Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 0031: Ta phải báo cảnh sát
Sáng hôm sau.
Trung Vực.
Phòng họp tại tầng cao nhất tòa nhà Thượng Vân Tháp.
"Tôi hi vọng các vị cho cô Chu đây một câu trả lời thật thỏa đáng!" Một lão già âu phục chừng ngoài sáu mươi tuổi nghiêm nghị nói.
Trước mặt hắn là dãy bàn xếp thành hình vòng tròn, hai bên trái phải ngồi chừng mười người nam nữ, lớn nhất tóc đã bạc phơ, nhỏ nhất cũng không dưới ba mươi. Mà vị trí chủ tọa đối diện với hắn là một cô gái tóc ngắn mặt đeo kính đen, hai tay khoanh trước ngực, lưng tựa ghế, đôi chân thon dài gác thẳng lên bàn để lộ ra cặp đế guốc nhọn hoắt.
Điều kỳ quái là, ở đây có nhiều đàn ông như vậy nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ người nào dám liếc mắt nhìn cặp đùi trắng nõn không tì vết của nàng.
Càng đừng nói đến dưới chiếc váy ngắn đen bó sát kia...
"Giám đốc Bùi, chuyện này hoàn toàn thuộc trách nhiệm bên quản lý, không liên quan gì đến phòng tài chính chúng tôi đi?" Một người lên tiếng.
"Hồ Bửu Phương, ông đừng có đổ thừa, đây là việc của phòng nghiên cứu phát triển, liên quan đếch gì đến tôi!" Trưởng phòng tài chính Võ Hoàng Văn tức giận nói.
"Đúng vậy, hoàn toàn là việc của bên nghiên cứu phát triển, chúng tôi vô can!" Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng.
"Trưởng phòng Tạ, ông nói chuyện?" Bùi Anh Dũng nhìn chằm chằm vị trung niên họ Tạ.
"Giám đốc Bùi, mặc dù trên lý thuyết chuyện này đúng là thuộc phạm vi phòng nghiên cứu phát triển, nhưng... " Tạ Chiêu Trung phân trần.
"Chờ một chút!" Đúng lúc này, cô gái đeo kính mở miệng.
"Chu tiểu thư..." Bùi Anh Dũng nói, trong giọng mang theo chút run rẩy, dường như hắn rất sợ cô gái họ Chu này.
Chu Duyệt Hằng thu hồi hai chân, dùng ngón tay chỉ vào chiếc máy tính bảng trên bàn hỏi: "Bùi Anh Dũng, rốt cuộc ông đã tra được nguyên nhân vì sao lại có thể triệu hồi ra Paimon?"
Bùi Anh Dũng nghe đến câu này lập tức đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: "Chu tiểu thư, nhân vật triệu hồi ra Paimon gọi Mẹ Của Bạn... "
Chu Duyệt Hằng trừng mắt lườm hắn, nhưng chợt nhận ra bản thân đang đeo kính đen, cho nên đổi cái biện pháp, ngồi thẳng lưng dậy, gằn giọng: "Tôi hỏi những thứ này sao?"
Bùi Anh Dũng hoảng hốt: "Tạ Chiêu Trung, Chu tiểu thư đang hỏi, làm sao còn không trả lời?"
Tạ Chiêu Trung vội vàng đứng lên: "Tôi... ngay sau khi nhận được chỉ thị tôi đã lập tức cho nhân viên điều tra... thế nhưng mà tài khoản người chơi đó tài khoản khách... không có thông tin căn cước... lần theo địa chỉ IP đăng ký tài khoản cũng chỉ ra được kết nối đến từ Đông Vực... "
Rầm!!!
"Không căn cước công dân, không địa chỉ IP, cái này cũng gọi là điều tra? Chu gia trả lương cho lũ ăn hại các người chỉ để nghe những lời như vậy? Lại nói, tôi quan tâm đến những cái này sao? Thứ tôi muốn hỏi chính là, vì sao Paimon lại bị triệu hồi ra??" Chu Duyệt Hằng vỗ mạnh mặt bàn đứng lên quát.
Tiếng quát rất lớn khiến mọi người trong phòng cảm giác lỗ tai như bị xuyên thủng, đầu óc ong ong chấn động, phải mất một lúc sau Tạ Chiêu Trung mới hoàn hồn, lí nhí nói:
"Chu tiểu thư, tôi... hôm qua tôi đã điều động toàn bộ lập trình viên rà soát lại, kết quả cho thấy trò chơi hoàn toàn không có dấu hiệu bị can thiệp... nhưng không hiểu làm sao... Trong này là video ghi lại hình ảnh phòng lưu trữ máy chủ từ ngày ra mắt Vọng Tiên đến nay... tiểu thư cũng biết... không có chìa khóa của giám đốc Bùi không ai có thể ra vào..."
Tạ Chiêu Trung lắp bắp phân trần, nói đến phần sau cơ hồ muốn đá quả bóng trách nhiệm cho Bùi Anh Dũng.
Những người khác trong lúc Chu Duyệt Hằng gào quát thì từng người đều cúi đầu cậy móng tay, phảng phất như chuyện này không hề liên quan gì đến mình.
Chỉ có Bùi Anh Dũng là đang tắm trong mồ hôi, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm Tạ Chiêu Trung, hận không thể xé xác đối phương ngay lập tức.
Bình thường mà nói, hắn thân là giám đốc quyền cao chức trọng, có sai phạm chỉ cần kiếm dê thế mạng là được. Thế nhưng có một chuyện mà những người trong phòng này không biết, đó là chìa khóa phòng lưu trữ do hắn quản lý chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, còn thực tế Trương Mỹ Lan chủ tịch tập đoàn Thượng Vân mới là người nắm giữ.
Nói theo cách khác, trước giờ hắn chưa từng cầm chìa khóa, hắn chính là dê, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đá ra đường.
Chu Duyệt Hằng hừ lạnh nói: "Paimon là miếng mồi đóng góp đến 21% trong tổng số 6 triệu tỷ doanh thu tháng trước. Vốn là xác suất bằng không, vậy mà hiện tại bị người triệu hồi đi ra. 21% đấy là bao nhiêu tiền?"
"Chu tiểu thư, là một phẩy hai mươi sáu triệu tỷ!" Trưởng phòng tài chính Võ Hoàng Văn trả lời.
Chu Duyệt Hằng gật đầu, nhìn hai vị đang đứng như trời trồng trong phòng: "Trương chủ tịch đã nói, chuyện tiền bạc có thể tạm thời không truy cứu, nhưng người triệu hồi nhất định phải tìm ra. Bùi Anh Dũng, Tạ Chiêu Trung, các ông định thế nào?"
Bùi Anh Dũng đắn đo một hồi, sau đó lên tiếng: "Nếu không chúng ta thông báo tài khoản kia lợi dụng lỗ hổng game trục lợi rồi trực tiếp xóa tài khoản của hắn?"
Chu Duyệt Hằng vỗ trán, tự hỏi không hiểu sao mẹ nàng lại đề cử một tên ngu thế này lên làm giám đốc: "Bug game? Xóa tài khoản? Ông cmn coi người chơi là lũ đần không nhận ra uẩn khúc trong đó hay sao? Làm như vậy rồi uy tín Thượng Vân sẽ đi về đâu?"
"Lại nói, tôi muốn tìm người, không phải xóa tài khoản!"
"Là tìm người, ông hiểu không?"
Chu Duyệt Hằng như tăng xông, không hề kiêng nể tuổi tác, trực tiếp văng bậy.
Bùi Anh Dũng còn muốn nói điều gì, nhưng lập tức bị Chu Duyệt Hằng chặn họng: "Bất kể thế nào cũng không thể xóa!"
"Hiện tại việc tối quan trọng là tìm ra người đã triệu hồi được Paimon? Hiểu?"
Bùi Anh Dũng vội vàng đáp: "Hiểu, hiểu rồi... tôi sẽ lập tức bố trí người đi làm!"
Mười mấy người còn lại cũng đồng loạt đứng dậy nghiêm túc hô: "Chu tiểu thư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra!"
"Tốt! Từ giờ đến trước ngày họp báo ra mắt VRS1, nếu không tìm ra thì các vị cũng không cần đến Thượng Vân làm việc nữa!"
Nói xong, đảo mắt nhìn mọi người một vòng, sau đó mới cất bước về phía cửa ra vào.
Bùi Anh Dũng lẽo đẽo theo sau tiễn.
Chờ hai người đi rồi, mọi người trong phòng mới nhẹ nhàng thở ra, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, cuối cùng tất cả dồn ánh mắt về phía Tạ Chiêu Trung.
"Trưởng phòng tạ, ông giỏi về tin học, việc này không phải rất đơn giản sao?"
Tạ Chiêu Trung thở dài: "Quả thật rất đơn giản, chỉ cần hắn online là có thể truy ra vị trí IP cụ thể..."
"Mẹ Của Bạn, cái tên này hẳn là nữ giới, vậy phải gọi là nàng mới đúng chứ?" Một người khác chen ngang thắc mắc.
Mọi người trợn mắt nhìn hắn.
Cái đệch! đây là vấn đề cần quan tâm à?
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."
"Vừa nãy ông nói ở Đông Vực đúng không, tôi có ít tay chân bên đó, để tôi liên hệ cho chúng chuẩn bị."
"Thế nhưng mà từ hôm qua đến giờ hắn... nàng không có online." Tạ Chiêu Trung tiếp tục nói.
Câu nói vừa ra, mọi người trong phòng bỗng cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
"Đừng bảo từ giờ đến họp báo tên đó không online lấy một lần đấy nhé?" Một người vô thức nói.
Đúng lúc Bùi Anh Dũng quay trở lại phòng, nghe được câu nói này lập tức gầm lên: "Lão già c·hết tiệt, ngậm cái mồm thối của ông lại!"
"Tất cả nghe cho rõ, từ giờ cho đến lúc tìm được người, bất cứ ai cũng không được phép rời khỏi Thượng Vân Tháp!"
...
Chu Duyệt Hằng đứng trong thanh máy rút điện thoại ra bấm số, một lát sau tai nghe truyền đến âm thanh:
"Ta nghe!"
"Trương chủ tịch, trước mắt còn chưa tra được gì, chỉ biết mục tiêu ở Đông Vực." Chu Duyệt Hằng nói.
"Ừm, cái này ta đã sớm biết!" Đầu bên kia trả lời, sau đó lại nói: "Không ở trước mặt người khác không cần xưng hô chức vụ."
Chu Duyệt Hằng cảm nhận được giọng nói không vui, chần chừ một lát mới tiếp tục: "Mẹ, không phải chỉ là một tinh linh trò chơi thôi sao, nếu không chúng ta lại tạo ra vật phẩm độc nhất khác?"
Lần này ngữ khí âm thanh trong điện thoại không chỉ có không vui mà còn phảng phất chút hoảng sợ: "Con gái, đừng để ta nhắc lại, Chu gia chúng ta làm chủ tập đoàn Thượng Vân nhưng thực chất cũng chỉ là đại diện thay cho những "người kia". Chuyện lần này nghiêm trọng vượt qua tưởng tượng của con, cho nên tốt nhất đừng tự ý quyết định, cũng đừng đào sâu tìm hiểu, làm tốt việc của mình là được. Nhớ chưa?"
"Vâng!" Chu Duyệt Hằng đáp.
"Bọn họ đã phái "Kẻ Săn Đêm" đến Đông Vực, những kẻ mà Thức Tỉnh Giả cũng phải e ngại. Ta có linh cảm thời gian tới sẽ không quá yên bình, con không có việc gì thì tập trung vào tu luyện, đừng dại dột mà chạy đến đó."
"Ta còn có việc, thế nhé!"
Tút tút.
Đầu dây bên kia nói xong liền ngắt kết nối.
"Kẻ Săn Đêm... Thức Tỉnh Giả cũng phải e ngại?" Chu Duyệt Hằng lẩm bẩm.
Nàng vốn tin tưởng vào logic, tin tưởng vào khoa học văn minh, thế nhưng từ khi Thức Tỉnh Giả xuất hiện đã phá vỡ duy tâm của nàng.
Cách không điều khiển đồ vật, sức mạnh phi thường, phép thuật siêu nhiên... những thứ tưởng chừng chỉ có trong phim ảnh, nay lại hiện hữu giữa đời thường.
Thức Tỉnh Giả, dân thường là không thể nào biết đến khái niệm này. Đến bản thân nàng phải dựa vào vòng quan hệ của Chu gia mới may mắn được trở thành một trong số đó.
Tuy là tầng lớp thấp kém nhất, nhưng nàng cũng được biết một ít bí mật, tỉ như Hệ Thống Đại Máy Chủ trò chơi Vọng Tiên được chạy bằng một loại năng lượng thần bí nào đó gọi là "Niệm". Hoàn toàn độc lập, không cần nguồn điện, không dây dợ, không internet, nhưng vẫn có thể kết nối hàng tỷ người chơi.
Những thứ này đã vượt tầm hiểu biết của nhân loại, đến cả khoa học cũng bó tay không thể nào lý giải thì nói gì đến việc xâm nhập, chỉnh sửa kết cấu trò chơi?
Vậy mà một tinh linh vốn không có tỉ lệ xuất hiện lại bị người triệu hồi ra. Điều này chẳng phải nói hệ thống máy chủ bị người ngoài can thiệp?
Thủ đoạn này nhất định chỉ có Thức Tỉnh Giả, thậm chí là một kẻ có năng lực trên cả những "người kia".
"Nhưng rốt cuộc là kẻ nào?"
Chu Duyệt Hằng tựa lưng vào tường, nâng hai đầu ngón tay ray ray huyệt thái dương, lâm vào suy nghĩ.
Điều kì lạ là tại ngón tay của nàng lúc này tỏa ra một tầng sương trắng nhàn nhạt, chậm rãi tạo thành hư ảnh mơ hồ. Hư ảnh không có bộ dáng cụ thể, lúc giống đầu sói, lúc giống hổ, lúc lại vươn dài như cánh chim, đôi cánh lượn lờ trong khoang thanh máy, nhẹ nhàng huy động không khí tạo thành luồng gió thổi vào người nàng.
Nếu Giang Phong nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ rất ngạc nhiên.
Nàng vậy mà có thể tụ ra Linh Lực!
...
"Hắt xì!"
"Quái! Ai nhắc mình vậy nhỉ?" Giang An đứng tại vỉa hè bờ biển trước nhà, dùng ngón út ngoáy ngoáy mũi mà không hề biết rằng giờ này có một đống người tai to mặt lớn hận không thể tìm ra nàng ngay lập tức.
"A, bên kia có câu cá!" Phát hiện bờ kè gần đó có nhóm người cầm cần câu, Giang An liền đảo bước đi qua.
Nghe thấy tiếng dép lê loẹt quẹt, một ông cụ trong nhóm hơi nhíu mày liếc nhìn Giang An, giơ ngón tay lên miệng làm ra dấu im lặng.
Giang An hiểu ý, ngồi xổm xuống bên cạnh, kéo chiếc giỏ lưới móc ở bờ đá lên xem, bên trong đã có mấy con cá to bằng hai đầu ngón tay.
Nàng tán thưởng: "Oa... lợi hại!"
Ông cụ nghe xong lập tức vui vẻ nói: "Hơn một tiếng mới được nhiêu đây thì lợi hại gì chứ, nếu không phải sáng sớm nay trời mưa làm cá đi trú hết thì tầm này ít cũng phải được nửa giỏ rồi!"
Giang An gật gật đầu, nói về phương diện này, nàng lớn lên cạnh hồ Tam Sơn cho nên cũng xem như biết một chút về tập tính của cá.
Khi trời mưa, mặt nước liên tục bị động làm giảm lượng oxy hòa tan trong nước, hiện tượng này khiến cá cảm thấy không an toàn mà lặn xuống chỗ sâu hơn. Ngoài ra, mưa là nước ngọt, cho nên đối với cá biển mà nói nước mưa sẽ khiến chúng bị khó chịu, tránh xa.
Dưới điều kiện thời tiết như vậy mà vẫn có thể câu được, ông cụ tuyệt đối là cao thủ!
Xem ra, lời ông cụ nghe thì có vẻ khiêm tốn nhưng thực chất trong giọng lại không giấu được kiêu ngạo.
Giang An hiểu rồi, ông cụ đây là đang trang bức!!
Chỉ là nàng không có vạch trần, ngược lại còn tỏ ra ngưỡng mộ nói: "Cụ thật sát cá nha!"
Ông cụ nghe được lời này lại càng phổng mũi hơn, hỏi ngược nàng: "Con gái, con cũng biết về câu cá?"
Giang An lắc đầu xong lại gật đầu.
Lắc và vì so với câu cá, nàng thích quăng chài hơn, một mẻ hốt gọn, việc gì phải mất thời gian ngồi giật giật cái cần.
Gật, là vì nghĩ đến cảnh ngày trước thường dong thuyền ra hồ, theo bản năng nói: "Biết, nhưng cháu không am hiểu về câu, còn tay không bắt cá thì có thể..."
Ông cụ nghe xong kinh ngạc nhìn nàng mà thốt lên: "Bắt cá? Có thể tay không bắt cá?"
Người xung quanh nghe thấy ông cụ thốt lớn cũng hiếu kỳ quay sang hóng.
Giang An im lặng, trong đầu suy nghĩ tìm cách miêu tả quăng lưới rồi dùng tay gỡ cá là thế nào. Nhưng trong mắt ông cụ, thấy nàng ngập ngừng liền cho rằng nàng khoác lác, tức giận nói: "Con gái, khoác lác cũng phải xem bản thân mình trước đã, đôi tay nhỏ bé trắng trẻo thế này có thể bắt nổi cá sao!"
Nói đến đây, ông cụ bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, hoảng sợ nói:
"Con gái, đừng bảo tay không bắt cá là dùng kích điện đấy nhé? Không được rồi, ta nói này, kích điện bắt cá là hành vi vô cùng tàn bạo, không chỉ tận sinh tận diệt mà còn là hủy hoại môi trường sinh thái. Con nhìn xem, đoạn bờ biển này mặc dù nước sâu, lại gần quán ăn vặt nơi mà hàng ngày người ta đổ thức ăn thừa xuống, theo lý mà nói phải có nhiều cá, nhưng đằng này lại rất ít cá. Bởi vì sao? Bởi vì mấy tháng trước có người lén lút kích điện khiến già trẻ lớn bé cá c·hết hàng loạt, không còn dám lảng vảng đến nữa. Con gái, con im lặng như vậy lẽ nào con là thủ phạm? Không được rồi, ông phải giảng cho con hiểu, kích điện chuyện này là hành vi táng tận lương tâm, nhân quả rất lớn..."
Ông cụ nói một thôi một hồi, càng nói giọng càng yếu, hít vào thì ít thở ra thì nhiều.
Giang An trợn tròn mắt, cảm giác sắp có án mạng xảy ra, vội vàng nói: "Cụ à, cháu không có kích điện, mà là thế này."
Vừa nói vừa khoa tay làm động tác ví dụ.
Ông cụ nhìn xong lại càng hoảng: "Cái gì? Còn biết đánh mìn? Không được rồi, ngồi im đấy, ta báo cảnh sát..."
Giang An: ...
Thần cmn mìn!
Nhìn mình giống người của tổ chức khủng bố lắm sao???
"Ông nội? Linh Linh?" Đúng lúc này, một âm thanh nữ giới vang lên.
---
Truyện đăng tại vtruyen.com
Cảm ơn mọi người đã đề cử hoa tươi, đột phá top 176 trên bảng tổng đề cử rồi ~
Mình viết có hơi chậm, thông cảm!