Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 30: Người bán hàng độc lạ
Rượu có độc không?
Có!
Về bản chất, đã gọi rượu thì phải có cồn.
Mà cồn, chính là độc!
Nhưng cũng không phải kịch độc uống cái phát tác ngay, mà là cần thời gian để cồn từ từ thẩm thấu vào cơ thể, làm đầu óc mất dần đi sự tỉnh táo.
Vừa nãy Giang An uống đến ly thứ sáu bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng bừng, mọi cử động đều có chút không còn tự nhiên, đó là dấu hiệu cho thấy cơ thể bắt đầu ngấm độc.
Về phần vì sao biết độc mà vẫn uống, đó là vì nàng có thuốc giải nha.
Chuyện này phải kể đến hai tuần trước, con c·h·ó hàng xóm nhà lão Trương không biết bị kẻ độc ác nào cho ăn bả, khiến nó lồng lộn chạy khắp nơi. Đến khi lão Trương vất vả khống chế mang về đến nhà thì nó đã lè lưỡi sùi bọt mép, chuẩn bị đi đoàn tụ tổ tiên.
Giang An đau lòng, rót một chén trà Linh Thủy đổ vào miệng nó, xem như tiễn biệt lên đường.
Kết quả c·h·ó vốn đang nằm chờ c·hết bỗng bật dậy chạy tung tăng, để lão Trương một bên đang rầu rĩ đào hố chôn cũng phải giật mình, tưởng c·h·ó cưng hồi quy phản chiếu, lại càng đau lòng hơn.
Thế nhưng năm phút, mười phút, rồi nửa tiếng trôi qua, nó vẫn sinh long hoạt hổ như vậy, không hề có dấu hiệu gì là sắp c·hết, thậm chí còn tha khúc xương bảo bối tìm đến nàng c·h·ó nhà hàng xóm, bắt đầu tâm sự chuyện yêu đương.
Đến đây lão Trương mới tin tưởng nó không việc gì.
Mà Giang An thì thoáng đoán được nguyên nhân là do chén trà nàng cho nó uống, hay nói đúng hơn là do thứ nước suối Linh Thủy kia. Mấy hôm sau đó nàng bắt đầu thử nghiệm, cho Giang Phong ăn thử một số loại có độc tính nhẹ như Măng tươi, Nấm Mèo, Cá Nóc, và cả Rượu Gạo. Kết quả sau khi uống Linh Thủy, mọi biểu hiện n·gộ đ·ộc trước đó đều không còn.
Điều này càng củng cố cho kết luận của nàng hơn.
Linh Thủy có thể giải độc.
...
Giang An húp xong bát chè, mọi cảm giác bất thường trước đó liền tan biến sạch sẽ.
"Thật không hiểu sĩ diện để làm gì..." Giang An nhìn thanh niên ngủ gục trên ghế thầm đánh giá, cái này là vừa mất tiền vừa mất mặt đi.
Vừa nãy nàng để ý, mỗi lần người gọi Trung Bết kia uống xong đều len lén nhìn chị gái cùng nhóm, cử chỉ này dù chỉ là thoáng chốc nhưng không qua được đôi mắt tinh tường của nàng. Nàng không rõ ẩn tình trong đó ra sao, bất quá đại khái cũng đoán được bảy tám phần.
Hai người thích nhau.
À không, có lẽ là chỉ có hắn thích đơn phương chị gái, mượn Giang An làm cái cớ để thể hiện cho đối phương thấy bản lĩnh của mình.
Cho nên nàng giả thua, cho hắn mặt mũi.
"Không tranh thủ kiếm tiền sao?" Giang Phong thấy nàng đứng thất thần, đưa ngón trỏ chọc chọc cánh tay hỏi.
"Kiếm tiền?" Giang An không hiểu, nhưng ngay sau đó liền thông suốt. Lập tức kêu Giang Phong bưng nắp thùng xốp, còn nàng thì lấy bát đặt lên trên nắp, múc chè.
Đợi múc xong, bưng sang bàn nhậu bên kia.
"Mời mọi người ăn thử, em không lấy tiền!" Giang An lần lượt đặt bát sáu bát chè lên bàn, giọng niềm nở chào mời.
Thấy mọi người còn nghi hoặc nhìn mình, miệng lại lanh lợi nói:
"Chè vừa nấu lúc tối, dùng đều là nguyên liệu tốt, đậu xanh tươi mềm, đường ngọt thanh dịu, cốt dừa thơm ngon, đảm bảo mọi người nhất định sẽ rất thích!"
"Trời nóng thế này có một bát chè thì còn gì bằng!"
"Mà chè này không chỉ giải nhiệt mà còn giải rượu nha!"
"Không tin đúng không, không tin liền ăn thử, ăn thử liền tin!"
"Yên tâm, không tính tiền là không tính tiền!" Vì mời chào khách hàng Giang An không tiếc miệng lưỡi, cuối cùng còn nhấn mạnh một câu.
Bất quá những lời này có phần khá ngô nghê.
Dù sao nàng chỉ là một thiếu nữ mười mấy năm sinh hoạt tại trong thôn, khéo ăn khéo nói không phải là thứ mà chỉ số thông minh có thể bù đắp, mà cần phải ra đời trải nghiệm, từ từ tích lũy.
Nhóm bạn: ...
Vấn đề không phải là tiền bạc, mà là vì sao con bé này vừa nãy có biểu hiện say rượu, hiện tại lại tỉnh bơ như không?
Lại nói chỉ có chè nóng mới đựng vào bát, chứ có ai đời dùng bát đựng chè nước, rồi lại còn thêm đá như này không?
Không thấy các hàng chè lớn nhỏ đều là dùng ly hay cốc gì đó sao? phải vậy mới hấp dẫn chứ.
Quá thiếu chuyên nghiệp!
Giang An nhìn ra được thắc mắc của mọi người, cười hì hì giải thích: "Ngày đầu mở hàng còn có nhiều thiếu xót..."
Hoài Thanh gặp Giang An nhiệt tình mời mọc như vậy, cũng không nghĩ gì nhiều nữa mà cầm thìa lên.
Hiện tại xác thực có chút thèm đồ ngọt.
Từng hạt đỗ vàng ươm nằm yên tĩnh dưới đáy bát bị nàng xáo động, một lớp mỏng vẩn đục khẽ nổi lên, hương thơm mê người theo đó lan tỏa vào không gian, để Hoài Thanh không nhịn được mà nếm thử một thìa.
Vừa vào miệng, nước chè ngọt dịu hòa quyện cùng hương nước cốt dừa lan tỏa bay nhảy trên đầu lưỡi đánh thức vị giác, dịch vị bắt đầu tiết ra khiến toàn thân nàng thoáng chống như t·ê l·iệt.
Đỗ Xanh ngoài cứng trong mềm, hàm răng ngọc khẽ cắn một cái, hạt đỗ bùng nổ rồi từ từ nhẹ nhàng tan chảy xuống cuống họng, để lại dư vị bùi bùi đặc trưng.
Bùi thơm từ đỗ ngọt thanh từ đường, thế nhưng cảm giác khoan khoái này như cơn mưa rào mùa hạ, đến nhanh mà đi cũng nhanh để Hoài Thanh khó chịu, lập tức múc thêm một thìa.
Thìa thứ ba, thứ tư.
Cuối cùng hai tay bưng cả bát lên húp.
Càng húp càng thỏa mãn, hai má xúng xính phình to, muốn ngừng mà không được.
Ngon, thật sự ngon!
Hai mươi mấy năm có mặt trên đời, nàng chưa từng được nếm bát chè nào ngon như thế này!
Những người khác còn đang đắm chìm trong hoài nghi Giang An có phải sinh vật ngoài hành tinh hay không thì bị tiếng "ực ực" bên cạnh kéo trở lại hiện thực, đưa mắt nhìn sang, gặp cảnh nữ nhân cùng bàn húp chè mà giật mình.
"Quá ngon!"
Hoài Thanh đặt bát xuống bàn, dùng mu bàn tay quệt miệng xong còn thè lưỡi liếm láp.
Nhóm bạn: ...
Chuyện quái quỷ gì?
Ăn chè thì cũng thôi đi, ăn xong liếm tay là thế đếch nào?
Hình tượng tiểu thư quý phái, lá ngọc cành vàng của chúng ta đâu?
Làm sao lại thất thố như vậy?
Bọn hắn biết chủ ý của Trung Bết khi chi tiền bao toàn bộ cuộc đi chơi này, cũng hiểu nghĩa vụ của mình là giúp hắn "đẩy thuyền" làm quan hệ hai người trở nên thân thiết hơn.
Thế nhưng cả chuyến đi nàng rất kiệm lời, ngay cả tối nay cũng chỉ ngồi yên tĩnh một chỗ, thỉnh thoảng mọi người hỏi đến mới ậm ừ trả lời một câu, để cả đám vô cùng khó xử.
Hoài Thanh không để ý ánh mắt mọi người, thấy trên bàn còn năm bát chè, hai mắt sáng bừng hỏi:
"Mọi người không ăn chè sao?"
Cả nhóm nhìn nàng, một người lắc đầu.
"Vậy mình ăn!" Hoài Thanh đứng dậy cầm bát chè của người kia, cho lên miệng.
Ực ực.
Vài hơi, hết bát chè.
"Còn ai không muốn ăn chè không?" Gương mặt nàng tràn đầy thỏa mãn, lại tiếp tục hỏi.
"Chè thì có gì mà... "
Một người khác nên tiếng, lời còn chưa nói hết liền thấy bát chè trước mặt mình bị Hoài Thanh bưng mất.
"Ha!" Lại vài hơi hết bát chè.
"Còn ai không?"
Mặc dù tất cả đều có hơi men trong người, nhưng gặp Hoài Thanh uống liên tục ba bát chè còn không cảm thấy có gì không đúng?
Ba người còn chè vội vàng dùng hai tay giữ chặt bát của mình, hô:
"Tôi uống!!!"
Ba người đưa bát lên miệng, rất nhanh cũng được trải nghiệm cảm giác tương tự như Hoài Thanh.
"Ngon!"
"Ngon thật sự!"
Cả ba đồng thanh cho đánh giá, chỉ là bọn họ đàn ông biết tiết chế, sẽ không bộc lộ cảm xúc vô duyên như Hoài Thanh.
"Ê? Làm sao tao hết say rồi?" Một người trong đó thốt lên. Hắn là người uống nhiều nhất trong đám, vừa nãy còn nghe mọi người nói chuyện câu được câu không. Vậy mà hiện giờ cảm giác ù tai chóng mặt đã triệt để biến mất, toàn thân tràn đầy thanh tỉnh.
"Há? Mày nói tao mới để ý, đúng là hết thật này." Người còn lại cũng phản ứng, tinh thần tỉnh táo hơn bao giờ hết.
"Đây rồi!" Giang An đứng bên chứng kiến toàn cảnh, thấy mục đích đã đạt được, trong lòng rất phấn khích nhưng vẫn ra vẻ điềm đạm nói:
"Em không có nói sai chứ, chè này giải rượu là nhất!"
Sau đó lại chỉ vào Trung Bết nằm gục trên ghế: "Cho anh ấy uống đi, đảm bảo sẽ tỉnh ngay lập tức!"
Mọi người nhìn Trung Bết.
Mẹ nó! Ngủ chảy rãi luôn kìa!
"Vậy cho nó một bát đi!" Một người hướng Giang An đề nghị.
"Có ngay! Nhưng không thể miễn phí!"
"Bao nhiêu một bát?" Hoài Thanh hỏi, chè ngon như vậy nhất định sẽ không rẻ.
Giang An xòe năm ngón tay.
"Năm mươi?" Hoài Thanh giật mình, nàng chưa bao giờ thấy bát chè Đỗ Xanh nào đắt như vậy, nhưng nghĩ đến cảm giác vừa rồi thì cái giá này hoàn toàn xứng đáng.
"Không có, là năm nghìn một bát." Giang An sửa lại. Vốn nguyên liệu cùng công nấu một bát khoảng 3k, nàng định bán 8k, nhưng vì là ngày đầu khai trương cho nên giảm giá.
Thực ra ban đầu nàng thấy 8k vẫn còn quá rẻ, hàng ăn vặt cô Hương cạnh nhà bán 25k một ly đâu. Nhưng suy đi tính lại, người ta là thương hiệu lâu năm còn mình mới chỉ chân ướt chân ráo lên thành phố, không thể chặt chém nha.
"Năm nghìn... cái gì? Năm nghìn một bát?" Hoài Thanh ngỡ ngàng, cho rằng mình nghe nhầm, hỏi lại.
"Vậy cho chị một bát, à không hai bát đi!" Gặp Giang An gật đầu xác nhận, nàng liền gọi hai bát.
Một bát cho tên say ngất kia, một bát chính mình.
Nàng còn chưa thỏa mãn đâu.
Giang An đi mà trở lại, trên tay bưng theo hai bát chè.
"Em gái, cho tụi anh bốn bát!" Một thanh niên trong nhóm móc tờ 100k thanh toán.
"Có ngay!" Giang An vui vẻ, sau đó lại hỏi:
"Bát của hai anh đâu?"
"Hả? Tại sao?" Thanh niên không hiểu.
"Vì chỉ có tám cái bát." Giang An chỉ vào đống bát xếp chồng trên bàn, mặt không b·iểu t·ình trả lời.
"Sao không rửa?"
"Xe đạp quá nhỏ, không có chỗ đựng thùng nước."
Thanh niên: ...
Lần đầu tiên hắn gặp người bán hàng độc lạ thế này.
Chỉ có tám cái bát.
---
Bù chương mấy hôm nghỉ lễ.
Mọi người đọc truyện nhận được hoa tươi dư thì đề cử cho mình một hai bông đi ~