Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 36: Mục đích

Chương 36: Mục đích


Diệp Văn Trí bán tín bán nghi nhìn Giang Phong, cân nhắc một hồi cuối cùng vẫn là đưa cổ tay ra.

Nếu không vì câu chuyện trước đó, hắn sẽ không phí thời gian cùng Giang Phong chơi đùa. Nhưng có đám lão già thọ hơn 80 tuổi kia làm án lệ, lại chỉ là bắt mạch, không mất mát gì, hắn muốn thử một lần.

Loại sự tình này cũng tương tự như những người chơi bạc trực tuyến vậy, biết rõ là sẽ thua, nhưng vẫn ôm tâm lý đánh cược một lần chứ không nguyện ý tin tưởng là l·ừa đ·ảo.

Giang Phong nhẹ nhàng đặt đầu ngón trỏ và ngón giữa lên cổ tay Diệp Văn Trí, tập trung tĩnh tâm.

Y Thuật loại này hắn đương nhiên một chữ bẻ đôi cũng không biết. Nhưng với tu tiên giả mà nói, chữa bệnh cho phàm nhân còn cần kiến thức y học cái gì à?

Một tia Chân Khí vào, bách bệnh tự tiêu tan.

Cơ mà diễn thì phải diễn tròn vai, đã nhận "danh y chân truyền" rồi, vậy cũng không thể quá qua loa.

Cho nên nhìn bề ngoài hắn như đang bắt mạch xem bệnh, thực chất là vận dụng thần thức đi "khám bệnh" cho đối phương.

Chỉ là, không "khám" thì thôi, khám rồi lại không khỏi giật mình.

Diệp Văn Trí lão già này là một người chuẩn bị bước vào Quỷ Môn Quan!

Lại giả vờ xem xét một hồi rồi mới thu tay, ánh mắt nghiêm túc nhìn đối phương, nói:

"Mạch không đều, khi thở phát ra tiếng rít khò khè, là dấu hiệu của việc phổi bị tổn thương. Tim đập nhanh, loạn nhịp, có cảm giác đau như bóp nghẹt ở ngực. Ngoài ra thận, gan và dạ dày cũng gặp vấn đề nghiêm trọng. Hẳn là gần đây thường xuyên mất ngủ, đi tiểu đêm nhiều, thậm chí tiểu ra máu, ăn không ngon miệng, ho ra chất nhầy trắng."

"Các ngón tay phình như dùi trống, da móng xanh tím tái, nếu đoán không nhầm, phần bàn chân và mắt cá chân hiện cũng sưng rất to."

"Với những dấu hiệu này, ta dám khẳng định trên người ngài mang ít nhất ba loại u·ng t·hư. Đã thế tất cả đều đã ở vào giai đoạn cuối, khả năng chỉ còn sống được không quá nửa năm!"

Lời này của hắn là nói thật.

Lục phủ ngũ tạng của Diệp Văn trí có thể nói là đã hỏng bét, thậm chí hắn còn cảm nhận được trên người đối phương nồng nặc mùi tử khí, cỗ tử khí này đã lan tràn khắp toàn thân, một khi dâng qua đỉnh đầu, cho dù là thần tiên cũng cứu không nổi.

Diệp Văn Trí nghe xong phản ứng đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó tâm tình dần dần chuyển sang kích động. Bởi những lời này giống y hệt bệnh án của hắn, nhất là câu nói cuối cùng kia. Chuyện hắn chỉ còn sống được nửa năm chỉ có hắn và bác sĩ riêng của mình biết. Thậm chí vì chuyện này mà hắn đã lập di chúc, dặn dò luật sư đợi hắn đi rồi mới được công bố đâu.

Vậy mà thiếu niên trước mặt này chỉ dựa vào bắt mạch liền có thể nói hết ra bệnh tình của hắn.

Chẳng lẽ... mạng hắn còn có thể cứu?

Cho dù là không, cũng đáng để đánh cược một lần.

Nghĩ đến đây, Diệp Văn Trí đứng bật dậy, hai tay gắt gao nắm chặt vai Giang Phong, lắp bắp: "Tin... tôi tin rồi... Tiểu Phong... Cậu thật có thể chữa cho tôi? Thật có thể?"

"Chữa được hay không còn phải tùy thuộc vào ngài." Giang Phong chậm rãi nói.

Hắn biết, với trình độ y thuật hiện tại của phương thế giới này, tình trạng của Diệp Văn Trí có thể nói là vô phương cứu chữa. Nhưng với hắn mà nói, chỉ là tốn một chút Chân Khí mà thôi.

Diệp Văn Trí thấy hắn úp úp mở mở càng thêm sốt ruột: "Tiền đúng không? Cậu cứ ra giá, bao nhiêu tôi cũng bỏ ra được!"

"Tiền bạc chỉ là một chuyện..." Giang Phong ra vẻ lưỡng lự: "Phương thuốc bắc kia đòi hỏi rất nhiều dược liệu, mà ta thì lại không có sẵn..."

"Dược liệu? Cậu yên tâm! Cần những gì cứ nói, tôi sẽ tự mình chuẩn bị!" Diệp Văn Trí không hổ là người từng trải, vừa nghe đã hiểu được ý tứ trong đó.

"Vậy thì tốt rồi!" Giang Phong đứng dậy chỉ vào phòng của mình nói: "Bên ngoài không tiện, ngài vào phòng ta đợi một lát."

Nói xong hắn quay người đi vào phòng Giang An, lát sau cầm trên tay một chiếc hộp gỗ trở ra, thấy Diệp Văn Trí vẫn còn ngây ngốc, ngoắc ngoắc tay gọi: "Còn đứng đấy làm gì."

...

Trong phòng, Diệp Văn Trí nằm trên giường nhìn chiếc hộp gỗ, tò mò hỏi: "Đấy là cái gì?"

Giang Phong: "Đồ nghề!"

Diệp Văn Trí: "Đồ nghề chữa bệnh?"

"Đúng!" Giang Phong mở hộp lấy ra một cuộn chỉ, rồi lại rút cây kim cắm trên cuộn chỉ xuống, nói: "Trước mắt ta giúp ngài kiềm chế bệnh phát triển, đợi thu thập đủ dược liệu mới có thể chữa trị dứt điểm."

"Cậu định làm gì?" Diệp Văn Trí.

"Đương nhiên là châm cứu!" Giang Phong.

"Bằng kim khâu?" Diệp Văn Trí hoảng sợ.

"Đúng vậy!"

"Cái này... không phải châm cứu thì phải dùng kim chuyên dụng gì đó sao?" Diệp Văn Trí đột nhiên cảm thấy bất an.

"Hỏi nhiều vậy làm gì!" Giang Phong búng tay một cái, cây kim trực tiếp găm vào mi tâm, để hắn ngã vật ra giường.

Thấy đối phương b·ất t·ỉnh rồi mới lẩm bẩm: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì có giá trị để ta lợi dụng đi!"

Dứt lời, hai tay hắn bấm pháp quyết 《Cửu Linh Huyền Dương Công》 một cỗ Chân Khí nhàn nhạt màu xanh lam từ trong kinh mạch tràn ra, sau đó từ từ hội tụ tại đầu ngón tay, b·ốc c·háy như ngọn lửa.

Màu xanh lam đại diện cho Chân Khí hệ Thủy. Theo lý mà nói, liên quan đến sinh mệnh thì Chân Khí hệ Mộc là tốt nhất, bởi Mộc đại diện cho "Sinh". Thế nhưng Ngũ Hành Linh Căn của hắn không có hệ Mộc, không cách nào tạo ra Chân Khí tương ứng, cho nên chỉ có thể dùng Thủy thay thế.

Ngoài ra cũng phải nói linh căn của Diệp Văn Trí là Cửu Linh ô tạp, đồng nghĩa với việc có thể tiếp nhận mọi loại Chân Khí, nếu không liền khó làm.

Thấy Chân Khí đã tích tụ đủ, Giang Phong nhanh chóng vung tay điểm chỉ sáu lần lên sáu vị trí khác nhau trên ngực Diệp Văn Trí.

"Hoàn Dương Trận!!"

Vừa dứt câu, linh lực trong người hắn điên cuồng phun trào, rót vào vị trí đã điểm chỉ, tạo thành một ảo ảnh trận pháp hình ngôi sao lục giác sáng rực.

Một giây tiếp theo, cảnh tượng kì dị xảy ra, vô số phù văn cổ xưa bốc lên từ ảo ảnh cuốn lấy thân thể Diệp Văn Trí, để hắn từ từ bay lên rồi trôi lơ lửng giữa căn phòng.

Cấu tạo cơ thể con người có tổng cộng mười bốn kinh mạch, trong đó mười hai mạch tương ứng với mười hai cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g cụ thể. Hai mạch "Nhâm" "Đốc" còn lại đóng vai trò quan trọng trong việc điều hòa và cân bằng mười hai kinh mạch trên.

Ngoài ra còn có tám kinh mạch phụ, gọi Bát Mạch Kỳ Kinh. Các mạch phụ này có tác dụng hỗ trợ và liên kết các kinh mạch chính, giúp duy trì cân bằng năng lượng trong cơ thể.

Điều Giang Phong muốn làm chính là dùng Chân Khí khôi phục "Nhâm Mạch"!

Bởi "Nhâm Mạch" liên quan đến lục phủ ngũ tạng, cũng là đại diện cho "Sinh"!

"Kết!"

Rất nhanh, theo tiếng hắn hô, tử khí trên người Diệp Văn Trí dần tản đi, cơ hồ phai nhạt gần một nửa, sắc mặt vốn tái nhợt cũng dần dần trở nên hồng nhuận đầy sức sống.

Đến đây Giang Phong lập tức thu tay, để Diệp Văn Trí hạ xuống giường, không tiếp tục chữa trị.

Hắn chữa bệnh chữa một nửa.

Sở dĩ, đáp ứng chữa trị cho Diệp Văn Trí vì hai nguyên nhân.

Thứ nhất, qua ký ức hắn biết cố chủ cỗ thân thể này rất kính phục những quân nhân chiến sĩ bảo vệ tổ quốc. Mà Diệp Văn Trí thời trẻ lại từng tham gia kháng chiến chống giặc ngoại xâm, bệnh tình của hắn trở nặng một phần là do chịu ảnh hưởng từ những v·ết t·hương cũ này.

Hiện tại số phận để hai người gặp mặt, đương nhiên sẽ ra tay cứu giúp, cũng coi như giải quyết tâm nguyện cho cố chủ.

Về phần lý do thứ hai.

Hôm trước Tiểu Linh thao thao bách tuyệt về thiếu nữ tiểu phú bà khiến hắn nổi lên tò mò, quyết định lên mạng tìm hiểu một phen. Tuy không quá chi tiết, nhưng không ít thông tin như tiểu sử, quá trình phát triển, cơ ngơi được Diệp gia công khai.

Nói cách khác, hắn biết được lão già đang nằm trước mặt đây là một người không chỉ siêu giàu mà quan hệ nhân mạch cũng rất rộng.

Hắn muốn mượn tay Diệp gia gom góp dược liệu.

Dược liệu, đây mới là mục đích chân chính của hắn.

Lấy hắn suy tính, tuy rằng trò chơi Vọng Tiên kia cho tốc độ thăng tiến tu vi kinh người, nhưng với bản tính cẩn thận của mình, hắn sẽ không quá dựa dẫm vào thứ mà hắn không hiểu rõ.

Cho nên hắn vẫn là chọn đường lối truyền thống: Linh Khí, Công Pháp và Đan Dược.

Linh khí, mặc dù phương thế giới này rất mỏng manh nhưng vẫn đủ chèo chống tu luyện.

Công pháp thì càng không cần nghĩ, kiến thức của hắn đủ xây thành thư viện.

Về phần đan dược...

Tu tiên, càng về sau tiến độ càng chậm, nhưng nếu là có đan dược làm phụ trợ, vậy tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Chỉ là, muốn luyện chế đan dược thì phải có dược liệu.

Đan dược bình thường không nói, bởi dược liệu đều là thảo mộc bán đầy ngoài chợ. Nhưng một số đan dược đặc thù tỉ như Trúc Cơ Đan, dược liệu yêu cầu không phải mớ rau cọng cỏ có thể dễ dàng tìm thấy.

Mà hắn thì không biết phương thế giới này có những dược liệu đó hay không.

Đây mới là vấn đề làm hắn đau đầu.

Hiện tại tốt rồi, gieo xuống Diệp Văn Trí một cọc ân tình, còn lo không có chân chạy giúp hắn nghe ngóng?

Với hắn mà nói chữa dứt điểm mấy thứ phàm bệnh này thật đúng như cái tiện tay, nhưng cũng không thể dễ dàng trị, mà cần phải khai thác lợi ích tối đa.

Giang Phong nhìn Diệp Văn Trí nằm bất động, đoán chừng khoảng mười phút nữa mới tỉnh lại. Hắn không vội đánh thức mà tiếp tục chìm vào suy tư, một lát sau cầm lấy cây kim đâm lung tung mười mấy nhát lên người đối phương, sau đó mới đi ra khỏi phòng.

Đã diễn phải diễn tròn vai.

Châm cứu mà lại không có vết kim, nghe cũng quá giả đi.

---

Chương 36: Mục đích