Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 0040: Giải quyết tại chỗ
Một lần âm thanh máy móc vang lên, dưới ánh sáng mờ nhạt, khung cảnh trước mặt hai người dần hiện rõ.
Đây lại là một căm hầm khác.
Căn hầm này rất rộng, rộng đến mức không thể gọi là căn hầm, mà có lẽ phải dùng đến hai chữ đấu trường để hình dung!
Diện tích cỡ chừng sân vận động, vách tường là những phiến đá nhẵn nhụi xếp san sát nhau tạo thành một hình vòm kín kẽ, cơ hồ một con kiến cũng khó có thể chui qua.
Chính giữa trung tâm đấu trường có một khối đá lập phương kích cỡ bằng chiếc xe bus, bốn bề mặt đá chạm khắc những hoa văn vô cùng kì dị.
Điểm kì lạ là, khối đá này mặc dù không có điểm tựa gì nhưng lại có thể bay lơ lửng giữa không trung, phần đỉnh bắn ra một cột sáng bay thẳng lên trần nhà, tựa như cây đèn rọi trời khổng lồ.
Trần nhà cao v·út nơi cột sáng chiếu vào thì là một luồng xoáy màu trắng giống như mắt bão thường thấy trên các bản tin dự báo thời tiết. Mặc dù quỹ đạo rất chậm, nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhận ra nó đang từ từ xoay tròn tại chỗ.
Tính từ chỗ hai người đang đứng, cứ cách một đoạn lại có một cánh cửa ra vào khác, tất cả lấy khối đá lập phương ở chính giữa quảng trường làm tâm trung tâm, tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh.
Mặt đất giống như ruộng bậc thang hình phễu với phần đáy là khối đá trung tâm. Trên những bậc thang này có người ngồi bày hàng mua bán, có tụ tập giao lưu, cũng có yên tĩnh nằm nhắm mắt dưỡng thần... Đếm sơ sơ cũng phải đến cả nghìn người.
Những người này dường như chia thành hai phe, với một bên là trang phục rằn ri, ngồi rải rác khắp nơi. Mà bên còn lại thì khoác áo choàng màu đen, tụ tập thành nhóm chiếm cứ một góc đấu trường.
Nhưng đa phần đều chọn khu bậc thang cao nhất sát vách tường làm nơi dừng chân, dường như có một loại đề phòng nào đó, không dám đến quá gần khối đá giữa trung tâm kia.
Giang Phong nhìn đến khối đá trung tâm, không khỏi kinh ngạc.
Bởi hắn nhận ra, đây là hạch tâm của một cái Truyền Tống Đại Trận!
Vì sao lại nói là đại trận...
Đầu tiên cần khái quát một chút, Truyền Tống Trận là một loại trận pháp cho phép người sử dụng dịch chuyển từ nơi này đến nơi khác chỉ trong vòng một cái chớp mắt. Điều kiện là cả điểm đầu lẫn điểm cuối đều phải thiết lập Truyền Tống Trận, và trên hạch tâm trận pháp có khắc ấn ký liên kết giống nhau, nếu không sẽ không có tác dụng dịch chuyển.
Ngoài ra mỗi lần chỉ có thể dịch chuyển được vài chục người, sau đó cần phải bổ sung đầy đủ linh lực mới có thể sử dụng tiếp.
Thông thường, nếu hạch tâm Truyền Tống Trận chỉ khắc một ấn ký, đồng nghĩa nó chỉ có thể dịch chuyển đến một nơi, cũng chỉ có thể tiếp nhận dịch chuyển từ nơi đó trở lại.
Nhưng cái trước mặt đây, bốn bề đều khắc chi chít hoa văn ấn ký, ước tính phải đến hàng trăm loại khác nhau, điều này nói rõ nó là một cái Truyền Tống Đại Trận khổng lồ, có thể tiếp nhận hàng trăm, hàng nghìn, thậm chí là hàng vạn cá thể dịch chuyển đến cùng một lúc.
Giang Phong kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng nhấc lên một loại cảnh giác.
Kinh ngạc vì thứ đồ chơi vốn thuộc thế giới tu tiên lại xuất hiện ở phương phàm giới này.
Mà cảnh giác, thì là không hiểu nó dùng để làm gì.
Dịch chuyển từ thành phố này đến thành phố khác?
Vực này sang Vực khác?
Thế giới này sang thế giới khác?
Hoặc là, nhiều ấn ký như vậy, có thứ gì sắp đổ bộ đến nơi này?
Càng nghĩ càng có khả năng, bởi xưa nay Truyền Tống Đại Trận thường chỉ được các tông môn đại phái sử dụng trong các trận chiến qui mô lớn, cần điều động tập kết hàng vạn người tham gia.
Chính đang thất thần suy nghĩ, thì đúng lúc này bên tai hắn vang lên âm thanh mười phần nũng nịu:
"Công tử! Cần giúp đỡ gì không~"
Giang Phong bất giác quay sang, người nói chuyện là một nữ nhân đeo mặt nạ tai mèo che đi nửa trên khuôn mặt, má hồng môi đỏ, đồ da bó sát, cổ áo khoét sâu lấp ló đôi bồng đào căng tròn dụ hoặc.
Chưa đợi hắn phản ứng, Lưu Dương Lam đã vội vàng kéo tay, xua đuổi nữ nhân như xua đuổi tà ma: "Không cần! Không cần! Bọn ta chỉ đi dạo một vòng!"
Thấy nàng chen vào, nữ nhân cũng không níu kéo mà chỉ đưa ra một tấm thẻ, mỉm cười nói: "Nguyên lai đã có bạn gái nha! Được rồi, nếu có nhu cầu cần giải tỏa thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho ta~"
Nói xong quay người, ưỡn ẹo lắc hông hai cái rồi mới rời đi.
"Hừ!" Lưu Dương Lam khinh miệt một tiếng, móc từ trong áo ngực ra hai cái khẩu trang, đưa cho Giang Phong một cái, riêng nàng một cái, ra hiệu bảo hắn đeo vào:
"Loại đàn bà không đứng đắn này rất nguy hiểm, tốt nhất đừng dính níu gì đến ả!"
Giang Phong đương nhiên miễn nhiễm đối với loại chuyện sắc d·ụ·c này, nhưng tiếp nhận khẩu trang tâm tình vẫn không khỏi phức tạp.
Chê người ta không đứng đắn, vậy ngươi vừa lấy cái này từ đâu ra?
Lưu Dương Lam dường như cũng nhận ra mình sai sai cái gì, vội vàng chống chế: "Ta không có dùng nó để độn ngực!"
Giang Phong: ...
Khá lắm! Chưa đánh đã khai!
Hắn ngửi ngửi khẩu trang, lơ đễnh đánh giá: "Có mùi hơi lạ?"
"Im miệng! Còn không mau đeo vào?!"
"Được rồi... "
...
Rất nhanh, Lưu Dương Lam dẫn theo Giang Phong đi đến một bậc thang hẻo lánh, nơi đó có một nhóm bốn người đeo mặt lạ, thân khoác áo choàng đen đang tụ tập chơi bài.
"72, đội trưởng đâu? Ta dẫn người mới tới!"
"Người mới?"
Nghe được giọng Lưu Dương Lam, vị nam nhân bị gọi số 72 hơi nhíu lông mày, nhưng cũng không nói thêm gì mà chỉ đứng dậy vặn nắp chai rượu trong tay ừng ực tu, thẳng đến khi không còn giọt nào mới khà một tiếng, quăng ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm Giang Phong:
"Có thẻ giới thiệu sao?"
"Có!" Lưu Dương Lam đưa tấm thẻ màu đen của Giang Phong ra.
72 tiếp nhận, ngắm nghía một chút, sau đó trực tiếp rút cây s·ú·n·g lục ở bên hông chỉ thẳng mặt Giang Phong, gằn giọng:
"102, cô em lại muốn cõng rắn cắn gà nhà nữa sao?"
Những người khác cũng theo đó mà phản ứng, đặt tay lên v·ũ k·hí của mình, phảng phất tùy thời đều có thể hành động.
Cái gì mà lại cõng rắn cắn gà nhà? Cẩn thận ta tát vỡ mồm ngươi!
Lưu Dương Lam đầu nghĩ thì nghĩ thế, mồm lại không dám nói ra những lời này.
Nàng tham gia cái nhóm này đã nhiều năm, thực lực của ai như nào đều biết khá rõ.
Nhất là gã đáng ghét trước mặt này, thực lực hắn mạnh hơn nàng hẳn mấy cái tiểu cấp.
Mặc dù cùng là Thức Tỉnh Giả, nhưng cũng có phân chia cảnh giới cao thấp. Bắt đầu từ Siêu Phàm, sau đến Trấn Áp, Địa Ngục. Mỗi cảnh giới lại chia thành chín cái tiểu cấp.
Nàng là Siêu Phàm cấp 4, mà đối phương thì là Siêu Phàm cấp 7.
Nhưng, thua thực lực cũng không thể thua mồm mép đi?
"Lần này ta không sai!" Lưu Dương Lam quả quyết.
"Không sai? Vậy cô em nhìn xem thẻ này số bao nhiêu?" 72 chất vấn.
"248!" Lưu Dương Lam đáp.
"92, ngươi nói một chút, người gần nhất gia nhập Luyện Ngục Giới là bao nhiêu?" 72 hỏi một người khác trong nhóm.
"360!" Người này trả lời.
"Đó! Mời cô em động não xem, 248 còn là người mới?"
"Ta... " Lưu Dương Lam ấp úng.
"Ta ta cái gì, năm năm trước cô em dẫn gian tế vào ổ hại c·hết đồng đội, còn chưa tỉnh ngộ?"
Bị nhắc chuyện cũ, lương tâm Lưu Dương Lam lương lại nhói nhói day dứt. Đây cũng là lý do mà từ sau chuyện đó nàng xin lui về hậu cần, phụ trách buôn bán, không còn tham gia tiền tuyến chiến đấu.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ vì Giang Phong đưa ra tấm thẻ đen liền dẫn hắn đến nơi này, quả thật bản thân cũng quá hồ đồ rồi.
"Chuyện cũ đừng nhắc lại! Còn tên này, đợi đội trưởng về rồi nói!" Một người trong nhóm thấy nàng bối rối, tốt bụng lên tiếng hòa giải một câu.
"Ờ... " 72 cười nhạt một tiếng, không có ý tiếp tục trò chuyện mà quay người nhìn về phía tảng đá ở trung tâm, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.
Giang Phong một bên nghe toàn bộ câu chuyện không khỏi hoảng hốt.
Chuyện này là thế nào?
Đám người này là ai? Làm sao ai cũng s·ú·n·g ống đầy mình?
Quan trọng hơn cả là dường như bọn họ đang hiểu lầm hắn là gian tế cái gì.
"Cái đó... " Hắn mở miệng định giải thích.
"Câm mồm!"
...
Nửa giờ sau, các hoa văn trên khối đá trung tâm đột nhiên đồng loạt lấp lóe như đèn led, tiếp theo đó liền có mấy bóng người vô thanh vô tức xuất hiện tại bên dưới chân đá.
Hai nam một nữ, đeo mặt nạ, trang phục giống hệt nhóm người áo choàng đen bên này.
Đợi cho ba người đến gần, 72 mới mở miệng: "Đội trưởng về rồi, tình hình thế nào?"
"Lần này Thú Triều sẽ xuất hiện sớm hơn bình thường, khả năng ngay chính đêm nay!"
Vị nữ nhân được gọi là đội trưởng trả lời, đồng thời phất phất tay ra hiệu chào hỏi mọi người.
"Đêm nay sao?" 72 buồn bực.
Bình thường Thú Triều sẽ xuất hiện vào đêm trăng tròn nhất, cũng chính là đêm ngày 16 âm hàng tháng. Mà hôm nay mới 14, hắn còn dự định tranh thủ trở về thăm nhà một chuyến trước khi đợt Thú Triều của tháng này đến đâu.
Hiện tại xem ra không kịp rồi.
Nghĩ đến đây, hắn đổi chủ đề: "À đúng rồi đội trưởng, chúng ta bắt được gian tế, xử lý thế nào?"
Xử lý? Giang Phong mặc dù không biết những người này đang trao đổi chủ đề gì, nhưng hắn có một loại dự cảm cực kỳ mãnh liệt.
Xử lý trong miệng lời bọn họ nói, tuyệt đối không phải là người khác, mà ám chỉ chính bản thân hắn.
"Gian tế?" Nữ nhân đội trưởng nghi hoặc.
"Đúng, 102 vừa dẫn đến, nói là người mới, nhưng trực giác ta mách bảo hắn là gian tế!"
Giang phong nghe vậy càng khẳng định suy đoán của mình.
Hắn đúng thật bị coi là gian tế.
Nhưng vì sao lại coi hắn là gian tế?
Lại nói, xử lý là ý gì?
Bỏ tù mục xương? Vẫn là thủ tiêu vứt xác?
Được rồi! Dù cái nào thì cũng là muốn mạng hắn.
Nhưng hắn phải làm gì? Phản kháng?
Nghĩ tới đây, tinh thần Giang Phong càng thêm căng thẳng.
Vừa rồi hắn dùng Thám Linh Thuật thăm dò, kết quả vậy mà phát hiện những người ở đây đều có thực lực tương đương với Luyện Khí tầng sáu tầng bảy.
Càng đừng nói vị đội trưởng trước mặt này, Thám Linh Thuật chỉ biểu thị một tầng sương mù mịt, hoàn toàn không nhìn ra được gì.
Đây là điểm hạn chế của Thám Linh Thuật, không thể thăm dò sâu cạn của người cao hơn mình một đại cảnh giới.
Nói cách khác, thực lực nàng ít nhất cũng là Trúc Cơ Cảnh!
Mà bản thân hắn đâu? Chỉ vỏn vẹn một cái Luyện Khí tầng hai.
Muốn phản kháng, đơn giản là không có cơ hội!
Đối mặt với thực lực nghiền ép, kinh nghiệm phong phú đến mấy cũng vô dụng.
Trở tay một cái liền bóp c·hết ngươi, còn chiến thuật mưu kế cái mòe gì?
Hít sâu một hơi, Giang Phong điên cuồng tìm biện pháp, muốn toàn mạng trở về, căn bản là không thể dùng vũ lực.
Nhưng làm thế nào mới được.
Kiên quyết phủ nhận?
Vẫn là thành khẩn khai báo hưởng khoan hồng?
Nhưng khai báo cái gì mới được? Nếu là bịa chuyện, vậy phải bịa thế nào mới thuyết phục?
Chính hắn còn không biết mình làm gian tế cho ai, làm sao bịa?
Nghĩ đến đây, hắn có chút oán trách nhìn về phía Lưu Dương Lam.
Họa là từ ngươi mà ra, ngươi ngược lại nói một câu nha?
---