Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 0039: Tiệm cầm đồ

Chương 0039: Tiệm cầm đồ


Diệp Văn Trí không hổ là người từng trải, qua vài ba câu liền luận ra được nguyên nhân. Giang Phong nghe hắn giải thích một phen, cuối cùng vẫn là chấp nhận.

Dù sao lý do cũng là chính đáng.

Hai người một già một trẻ lại tiếp tục hàn huyên nửa giờ mới đứng dậy.

Trong nửa giờ này, Giang Phong nghe Diệp Văn Trí tâm sự chuyện giời ơi đất hỡi nhạt nhẽo đến nhức cả đầu. Cũng may còn có một tin tốt là dược liệu đại khái đã thu thập được bảy tám phần, ngày mai sẽ đưa đến.

"Tiểu Phong, đợi một lát tôi đưa cậu về!"

"Không cần đâu, ngài bận việc của mình đi thôi!"

Giang Phong phất phất tay từ biệt, bước ra khỏi cửa bắt đầu đi về hướng nhà mình.

"Nhưng mà..." Diệp Văn Trí còn đang cùng thu ngân thanh toán, định nói nơi này cách nhà mấy cây số đi bộ đến bao giờ. Nhưng vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng hắn đâu, cho nên đành nuốt lại những lời này vào bụng.

...

Giang Phong chậm rãi tản bộ dọc theo hè phố.

Hạ Long mặc dù chỉ là một thành phố trực thuộc tỉnh, diện tích không lớn, cũng không có bao nhiêu cao ốc chọc trời, nhưng mức độ sầm uất lại không thua kém gì các thành phố lớn. Thậm chí còn luôn nằm trong top 10 tỉnh thành cả nước về thu nhập cũng như chi tiêu.

Tỉ như con phố này, mặc dù không phải khu du lịch trọng điểm, nhưng đa phần các ngôi nhà mặt đường đều là cửa hiệu, loại hình kinh doanh đa dạng, không ăn uống thì cũng là vui chơi mua sắm. Nhân viên quanh quẩn trước cửa hàng nhà mình cầm bảng thực đơn chào mời, du khách ra vào nườm nượp, tiếng nói tiếng cười nối liền không dứt tạo lên một cảnh tượng vô cùng phồn thịnh.

Thỉnh thoảng dưới lòng đường còn bắt gặp một vài nhóm người bán rong kéo theo chiếc loa thùng, nghe bọn họ ngân nga tiếng hát, Giang Phong không khỏi hoài niệm.

Tu tiên giới trước kia của hắn cũng có loại hình mãi nghệ kiếm sống tương tự, chỉ khác ở chỗ là nghệ nhân người ta chơi nhạc sống chứ không phải nhạc điện tử như thế này.

Giang Phong vừa đi vừa hồi tưởng, bước chân bất chi bất giác dừng trước một con hẻm.

Đưa mắt nhìn kỹ, đây là một hẻm cụt được tạo thành từ vách tường của hai căn nhà, sâu chừng mười mét, lối đi bên trong rất nhỏ, áng chừng chỉ vừa đủ cho hai người lách nhau. Phía cuối hẻm có một cửa ra vào, bảng hiệu là tấm bảng gỗ to cũ kỹ, bên trên sơn mấy chữ:

Tiệm Cầm Đồ.

"Không biết có điện thoại không nhỉ?" Hắn tự hỏi, lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn là quyết định tiến vào.

Vừa rồi ngoài cuốn sổ đỏ ra thì Diệp Văn Trí còn đưa tặng một chiếc thẻ ngân hàng, nói muốn tiêu bao nhiêu tùy ý. Mặc kệ năm lần bảy lượt từ chối thế nào, đối phương vẫn nhất quyết mong hắn nhận lấy, chỉ kém chút lại quỳ xuống cầu xin.

Dưới tình huống như vậy, hắn cuối cùng đành thu nhận.

Sở dĩ nghĩ mua điện thoại...

Sau khi chuyển đến phương thế giới này được một thời gian, rốt cuộc hắn cũng lĩnh ngộ được câu châm ngôn "điện thoại là một phần của cuộc sống". Đừng nói, thứ này không chỉ tin tức linh thông mà còn có thể thiên lý truyền âm, quay phim chụp ảnh, tra cứu, học tập... nói chung là đủ loại tiện ích, vô cùng hữu dụng.

Đặt ở góc độ tu tiên giới, điện thoại có thể coi như một loại pháp bảo mà bất kỳ ai cũng nên có.

Chỉ là mỗi lần muốn lên mạng lại phải chạy đi tìm tiểu nha đầu kia mượn, nói không bất tiện chính là tự dối lòng.

Hiện tại có tiền, hắn đương nhiên cũng muốn một cái cho riêng mình.

Còn về phần vì sao không mua mới mà lại chọn cũ...

Là vì đồ cũ thì rẻ tiền hơn đi?

Giang Phong không biết mình đã lây nhiễm tính tiết kiệm của Giang An, hắn đứng trước cánh cửa gỗ, mở ra Thần Thức quét một vòng, không thấy gì bất thường sau đó mới đưa tay gõ gõ hai tiếng.

Cộc cộc!

"Mời vào!" Bên trong truyền đến âm thanh nữ giới.

Giang Phong đẩy cửa, cửa không động, tưởng mình không dùng sức, lại đẩy đẩy mấy cái, cơ mà đẩy thế nào cửa cũng không nhúc nhích.

"Vui lòng kéo ra!" Giọng nữ giới nhắc nhở.

Giang Phong thuận theo, "kẽo kẹt" một tiếng, cửa gỗ mở ra, một luồng khí mát lạnh xông tới, bên trong đang bật máy điều hòa.

Trái ngược với con hẻm chật hẹp bên ngoài, gian phòng này lại tương đối rộng rãi, tường ốp gỗ nâu, chính giữa trần nhà treo chùm đèn thủy tinh cổ điển tỏa ánh sáng vàng nhàn nhạt. Ngay bên dưới chùm đèn là quầy giao dịch, kéo dài từ vách tường này sang vách tường kia phân chia gian phòng thành hai nửa, chỉ chừa lại một khoảng trống để ra vào. Nửa ngoài kê bộ bàn ghế tiếp khách, nửa trong thì là mấy hàng tủ kệ xếp chồng chất đủ loại đồ vật.

Trong phòng chỉ có một nữ nhân chừng hai bảy hai tám tuổi ngồi sau quầy, nàng một thân đồng phục công sở màu đen, khuôn mặt trang điểm rất đậm, hai tay nghịch điện thoại.

"Cần gì?" Lưu Dương Lam thấy người đến là một thiếu niên, mở miệng hỏi.

"Ở đây có mua điện thoại không?" Giang Phong thăm dò.

"Có!" Lưu Dương Lam lơ đễnh, nhiều năm buôn bán cũng giúp nàng có chút kinh nghiệm nhìn người. Tỉ như thiếu niên trước mặt này, thoạt nhìn liền biết không phải là dân trong "Giới" thậm chí từ cách ăn mặc đến xem, sợ là trẻ trâu ăn chơi đua đòi, kẹt tiền rồi nghĩ đến lột đồ trên người ra cầm cố.

Loại chuyện này gần đây nàng gặp khá nhiều, nhất là đang mùa Euro, khách hàng thường xuyên là dân cá độ bóng bánh đâu.

Mặc dù mục đích chính mở tiệm cầm đồ không phải vì tiền bạc, nhưng có cơ hội kiếm thêm một khoản cũng không tệ.

Ai lại chê nhiều tiền đâu?

"Tốt! Ta muốn mua điện thoại." Giang Phong không để ý thái độ lạnh nhạt của đối phương, mở miệng nói.

"Ừm, đưa xem... hả?" Lưu Dương Lam ngơ ngác, tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại: "Không phải cậu vừa hỏi có mua điện thoại không à?"

Giang Phong: "Đúng."

Lưu Dương Lam: "Vậy... "

Giang Phong: "Ta hỏi để biết ngươi có điện thoại cũ hay không mà thôi, có mua vào ắt sẽ phải bán ra, dù sao một người cũng không cần dùng đến mấy cái điện thoại chứ?"

Lưu Dương Lam: ...

Mẹ nó, vậy sao ngay từ đầu không hỏi là có bán điện thoại không đi, còn loằng ngoằng dây điện...

Trong lòng chửi thầm là vậy, nhưng với tố chất nghề nghiệp nàng vẫn là nở một nụ cười thân thiện: "Có bán, muốn loại nào?"

Giang Phong không rành về điện thoại, nhớ đến loại của Giang An, hỏi: "IPhone 6, có không?"

"Không có!" Lưu Dương Lam lắc đầu, sợ đối phương lại vòng vo như vừa rồi, vội vàng rào trước: "Loại đó đã lỗi thời, chọn loại cao cấp hơn hoặc ra cửa hàng chuyên mua bán điện thoại hỏi đi thôi."

Lời này nàng nói là thật.

Apple mỗi năm đều giới thiệu một phiên bản điện thoại mới, mà tháng 10 năm nay sẽ ra mắt iPhone 12. Điều này có nghĩa là gì?

Là iPhone 6 đã trải qua sáu đời.

Sáu đời nha, cơ hồ cấu hình đã không còn đáp ứng được các ứng dụng phần mềm tiên tiến, chỉ có thể sử dụng các chức năng cơ bản. Mà một chiếc điện thoại như vậy rất hiếm khách hỏi mua, cho nên từ lâu nàng đã từ bỏ nhập loại này.

"Vậy có loại nào?" Giang Phong nghĩ đến đi tìm cửa hàng chuyên điện thoại liền lười nhác.

"Đợi một chút!" Lưu Dương Lam quay người bới đống đồ vật trên kệ, lát sau đặt lên mặt bàn một hộp nhựa, nói: "Chỉ có 11 và 12."

Giang Phong không nhìn đống điện thoại bên trong hộp, mà lực chú ý đặt ở đống đồ lộn xộn phía sau lưng Lưu Dương Lam. Vừa rồi trong lúc nàng lục lọi, Thần Thức của hắn đột nhiên có chút xao động, mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng hắn vẫn rất rõ ràng.

Có thứ gì đó phát ra Linh Khí!

"Có thể cho ta xem cái kia được không?"

"Cái này?" Lưu Dương Lam chỉ vào hộp gỗ nằm lẫn trong đống đồ, thấy đối phương gật đầu liền bỏ lên trên bàn, sau đó mở nắp, để lộ ra bốn khối đá màu xanh nhạt to cỡ quả trứng gà nằm yên tĩnh bên trong.

Giang Phong đầu tiên cảm thấy mấy viên đá này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Nhặt một viên lên, bề ngoài hơi nheo mắt giả vờ ngắm nghía, thực chất là đang dùng Thần Thức kiểm tra.

"Là Linh Ngọc, tiếc là phẩm chất hơi thấp." Hắn lẩm bẩm, sau đó lại kiểm tra những viên khác, kết quả cũng không khá hơn.

Linh Ngọc là một loại vật liệu dùng để chế tạo trang sức, tỉ như Trâm cài tóc, Ngọc bội... nếu là phẩm chất tốt một chút thì hoàn toàn có thể khắc ấn trận pháp lên trên đó.

"Bán thế nào?" Hắn hỏi.

Bốn khối ngọc này, nếu khắc các loại trận pháp cao cấp thì khó mà trụ được, nhưng khắc mấy loại cấp thấp thì vẫn là dư sức. Cho nên hắn dự định mua về, chế tạo thành ít ngọc bội phòng thân cho người thân trong nhà.

"Ba triệu một viên, nếu mua cả bốn tôi lấy cậu mười triệu!" Lưu Dương Lam tùy tiện đưa ra cái giá. Bình thường loại đá này nàng dùng để trao đổi lấy đồ vật khác, cho nên cũng không biết định giá sang tiền thật thế nào.

"Được, ta lấy hết." Giang Phong bỏ lại Linh Ngọc vào hộp, sau đó chỉ chỉ vào đống điện thoại trên bàn, nói: "Giúp ta chọn ba cái loại tốt nhất."

"Ba cái?"

"Ừm. Thanh toán bằng thẻ được chứ?" Giang Phong đưa thẻ mà Diệp Văn Trí tặng ra. Đây là một chiếc thẻ cả mặt trước và mặt sau đều chỉ có một màu đen kịt, không in bất kì thông tin gì khác ngoài một logo nhỏ màu vàng hình lá cây cùng dãy số 248 ở chính giữa.

Nói thật, lúc Diệp Văn Trí bảo đây là thẻ ngân hàng, hắn có chút ngờ vực.

Hắn mặc dù không có thẻ ngân hàng, nhưng cũng từng thấy qua thẻ của dì Minh Huyền nha.

Cái này bảo là Card Visit có khi còn dễ tin hơn.

Lưu Dương Lam liếc nhìn tấm thẻ, trong lòng thoáng kinh ngạc, bởi nàng cũng có một cái tương tự, chỉ khác số của nàng là 102.

Nàng biết rất rõ giá trị của tấm thẻ này. Giá trị của nó không phải ở chỗ bên trong có bao nhiêu tiền, mà là thân phận của người sở hữu.

Một người dù là giàu nhất thế giới, dù là tổng thống bí thư, nhưng nếu không có thứ năng lực kia, không được người trong "Giới" công nhận thì không có tư cách nào biết đến loại thẻ này, chứ đừng nói đến sở hữu.

Vậy mà thiếu niên trước mặt này lại...

Nhưng người trong "Giới" nàng đều nhẵn mặt nha, lẽ nào là người mới?

Đoán làm gì, không phải đưa đến chỗ kia kiểm tra là được sao.

Phải thì tốt!

Còn nếu không phải... Coi như thế giới mất đi một sinh mạng đi!

Nghĩ đến đây, nàng mở miệng thăm dò: "Còn có loại đá tốt hơn, cậu có muốn xem?"

"Còn có tốt hơn?" Giang Phong vừa gặp nàng thất thần thoáng chột dạ, còn tưởng thẻ không dùng được đâu. Hiện tại xem ra Diệp Văn Trí không có lừa hắn.

"Ừm." Lưu Dương Lam đi đến cửa chính, ghé mắt nhìn ra ngoài. Xác định không có ai mới cẩn thận chốt cửa lại, sau đó quay lại sờ soạng gì đó dưới quầy. Cạch một tiếng, nguyên bản kệ đồ sau lưng dần dần chuyển động, để lộ ra một cánh cửa sắt nhỏ.

"Đi theo tôi!"

Hai người bước vào trong, đây là một phòng thang máy bằng kim loại chỉ vừa đủ cho bốn người đứng. Lưu Dương Lam bấm nút trên tường, cửa sắt đóng lại, một âm thanh máy móc vang lên, căn phòng bắt đầu rung chuyển.

Giang Phong cảm giác hơi mất thăng bằng, hắn nhận ra bản thân đang tụt xuống lòng đất.

Chừng một phút sau thang máy dừng lại, Lưu Dương Lam mở cửa, bên ngoài là một hành lang tối om khác.

Hai người dựa vào ánh đèn trên điện thoại tiếp tục đi, hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, tựa như đang chơi trò mê cung.

"Sắp đến rồi." Lưu Dương Lam trấn an.

Một lát sau, hai người dừng tại trước một cánh cửa khác, nàng giơ tay gõ gõ.

Rất nhanh, liền có một con mắt xuất hiện phía ngoài ô thông gió trên cửa.

"Ai vậy?"

Lưu Dương Lam cầm hai tấm thẻ đen đưa qua ô cửa: "Mời kiểm tra."

Người bên ngoài xoạt xoạt hai tiếng, xác nhận thẻ không có vấn đề:

"Được rồi, vào đi!"

Đối phương mở cửa về sau, một luồng ánh sáng nhu hòa phủ chiếu lên hai người.

Lưu Dương Lam cũng thở phào nhẹ nhõm, người kiểm tra để Giang Phong vào, cũng nói rõ tấm thẻ số 248 không phải giả.

Nàng thật không thích sát sinh nha.

"Chào mừng đến với Hầm Ngục Giới!"

---

Chương 0039: Tiệm cầm đồ