng hớt.
"Tao mà phải rén à?!" Trung Bết khịt mũi.
Tiền, hắn không thiếu.
Lại nói, nhìn cô em này như học sinh cấp hai, uống được mấy chén chứ?
Bất quá, nghĩ đến đây hắn liền giật mình hỏi: "Mà khoan, cô em là học sinh cấp hai?"
Luật pháp qui định cấm lôi kéo dụ dỗ ép buộc trẻ em dưới 16 tuổi uống bia rượu.
Chuyện này không đùa được, phải hỏi cho rõ, kẻo lát nữa lại lên phường ngồi uống trà thì mệt.
Giang An lắc đầu, lấy thẻ căn cước công dân cho hắn xem.
Mọi người chuyền tay nhìn kỹ ảnh trên thẻ, so sánh, không sai, không phải làm giả.
"Ok chưa? Chốt kèo được chưa?!" Đám bạn hô hào, bắt đầu rót rượu vào chén cho hai người.
Một chén khoảng 50ml.
"Cạn!"
Trung Bết khí thế đi lượt đầu, một hơi cạn ly.
"Kính anh trai một ly!" Giang An cũng nâng ly một hơi cạn sạch, cầm tiền xong rót hai ly mới, ánh mắt chờ đợi nhìn Trung Bết.
"Khá lắm!"
Lượt thứ hai, Trung Bết vẫn một hơi cạn ly, dốc ngược cái chén, ra điều không còn giọt nào.
"Xời! Chất chưa chất chưa!" Đám bạn cười haha.
Giang An cũng tương tự.
"Hay lắm gái ơi!"
Lượt thứ ba, lượt thứ tư.
Theo luật hai lượt này phải uống liền.
Trung Bết lần này uống cạn, nhưng tốc độ bắt đầu chậm lại, nhất là ly thứ tư, phải ngừng ba bốn lần mới hết.
Giang An bên này vẫn như cũ, quyết đoán một hơi một ly, uống xong lại nhặt tiền, trong lòng hớn hở.
Kiếm tiền quá nhanh đi, bốn ly rượu liền có triệu bạc trong tay.
Xung quanh bàn nhậu càng lúc càng nhiều người đến xem trò vui.
Lượt năm và sáu.
Trung Bết đã không còn khí thế như trước, uống rất chậm, thậm chí tay rót rượu đã không còn chuẩn xác, rượu chảy tứ tung ra ngoài.
Giang An lại rót, lại uống, lại nhặt tiền.
Chỉ là lần này nàng cố ý thả chậm tốc độ uống, hai ba ngụm mới hết một ly.
Đám bạn của Trung Bết nhìn Giang An uống mà trong lòng thầm kinh hãi.
Mẹ nó, em gái này là tiên tửu hay sao?
Thằng Bết không nói làm gì, dù sao nó cũng là người lớn.
Nhưng em gái này nhìn nhỏ nhắn vậy mà sức uống lại quá kinh người.
Phải biết rượu này cũng không phải rượu bình thường, nồng độ 60% nghĩa là cứ một lít thì có 600ml cồn. Uống liên tục sáu chén trong vòng chưa đầy một phút mà mặt vẫn tỉnh bơ không có chút biểu hiện gì.
Này còn là con người à?
Bọn hắn sáu người uống chén đầu thấy quá nặng phải chuyển sang bia đây này.
"A, hết rượu rồi?!" Giang An tiếp tục rót, nhưng lần này dốc cạn chai chỉ được hai ly.
"Bà chủ... cho chai nữa..." Trung Bết lắp bắp, mặt tái nhợt.
"Uống đến đây thôi." Hoài Thanh lần đầu lên tiếng.
Trung Bết mai mí mắt như sắp sụp đổ nhìn Hoài Thanh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Nghe thấy gì không? Nàng vừa quan tâm đến ta!
Công sức theo đuổi của ta cuối cùng cũng được đền đáp!
"Uống!" Hắn cầm ly ực một hơi, lần này hắn cảm giác chông chênh như đang ở trên thuyền, nhưng vẫn cố đứng vững trưng vẻ mặt đầy trìu mến nhìn Hoài Thanh.
Mạnh mẽ! Là người đàn ông của nàng phải mạnh mẽ!
"Tửu lượng đại ca tốt quá!" Giang An khen ngợi hắn nhưng hai mắt lại lim dim thoáng nhìn Hoài Thanh, tay quờ quờ ly rượu vài lần mới cầm trúng.
"Tới!" Đám bạn nhìn cảnh này thầm mừng, cuối cùng thì rượu cũng phát huy tác dụng.
Không ai nói gì, tập trung quan sát Giang An.
Rất có thể ly này sẽ phân định thắng thua.
Giang An chậm rãi nhấp rượu, bầu không khí im ắng ngưng trọng để mọi người nghe rõ mồn một từng tiếng ực ực ngắt quãng.
"Chịu!" Giang An giọng thều thào nói rồi kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, tay khẽ nghiêng để nửa ly rượu còn lại chảy xuống đất.
"Hahaha! Thắng rồi nhé! "Trung Bết cũng lảo đảo ngồi phịch xuống ghế, hai mắt khép lại, đầu nghẹo một bên.
Chỉ là trước khi b·ất t·ỉnh, miệng vẫn kịp lẩm bẩm một câu: "Anh mài.. không có yếu sinh... "
"C·hết mẹ! Nó ngất rồi à?"
"Không sao chứ?"
"Có đưa đi viện không?"
Cảm đám nhao nhao, uống rượu uống đến án mạng là cái tội không nhỏ.
"Cảm ơn mọi người đã chiếu cố." Giang An nắm xấp tiền trên tay, đứng lên lễ phép cúi đầu hướng mọi người chào.
Chào xong liền lảo đảo quay trở lại chỗ xe đạp.
"Sao không uống hết?" Giang Phong theo sau thắc mắc.
Hắn đứng ngoài quan sát nên rất rõ ràng, diễn kỹ của Giang An có thể qua mắt được những người khác nhưng không qua mắt được hắn.
Nàng chỉ là giả vờ say.
Có điều, hắn không hiểu vì sao lại phải giả vờ.
Ly thứ bảy, là bảy trăm nghìn đấy!
Giang An trầm ngâm một lát, cuối cùng nói: "Cho hắn chút mặt mũi đi."
Nói xong mở nồi tự múc cho mình một bát chè.
---
Mọi người đọc truyện nhận được Hoa Tươi thì đề cử cho mình một hai bông đi ~