Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 0037: Điều tra

Chương 0037: Điều tra


Một lát sau, Giang Phong cầm trên tay một mảnh giấy quay trở lại phòng.

Trên giấy viết đầy chữ, đều là tên các loại thảo dược.

Hắn chuẩn bị luyện chế một ít đan dược phục vụ tu luyện.

Giống như bác sĩ đầu bếp thầy thợ các loại, luyện đan cũng là một loại nghề nghiệp ở tu tiên giới. Những người theo đuổi nghề này được gọi là Luyện Đan Sư, tùy theo trình độ mà chia thành cấp bậc từ Nhất Phẩm đến Cửu Phẩm. Cấp bậc càng cao, đại biểu cho tay nghề càng lão luyện.

Chỉ là luyện đan rất khó, không những đòi hỏi thiên phú cực cao mà còn cần hao phí rất nhiều tài nguyên dược liệu.

Bởi vậy mà địa vị của Luyện Đan Sư luôn thuộc hàng cao quý nhất. Cho dù chỉ là nhất phẩm, bất kể đi đến nơi nào cũng đều được coi trọng.

Giang Phong không phải Luyện Đan Sư, nhưng nắm giữ trong tay không ít thủ đoạn luyện đan. Một số là từng cứu mạng đối phương, được đối phương dùng truyền thừa để báo đáp, cũng có một số là trắng trợn ra tay c·ướp đoạt.

Có điều đa phần đều là loại cấp thấp, đại khái chỉ có thể luyện chế các loại đan dược phục vụ cho Nguyên Anh Cảnh trở xuống.

Nhưng như vậy cũng đủ rồi, hiện tại hắn mới chỉ là Luyện Khí tầng hai đâu.

Diệp Văn Trí lúc này đã tỉnh lại.

Điều đầu tiên hắn cảm nhận được là những nặng nề mỏi mệt dày vò hắn bao nhiêu năm qua tựa như biến mất, thay vào đó là cảm giác đầu óc nhẹ nhõm minh mẫn, hít thở thông thuận, cơ bắp tràn đầy sức sống. Để hắn có loại ảo giác hoài nghi bản thân vừa mới tái sinh trở lại thời thanh xuân trai trẻ.

"Tỉnh rồi hả." Giang Phong mỉm cười nhàn nhạt, khép lại cửa phòng rồi đưa mảnh giấy đến trước mặt Diệp Văn Trí:

"Tạm thời giai đoạn nguy hiểm đã qua, nhưng muốn triệt để giải quyết căn cơ thì cần phải uống thuốc một thời gian nữa. Đây là danh sách dược liệu của phương thuốc, chỉ cần ngài thu thập đầy đủ, ta sẽ giúp ngài sắc thuốc."

"Những dòng gạch chân là cần thiết, thu thập càng sớm càng tốt. Còn lại thì cứ thư thả, nhưng cũng đừng lâu quá, tốt nhất là trong vòng một tháng. Nếu để qua khoảng thời gian vàng này, vậy ta cũng không dám khẳng định điều gì."

Giọng Giang Phong rất nghiêm túc.

Danh sách liệt kê toàn là phàm dược, với thực lực của Diệp gia, hắn tin chỉ cần vài ngày là có thể thu thập được bảy tám phần.

Tất nhiên phương thuốc cái gì đó chỉ là bịa đặt. Mục đích chân chính là mượn tay Diệp Văn Trí để thu thập tài nguyên dược liệu, phục vụ mục đích tu luyện của hắn.

Diệp Văn Trí tiếp nhận tờ giấy, không vội mở ra xem mà liếc nhìn Giang Phong đánh giá.

Hắn cả đời lăn lộn ngoài xã hội, tiếp xúc đủ loại người. Thiếu niên trước mặt này tuổi tác nhìn rất nhỏ nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ điềm tĩnh đến khó tin. Là loại khí chất mà người trưởng thành bình thường căn bản là không thể nào có được.

Chỉ là hắn không bày tỏ ngờ vực mà cẩn thận nhét tờ giấy vào túi áo, đứng dậy khẽ nắm tay Giang Phong, nói:

"Cảm ơn cậu! Tôi lập tức đi làm!"

"Được!"

...

Tài xế từ xa gặp Diệp Văn Trí rời khỏi nhà liền vội vàng tiến lên tiếp đón, đợi đến gần thấy hắn một thân quần áo trắng lấm tấm những v·ết m·áu khô, hoảng hốt hỏi: "Chủ tịch, ngài làm sao vậy?"

"Không có gì! Ta vừa châm cứu mà thôi!" Diệp Văn Trí trả lời.

"Châm cứu?!" Tài xế nghi hoặc.

"Chủ tịch, nếu không chúng ta gọi người đến xử lý đám lang băm này?" Tài xế vội vàng móc điện thoại ra chuẩn bị bấm số.

Hắn làm lái xe cho Diệp Văn Trí đã mấy chục năm, biết chủ tịch hay đến mấy cơ sở y học cổ truyền, nhưng chưa từng thấy lần nào châm cứu xong mà lại be bét máu như thế này.

Đây còn không phải là gặp phải lang băm l·ừa đ·ảo?

"Bớt nói nhảm, lên xe!" Diệp Văn Trí trợn mắt nhìn tài xế.

Trên xe.

"Chủ tịch, ngài muốn đi đâu?" Tài xế khởi động máy.

"Về... à không, đến bệnh viện S." Diệp Văn Trí định là trở về nhà rồi gọi bác sĩ riêng đến khám, hắn muốn kiểm chứng xem có đúng bệnh tật đã thuyên giảm như lời Giang Phong nói hay không. Nhưng ở nhà không có thiết bị y tế chuyên dụng như chụp chiếu xét nghiệm, cho nên dứt khoát đến bệnh viện một chuyến.

"Vâng!" Tài xếp đáp lại, bắt đầu đánh lái rời đi.

Diệp Văn Trí lấy ra điện thoại, tìm trên danh bạ một dãy số, bấm gọi.

"Chủ tịch Diệp!" Một lát sau đầu bên kia truyền đến giọng nói.

"Giám đốc Bùi, tôi muốn một buổi khám tổng quát trong vòng mười phút nữa." Diệp Văn Trí nói, số hắn gọi đến là giám đốc bệnh viện S, bệnh viện hiện đại nhất thành phố.

"Vâng! Tôi lập tức thu xếp. Không biết ngài còn có yêu cầu gì nữa không?"

"Cảm ơn, không có!"

Tút! Tút!

"Chủ tịch, đây là toàn bộ thông tin ngài yêu cầu." Lái xe đợi Diệp Văn Trí tắt máy rồi mới đưa ra một phong tài liệu.

"Nói qua một chút." Diệp Văn trí vừa tiếp nhận vừa nói.

"Cô bé này gọi Giang Minh An, là người thôn Tam Sơn, cha mẹ q·ua đ·ời trong một t·ai n·ạn lao động, hiện sống cùng người dì ruột. Mặc dù gia cảnh khó khăn nhưng thành tích học tập lại rất tốt, là thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp cấp hai vừa rồi. Ngoài ra cô bé còn có một người anh trai song sinh. Cả ba người mới dọn lên thành phố không lâu, sống tại căn biệt thự số 29 kia." Tài xế tóm tắt.

Diệp Văn Trí "ừm" một tiếng, lật xem tài liệu. Bên trong ghi chép tư liệu về cả ba người, thậm chí người dì ruột Minh Huyền làm việc ở đâu, lương tháng bao nhiêu, có tiền án tiền sự hay không cũng được liệt kê đầy đủ.

Hắn đồng ý cho cháu gái đi ở lang, không có nghĩa là hắn không quan tâm.

Trước mặt thì ra vẻ chiều chuộng, nhưng sau lưng vẫn là âm thầm sai người đi tìm hiểu. Nếu là nhân thân Giang An không tốt, hắn tự nhiên có biện pháp xử lý.

"Có thông tin gì về ông bà ngoại của tụi nhỏ?"

"Ông bà ngoại..." Tài xế lục lại trí nhớ, hắn đúng là có điều tra qua, sau đó nói: "Ông ngoại là một lang y nhỏ trong thôn, đã mất được vài năm. Còn bà ngoại thì chỉ là một nông dân bình thường."

"Lang y nhỏ... " Diệp Văn Trí hơi trầm ngâm, hiện tại hắn có thể yên tâm lời Giang Phong nói là thật.

"Đúng rồi, không phải nói gia cảnh rất khó khăn à, vì sao lại có thể sống trong căn biệt thự kia?" Diệp Văn Trí thắc mắc, là thương nhân bản địa, hắn nắm khá rõ giá cả bất động sản, không có 20 tỷ căn bản là không thể nào mua nổi nhà ở khu này.

"Cái đó... Em đã hỏi bên cảnh sát khu vực, trên đăng ký tạm trú tạm vắng ghi thuê trọ căn biệt thự đó, thực chất chủ sở hữu là chủ nhà căn số 27 liền kề bên cạnh, còn giá thuê bao nhiêu thì không rõ..." Tài xế đáp, hắn cũng rất kì quái, giá thuê mặt bằng nơi này không dưới 30 triệu mỗi tháng, Minh Huyền lương 5 triệu làm sao có thể chi trả nổi.

"Tôi biết rồi. Cậu tiếp tục thu thập thông tin về cả hai bên nội ngoại giúp tôi."

"Vâng!"

Diệp Văn Trí gật đầu, móc tờ danh sách Giang Phong đưa.

Không xem thì thôi, xem rồi không khỏi giật mình.

Bên trên viết chi chít chữ, đại khái chừng một trăm cái gạch đầu dòng, đều là tên các loại dược liệu, một số rất quen thuộc, một số lại chưa từng nghe nói qua.

Hắn mở ứng dụng chụp ảnh trên điện thoại, chụp lại tờ giấy rồi gửi cho thư ký riêng của mình kèm lời nhắn: "Cho người thu thập những dược liệu này, càng sớm càng tốt, tôi muốn trước bảy giờ tối nay phải có được ít nhất một nửa."

Đợi đến đầu bên kia gửi lại một tin nhắn, hắn mới yên tâm ngả lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

...

Buổi trưa.

Theo yêu cầu của Giang An, Giang Phong kê chiếc bàn nhỏ mới đóng hôm qua lên hiên nhà, chuẩn bị ăn cơm.

Đây là một trong những thói quen của người nông thôn.

Đừng nói, mùa hè ngồi ăn cơm tại vị trí này thật đúng là rất hợp lý. Hiên nhà không chỉ mát mẻ thoáng đãng mà còn có thể quan sát cảnh quan xung quanh.

Nói theo một cách nào đó thì sẽ cho cảm giác ngon miệng hơn.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều người lựa chọn hàng quán vỉa hè đi.

Giang Phong kê bàn, Diệp Kiều Trang xếp ghế, Tiểu Linh cũng vừa vặn bưng mâm thức ăn lên.

Mâm cơm chỉ có ba món gà kho, đậu sốt cà chua, rau muống luộc cùng một bát mắm giấm tỏi, nhìn vô cùng đơn giản nhưng hương vị lại vô cùng mê người.

Rau luộc xanh biếc, từng miếng đậu nhỏ vuông vức ngập trong lớp nước sốt cà chua óng ánh, đặc biệt là món gà kho, vị thơm của thịt kết hợp cùng mùi gừng tươi xộc thẳng vào mũi, làm khóe miệng Diệp Kiều Trang không nhịn được mà chảy nước miếng.

Nàng bất giác "Oaaa!" lên một tiếng.

Nàng có loại cảm giác, mâm cơm trước mặt này còn thơm hơn cả những món ăn trong nhà hàng ba bốn sao.

Vì sao lại thơm như vậy?

Nàng tận mắt chứng kiến quá trình Giang An làm thịt con gà, phần ướp gia vị chỉ có gừng tươi và nước mắm. Cả món đậu sốt kia nữa, cũng chỉ có đậu phụ, cà chua, hành khô, một ít dầu, xàu nấu đơn giản.

Nhưng vì sao nha?

Chẳng lẽ tại nấu bằng bếp củi?

Đúng! Nhất định là vậy!

Diệp Kiều Trang cảm giác như mình vừa phát hiện một bí mật động trời, đồng thời nhìn đĩa gà kho trước mặt mà trong lòng cũng trỗi dậy một cỗ bất an.

Có vẻ một con gà không đủ bốn người ăn.

Nàng dám khẳng định, một mình nàng có thể tiêu diệt hơn phân nửa.

Tiểu Linh vừa đặt mâm xuống, Giang An cũng theo sau bưng nồi cơm nóng hổi lên.

"Nóng quá c·hết ta, Tiểu Phong, chưa pha trà đá sao?" Giang An đặt nồi lên bàn, lau lau mồ hôi trán.

"Có ngay!" Giang Phong quay trở vào trong, đi pha trà.

Mặc dù Tụ Linh Trận được hắn điều chỉnh bao phủ toàn bộ căn nhà lẫn sân vườn, những người khác có thể cảm thấy mát mẻ, nhưng Giang An nửa tiếng đồng hồ tiếp xúc với bếp củi nóng đổ mồ hôi vẫn là điều dễ hiểu.

"Trà đá?" Diệp Kiều Trang kì quái: "Quanh đây có siêu thị nào không?"

"Không biết, làm gì?" Giang An lơ đễnh phe phẩy chiếc quạt nan.

Diệp Kiều Trang: "Mua coca!"

Tiểu Linh: "Nhà số 35 bên này có bán!"

Diệp Kiều Trang: "Được, tui đi mua, mọi người uống gì?"

Giang An: "Trà đá."

Tiểu Linh: "Trà đá."

Hai người như đồng thời đáp để Diệp Kiều Trang khó hiểu: "Trà đá có gì ngon?"

Nàng ăn cơm toàn uống nước ngọt, không thì cũng là nước ép trái cây nha.

"Đợi một lát liền biết!" Giang An đáp, tiếp tục phe phẩy quạt.

"Hừ! Thần thần bí bí!" Diệp Kiều Trang bĩu môi, chạy đi mua coca.

Chỉ là vừa bước chân ra khỏi cổng nhiệt độ lập tức như tăng thêm mười mấy độ, khiến nàng muốn quay trở lại. Nhưng nghĩ đến cảnh lát nữa mấy con người này cầu xin mình chia sẻ đồ uống, nàng cắn răng tăng tốc bước chân.

"Nóng vãi!" Nàng vừa chạy vừa la hét.

Đợi đến khi mang theo mấy lon coca trở lại bắt gặp ba người đã bắt đầu động đũa, trong lòng không khỏi tức giận, thở phì phò nói: "Mấy người không thể đợi tui trở về hay sao!"

"Còn chưa bắt đầu ăn đâu." Giang Phong đưa cho nàng một ly trà.

"Cảm ơn!" Diệp Kiều Trang tiếp nhận, áp ly trà lên khuôn mặt đỏ bừng vì nắng.

"Mau uống đi!" Tiểu Linh nhắc nhở.

"Ừm!" Diệp Kiều Trang nhấp miệng, một cỗ cảm giác ngòn ngọt mát lạnh lập tức bùng nổ trong miệng, để nàng sảng khoái vô cùng.

Ừng ực!

Rất nhanh, ly trà đã thấy đáy.

"Ngon quá!!" Diệp Kiều Trang thốt lên.

"Haha!" Giang An khuôn miệng nhỏ nhắn cười đắc chí.

Trà pha bằng Linh Thủy, không ngon được sao.

Nàng cao hứng tức bình phẩm: "Một tách trà tựa khúc hoan ca, Hỏa Diệm nghìn năm bỗng nhạt nhòa."

Tiểu Linh bên cạnh cảm khái, chị đại không hổ là thủ khoa nha, xuất khẩu liền thành thơ.

"Thơ hay!" Diệp Kiều Trang vỗ đùi cái đét, sau đó ngâm nga: "Thưởng trà cùng bạn nói đôi lời, Thời gian ngưng đọng tuổi đôi mươi."

"Không tệ!" Giang An cười haha.

"Đúng là rất ngon!" Tiểu Linh chen vào.

Nàng nghe Giang An tán dương Diệp Kiều Trang trong lòng có chút thất lạc. Định học Giang An làm thơ một chút, nhưng có vắt óc nghĩ thế cũng không ra, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu.

Xét về điều kiện kinh tế, tuy gia đình nàng ở thành phố Hạ Long không phải tầng lớp thượng lưu, nhưng cũng có hai căn biệt thự trị giá trị mấy chục tỷ, xe sang, nghề nghiệp cao quý, quan hệ xã hội rộng rãi.

Chỉ là so với Diệp gia mà nói, số tài sản này thật đúng là không bằng một góc vườn nhà người ta.

Nàng đột nhiên có loại xúc động ích kỷ, sợ người bạn nàng coi như tri kỷ Giang An này bị tiểu phú bà c·ướp mất.

Ai biết được, cám dỗ đồng tiền là rất lớn.

---

Chương 0037: Điều tra