Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 0038 : Online rồi!
Cơm nước dọn dẹp xong xuôi, ba thiếu nữ rủ nhau chơi game, còn Giang Phong riêng phần mình trở về phòng ngồi xếp bằng tu luyện. Dù sao hồi sáng hắn đã tiêu tốn gần hết linh lực trong người để chữa trị cho Diệp Văn Trí, hiện tại cần phải bổ sung trở lại.
Lại nói, Thanh Phong Thuật cũng sắp hết tác dụng, nếu không kịp thời rót linh lực vào duy trì nhất định tiểu nha đầu kia sẽ lại càu nhàu bài ca tiền điện.
Chỉ là hắn không biết rằng, một khắc Giang An đăng nhập vào trò chơi lần này, trụ sở tập đoàn Thượng Vân tại Trung Vực cũng vì đó mà nhốn nháo.
"Giám đốc! Giám đốc! Đăng nhập! Đăng nhập rồi!" Trưởng phòng Tạ Chiêu Trung không quản nội qui công sở, trực tiếp đạp cửa xông vào phòng giám đốc gào lên.
Hai mắt hắn thâm quầng, lòng trắng con ngươi chằng chịt tia máu, đầu tóc rối bời, mặt mũi nhìn tràn đầy mệt mỏi.
Mấy ngày nay hắn vì ngồi canh nhân vật game "Mẹ Của Bạn" kia online mà ăn không ngon ngủ không yên, tinh thần lúc nào cũng vô cùng căng thẳng như ngồi trên đống lửa.
Liên quan đến sự nghiệp bao năm phấn đấu, bảo hắn không căng thẳng được sao?
Bùi Anh Dũng ngồi trên chiếc ghế giám đốc của mình, mặc kệ hành động bất nhã của cấp dưới, đứng bật dậy, hai mắt sáng ngời hỏi: "Thật?!"
Tình trạng hắn cũng không khá hơn Tạ Chiêu Trung bao nhiêu đâu.
"Thật! Em còn tự mình gửi tin nhắn qua, nhưng có vẻ đối phương đã chặn tin nhắn..." Tạ Chiêu Trung thều thào nói. Vọng Tiên có cơ chế chặn tin nhắn từ người lạ, không phải bạn bè trong danh sách bạn hữu không thể trò chuyện.
"Không quan trọng, đã xác định được địa chỉ IP?" Bùi Anh Dũng truy hỏi.
"Kẻ này rất cao tay, không biết ẩn IP kiểu gì mà em không thể nào lần ra vị trí cụ thể, chỉ biết đến từ một thành phố gọi Hạ Long thuộc Việt Quốc Đông Vực." Tạ Chiêu Trung lắc đầu. Với kinh nghiệm nhiều năm làm bảo mật tin học, hắn tin chắc đối phương cũng là một kẻ trong nghề, thậm chí kiến thức kỹ năng còn vượt xa hắn.
"Tôi biết rồi!" Bùi Anh Dũng gấp gáp móc điện thoại tìm đến số của chủ tịch Trương Mỹ Lan, bấm gọi.
"Chủ tịch Trương, nhân vật kia đã online..."
"Vâng! Vâng! Tôi lập tức thu xếp."
Một lát sau hắn cúp máy, tâm trạng như trút được gánh nặng, thở dài đối Tạ Chiêu Trung nói: "Chúng ta xem như sống rồi!"
...
Cùng lúc này, tại sân bay quốc tế Việt Quốc.
Ba người hai nam một nữ đứng cạnh một chiếc BMW tại sảnh chờ.
Nữ nhân khoác áo da dài đến đầu gối, bên trong mặc một bộ vest tối màu. Nhìn nàng rõ ràng là một thiếu nữ đoan trang nhu mì, nhưng trên người lại toát ra một loại khí thế cường đại, tựa như cảnh cáo người xung quanh không muốn c·hết thì chớ lại gần.
Một nam nhân khác ăn mặc lôi thôi trái ngược hoàn toàn với nữ nhân, dùng vai áp điện thoại vào tai, hai tay bận bịu bóc bao thuốc lá.
Cuối cùng thì là một tên trung niên.
Trung niên này từ trên xuống dưới một thân hàng hiệu, từ quần áo giày dép cho đến đồng hồ nhìn qua đều biết là loại rất đắt tiền, nhưng bộ dạng hắn lại vô cùng khúm lúm, không có chút khí chất nào là của một người giàu có.
Nếu Tiểu Linh ở đây nhất định sẽ nhận ra, người này là cha của nàng, Đoàn Chỉnh.
Đêm trước hắn còn đang ở nước ngoài công tác thì nhận được một cuộc điện thoại từ Trung Vực, sau khi cúp máy liền hoãn lại tất cả công việc, tức tốc đặt vé trở về Việt Quốc ngay trong đêm.
Hạ cánh xong hắn cũng không trở về nhà mà trực tiếp chờ tại sân bay.
Không có cách nào khác, khách nhân lần này quá quan trọng, hắn không dám lơ là.
Một lần chờ này liền kéo dài hơn một ngày.
May mắn không uổng công sức, hắn tiếp đón thành công.
Cũng không biết vì địa vị của hai vị nam nữ trước mặt này quá dọa người, hay vì thời tiết trưa hè nóng bức mà trán hắn không ngừng đổ mồ hôi. Thậm chí chiếc áo sơ mi trắng cũng dính chặt vào lưng, cơ hồ cởi ra vắt phải được cả bát nước.
Hắn im lặng đứng đấy, kiên nhẫn chờ đợi, thẳng đến khi vị nam nhân kia cúp máy, ngoắc ngoắc hắn nói:
"Đi thôi!"
Đoàn Chỉnh như chỉ đợi câu này, vội mở cửa xe. Đợi khi tất cả yên vị rồi mới cất giọng mười phần xu nịnh: "Cái đó... không biết hai vị muốn đi đâu?"
Nam nhân hơi trầm ngâm: "Biết thành phố Hạ Long?"
Đoàn Chỉnh nghe vậy vội vàng đáp: "Biết, biết! Nhà tôi ở Hạ Long đây!"
Nam nhân thảy điếu thuốc lá lên miệng, châm lửa, vừa nhả khói vừa nói: "Vậy lái xe đi!"
...
Tám giờ tối.
Diệp Văn Trí cùng tài xế xách theo giỏ hoa quả cùng ba chiếc laptop mà đến.
Lúc chiều Diệp Kiều Trang gọi điện than thở không có máy tính chơi game, hắn đành an ủi hẹn buổi tối sẽ đưa đến cho nàng.
Còn mục đích chính đến lần này vẫn là để gặp Minh Huyền. Dù sao ở nhờ loại chuyện này cả Diệp Kiều Trang lẫn Giang An đều không thể làm chủ, mà cần người lớn đứng ra nói chuyện.
Minh Huyền cũng vì chuyện này mà về sớm, không tăng ca đến nửa đêm như mọi hôm.
Diệp Văn Trí không hổ là người từng trải. Qua màn chào hỏi giới thiệu liền bắt đầu khéo léo dẫn dắt câu chuyện, mượn lý do biết Giang An học rất giỏi, mong muốn được gửi gắm cháu mình bên cạnh cho nàng kèm cặp.
Đương nhiên hắn cũng không nói xuông, ngoài xách theo một giỏ hoa quả lớn làm quà ra còn đề nghị mỗi tháng phụ cấp 50 triệu, coi như tiền ăn ở và bồi dưỡng.
Minh Huyền tính tình chân chất thật thà, biết Diệp Kiều Trang hiếu học như vậy không chút do dự liền tức đồng ý.
Chỉ là nàng nhận người chứ không nhận tiền.
50 triệu, con số này với nàng mà nói quá dọa người, cả đời nàng cũng chưa từng thấy số tiền lớn như vậy.
Lại nói, nhà máy nàng đang làm là của Diệp gia, mà ông bác trước mặt đây lại là gia chủ họ Diệp. Lỡ như đề nghị này chỉ là thử lòng, nàng tham tiền làm phật lòng người ta, rất có thể sáng mai liền bị sa thải.
Thời buổi này không dễ tìm một công việc ổn định.
Diệp Văn Trí mà biết nội tâm Minh Huyền lúc này nghĩ gì hẳn sẽ phải thốt lên "Cô nghĩ nhiều rồi!"
Hắn tiếp tục ra sức thuyết phục.
Hai người đẩy qua đẩy lại một hồi, cuối cùng Minh Huyền đành nhận mỗi tháng 3 triệu tiền ăn.
3 triệu, vị chi mỗi ngày 100 nghìn, con số này vẫn là rất lớn, bởi nhà nàng trước giờ tiêu chuẩn một ngày ba bữa chỉ gói gọn trong 50 nghìn.
Hiện tại có thêm một miệng ăn nhưng chất lượng bữa cơm được cải thiện gấp ba, đây chính là chuyện tốt. Nàng vẫn luôn đau đáu hai đứa trẻ trong nhà đang tuổi ăn tuổi lớn mà không được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng đâu.
Thống nhất xong xuôi, Diệp Văn Trí tiếp tục trò chuyện một hồi rồi lấy lý do không được khỏe, đứng lên nhờ Giang Phong bồi tiếp hắn đi dạo. Diệp Kiều Trang đòi đi theo, bị hắn cự tuyệt đành cùng Giang An ở nhà chơi Laptop.
Về phần Tiểu Linh, tối nay cha nàng dẫn hai vị khách về nhà, nàng đang cùng cha mẹ tiếp đón.
...
Diệp Văn Trí dẫn Giang Phong đến phòng riêng của một nhà hàng đã đặt từ trước, đợi nhân viên khép cửa rời đi hắn mới khom lưng trước mặt Giang Phong, giọng vô cùng khẩn thiết: "Tiểu Phong, cảm ơn cậu đã cứu lão già này một mạng!"
Hành động này khiến Giang Phong có chút ngoài ý muốn, không nghĩ Diệp Văn Trí lại câu lệ như vậy, vỗ vỗ vai đối phương nói: "Đừng vội, bệnh còn chưa chữa xong đâu. Mà muốn cảm ơn thì cảm ơn Tiểu Diệp đi, không có nàng chúng ta cũng không có duyên gặp gỡ."
Diệp Văn Trí nghe vậy lại lần nữa cử động, lần này không chỉ khom người mà là trực tiếp quỳ xuống trước mặt Giang Phong, dập đầu bái lạy: "Cậu nói đúng, Tiểu Diệp được làm bạn với cậu, là vinh hạnh của nàng, cũng là vinh hạnh của Diệp gia chúng tôi!"
"Về sau nếu như có việc gì cần đến Diệp gia cậu cứ nói một câu, Diệp Văn Trí tôi tuyệt không chối từ!"
"Được rồi, được rồi! Đừng kích động, ngài quỳ gối thế này sẽ khiến ta tổn thọ mất." Giang Phong vội vàng đỡ đối phương ngồi lên ghế, rót một tách trà tỏ ý mau uống.
Diệp Văn Trí gật đầu tiếp nhận, nhưng cũng không uống ngay mà lấy từ trong người ra một cuốn sổ màu đỏ đặt lên bàn rồi nói: "Đúng rồi, tôi có dư một căn tại khu biệt thự này, nếu không chê, cậu và gia đình hãy dọn đến ở đi."
Chiều nay sau khi nghe bác sĩ thông báo kết quả xét nghiệm hắn liền không giấu được kích động, bắt đầu suy nghĩ không biết phải báo đáp thế nào. Nhớ đến những lời tài xế nói trên xe, hắn lập tức gọi điện một số mối quan hệ, chưa đầy nửa tiếng sau liền có người mang cuốn sổ này đến.
"Một căn biệt thự?" Giang Phong nhìn cuốn sổ màu đỏ trên bàn, hắn biết đây là cái gì.
Ở phương thế giới này, mỗi căn nhà đều phải có một loại giấy tờ gọi là "sổ đỏ". Sổ này là tài liệu pháp lý chứng minh quyền sở hữu hoặc quyền sử dụng đất của một cá nhân hoặc một tổ chức. Nội dung bên trong bao gồm các thông tin như diện tích đất, loại đất, thời hạn sử dụng đất, thông tin về chủ sở hữu hoặc người sử dụng đất.
Điều này trái ngược hoàn toàn với tu tiên giới, nơi mà cường giả vi tôn, ngươi hôm nay xây nhà dọn ổ xong hôm sau hoàn toàn có thể bị người khác chiếm mất.
Muốn đòi lại?
Vậy phải xem thực lực có đủ hay không.
Không đánh lại người ta, không chỉ mất nhà mà còn m·ất m·ạng.
Giang Phong lật xem, mọi thông tin đều đã được in ấn đầy đủ chỉ chờ điền tên người sở hữu, trong lòng thầm cảm khái lão già này thật có tiền nha.
Một căn biệt thự nơi này đại khái khoảng 30 tỷ chứ có ít đâu.
Nhưng cũng có thể hiểu.
Cái gọi là g·iết người thì dễ, cứu người mới khó.
Bỏ ra 1 tỷ liền có thể thuê người lấy đi mạng, nhưng bỏ 30 tỷ cũng chưa chắc cứu lại một mạng.
Chỉ là Giang Phong không hề vui, ngược lại nét mặt còn trở nên nghiền ngẫm. Lão già này vì sao lại tặng nhà? Hắn biết ta đang đi ở thuê? Lẽ nào là trùng hợp?
Không! Với kinh nghiệm của bản thân, hắn ẩn ẩn đoán được khả năng cao đối phương đã điều tra về mình.
Nghĩ đến đây, Giang Phong âm trầm nhìn đối phương, lạnh nhạt mở miệng nói: "Cảm ơn, chỗ ở hiện tại đang rất tốt, ta không có ý chuyển đi."
Diệp Văn Trí bị ánh mắt này làm cho sợ hãi.
---
Đọc lại mấy chương trước nhận ra gõ sai chính tả rất nhiều.
Mong các bạn thông cảm!