Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 0043: Vấn đề của ai?
Đội trưởng dẫn Giang Phong đi đến một góc đấu trường, nơi đó có hai người mặc quân phục đang vùi đầu trên một chiếc bàn nhỏ.
Hai vị sĩ quan nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn lại, gặp người đến là nàng lập tức tạm ngừng sổ sách trong tay, đứng dậy làm nghi lễ chào trong q·uân đ·ội.
"Lục đội trưởng!"
"Lục đội trưởng!"
Hai người đồng thanh hô, "Lục" cái tên này hiển nhiên là gọi theo tên đội K6 của nàng.
Lục đội trưởng cũng tương tự, đối hai người làm một cái động tác, sau đó chỉ vào Giang Phong nói:
"Ta muốn tiến cử người gia nhập Luyện Ngục Giả, phiền các vị lập hồ sơ một chút, để hắn gia nhập Đội Khai Thác K6.
Qui trình qui định thế nào cứ thế mà làm, không cần cho ta mặt mũi."
Khí chất âm thanh nàng vô cùng dõng dạc, đặc biệt còn cố ý nhấn giọng câu cuối, phảng phất như muốn khẳng định ta đây là người rất trọng qui củ, công tư phân minh.
Mà Giang Phong nghe được lời này đầu toàn dấu hỏi chấm.
Đã nói đợi số 362 đâu?
Vừa rồi còn muốn lách luật thủ tiêu hắn, giờ lại nói qui định rồi?
Chẳng lẽ vì mình mở miệng dạy đời mấy câu cho nên nàng ôm thù?
Nếu quả thật là vậy... Nữ nhân này cũng quá nhỏ mọn đi!
Giang Phong trách móc, kì thực hắn không biết rằng Luyện Ngục Giả có một cái qui định bẵt buộc là các đội tham gia chống Thú Triều phải khai báo nhân số, cho nên Lục đội trưởng vẫn là thành thành thật thật tuân thủ.
Giang Phong một bên ngơ ngác, bên còn lại hai vị sĩ quan cũng ngơ ngác không kém.
Lại còn có người dám gia nhập đội K6?
Không sợ c·h·ế·t?!
Không đúng, nhìn tuổi tác non choẹt thế này, hẳn là bị lừa đến đi!
Thế nhưng đã Lục đội trưởng đích thân mở miệng, vậy bọn hắn cũng không dám nhiều lời.
Một người trong đó cầm bảng danh sách, bắt đầu làm đăng ký cho Giang Phong: "Tên tuổi, công việc, địa chỉ nơi ở?"
"Diệp Văn Trí, 16 tuổi, nghề nghiệp học sinh, địa chỉ thành phố Hạ Long." Giang Phong thành thật trả lời, bình thường mà nói hắn hẳn là nên khai láo, nhưng vì trước đó đã lỡ nói với đội trưởng cái tên này, cho nên đâm lao đành theo lao.
Mặc dù nói nếu điều tra sẽ phát hiện cái thân phận này là giả, nhưng ít nhất đó cũng là chuyện sau đêm nay, đến lúc đó hắn đã sớm rời đi, cho nên cũng không cần quá lo lắng.
"Thành phố Hạ Long?"
"Đúng."
"Tốt lắm!" Viên sĩ quan có chút hào hứng.
Với bọn hắn mà nói, có người gia nhập Luyện Ngục Giả cũng không phải chuyện to tát gì. Nhưng nếu là Thức Tỉnh Giả xuất thân từ Hạ Long vậy liền mang một loại ý nghĩa khác.
Bởi mặc dù cùng một tổ chức, nhưng phân bộ Luyện Ngục Giả giữa các thành phố vẫn là có sự cạnh tranh.
Nếu như người phân bộ mình đánh ra thành tích tốt, bọn hắn cũng sẽ được thơm lây, thậm chí là nước lên thuyền lên, đãi ngộ lương lậu các thứ đều sẽ tăng.
"Thức tỉnh từ bao giờ? Hệ gì? Cấp mấy?" Một viên sĩ quan khác hỏi.
"Thời gian thức tỉnh được gần một tháng, còn hệ với cấp... cái này ta cũng không biết... " Giang Phong giả ngố, hắn muốn nhân cơ hội này này tìm hiểu một ít nội tình của Luyện Ngục Giả.
"Không biết cũng không sao, ta giúp ngươi kiểm tra."
Viên sĩ quan nói xong quay người đi vào cánh cửa sau lưng, lát sau cầm ra một cái hộp nhỏ, bên trong hộp có một thỏi ngọc hình trụ to cỡ cổ tay.
"Giám Định Thạch?" Nhìn đến thỏi ngọc này, tinh thần Giang Phong lóe lên một chút hưng phấn.
Khá lắm! Lại một món đồ chơi giống Tu Tiên Giới!
"Đến đi, áp lòng bàn tay lên nó." Viên sĩ quan nói.
"Được."
"Siêu Phàm cấp 2, hệ Mộc... A? Dừng, dừng!" Viên sĩ quan bắt đầu đọc, nhưng vừa được hai câu đã vội hoảng hốt đẩy tay Giang Phong ra.
"Mẹ nó, người vừa làm gì?" Viên sĩ quan còn lại quát ầm lên, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy một đám khói bốc lên từ khối ngọc.
Giang Phong: ???
Các ngươi cũng thấy ta không có làm gì đi?
Viên sĩ quan xoa xoa Ngọc Giám Định, xác định không có sứt mẻ gì mới thở phào, sau đó quay sang Giang Phong nhíu mày nói:
"Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi đừng có lộn xộn!
Khối ngọc này gọi Ngọc Giám Định, là vật phẩm vô cùng hi hữu, toàn quốc chỉ có ba viên, mà lại còn là nhập khẩu với giá cả vô cùng đắt đỏ.
Lỡ xảy ra chuyện cả ta lẫn ngươi đều gánh không nổi!"
Giang Phong gật đầu, người trong Tu Tiên Giới đều biết Thuật Giám Định, cho nên loại đá này xác thực không đáng một đồng. Nhưng đặt vào một phương phàm giới, Giám Định Thạch xứng đáng có thể coi là bảo vật vô cùng quý giá.
Ba người nháo trò, mà Lục đội trưởng đứng xa xa một bên hút thuốc lại cười thầm.
Thứ đồ chơi này rất đắt đỏ, lỡ như hỏng là phải bỏ tiền nhập cái mới.
Mà qui định thì không phải từ đám cấp dưới các nàng chịu trách nhiệm.
Càng đừng nói bắt đền Giang Phong, hắn chỉ là một học sinh, lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?
Lại nói, thứ này không thể dùng tiền mua, mà là dùng trọn vẹn một trăm nghìn viên Nguyệt Thạch đến đổi.
Một trăm nghìn lớn thế nào?
Đội của nàng sau mỗi đợt Thú Triều tùy vào chiến tích mà mỗi thành viên sẽ được lĩnh một hai viên Nguyệt Thạch. Cứ cho là tối đa mỗi người được 2 viên, thì toàn đội tính cả Giang Phong mỗi tháng cũng chỉ có tổng cộng 16 viên.
Một năm 12 tháng 192 viên.
Mười năm 1920.
100.000 viên? Đại khái hơn 500 năm đi.
Ai sống đến từng này tuổi nha?
Các đời thành viên tiếp theo trả nợ?
Xin lỗi, nếu như vậy e là chẳng ai còn muốn gia nhập Luyện Ngục Giả.
Vì vậy nếu Ngọc Giám Định hỏng, tổng bộ chỉ có cách nhịn đau trích ngân sách ra mua sắm viên mới.
Nàng bất mãn với đãi ngộ của cấp trên đã lâu, cho nên xảy ra tình huống vừa rồi tâm tình nàng thật rất vui vẻ.
Loại vui vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Hai viên sĩ quan mặt căng thẳng thay nhau kiểm tra, thậm chí đầu ngón tay còn có chút run rẩy. Nếu Ngọc Giám Định hỏng thật, bọn họ dù chỉ là người làm việc thì cũng không thoát khỏi liên lụy.
Dò đi xét lại, xác định kỹ càng không có vấn đề gì về sau mới ngoắc ngoắc tay gọi: "Đến đi, kiểm tra lại một lần nữa!"
Giang Phong áp tay lên.
"Siêu Phàm cấp 3, thức tỉnh ngũ hệ Kim, Lôi, Thổ, Thủy, Hỏa!" Viên sĩ quan đọc to, đờng thời cũng lập tức thu hồi Ngọc Giám Định, phảng phất đợi lâu hơn nửa giây sẽ xảy ra vấn đề.
Viên sĩ quan còn lại thì nhíu mày, rõ ràng lần trước hắn thấy cấp 2 hệ Mộc xong, hiện tại tăng lên cấp 3, đã thế ngũ nguyên tố cũng không xuất hiện hệ mộc nữa.
Tư chất tốt đến mấy cũng không thể trong vài phút ngắn ngủi đột phá từ cấp 2 lên cấp 3 đi.
"Chuyện gì xảy ra? Là Ngọc Giám Định có vấn đề, vẫn là tiểu tử này có vấn đề?" Hắn lẩm bẩm tự hỏi.
Lục đội trưởng đánh gãy suy nghĩ của hắn: "Thiếu úy, thời gian không còn sớm, mau hoàn thành thủ tục cho hắn đi."
"Ừm!" Viên sĩ quan gật đầu, quay qua gọi Giang Phong: "Ngươi, vào đây cùng ta."
Hai người đi vào cánh cửa sau lưng, khác với đường hầm như mê cung ở tiệm cầm đồ, sau cánh cửa này chỉ là một căn phòng kín, bên trong bày la liệt các loại s·ú·n·g ống, còn có cả khiên, áo giáp, mặt nạ phòng độc... tổng thể gần như không thiếu thứ gì.
"Tùy tiện chọn đi!" Viên sĩ quan nói.
Giang Phong gật đầu, nhưng cũng không chọn ngay mà lại nhỏ giọng hỏi: "Thiếu úy, vì sao vừa rồi đội trưởng nói đăng ký cho ta gia nhập đội K6, các ngài lại hoảng hốt như vậy?"
"Ngươi không biết?" Sĩ quan ngờ vực.
Giang Phong lắc đầu.
"Gặp qua thành viên đội K6?"
"Gặp qua."
"Không thấy gì kì lạ?"
"Không... " Giang Phong đáp, xong lại như chợt nhớ ra: "Số hiệu đuôi toàn là 2?"
Viên sĩ quan khép cửa lại, làm ra vẻ thần bí vỗ vỗ vai Giang Phong: "Đúng vậy, tiểu tử, thấy ngươi còn trẻ người non dạ ta mới tốt bụng nhắc một câu. Cái đội K6 này, trước nay những thành viên không có số đuôi là 2 đều yểu mệnh.
Ngươi không biết chứ, ngay cả mấy đời đội trưởng tiền nhiệm thực lực Trấn Áp Cảnh tầng 7 tầng 8 cũng đều yểu mệnh chứ chưa nói đến đám Siêu Phàm Cảnh như các ngươi.
Tất cả đều mất mạng, duy chỉ có những người đuôi số 2 là vẫn sống sót đến bây giờ.
Đây đã thành một truyền thuyết, thậm chí các Thức Tỉnh Giả thà chịu làm quân dự bị, chịu không có Nguyệt Thạch tu luyện, chứ nhất quyết không chịu gia nhập đội K6.
Mà ngươi đây... "
Sĩ quan chỉ vào bảng danh sách trên tay, tiếp tục nói:
"Nếu hiện giờ đăng ký thì theo số thứ tự thì ngươi sẽ là 361, cái số này... "
Sĩ quan không nói nữa mà chỉ làm ra một cái bộ dạng nhắm mắt lè lưỡi.
Ý tứ thế nào, ngươi tự hiểu.
...
Không lâu sau, hai người quay trở ra.
Giang Phong chọn cho mình một chiếc áo choàng, vũ khí là hai con dao găm.
Dù sao hắn chỉ dự định làm người hỗ trợ trong đội, không muốn xông pha tiền tuyến.
Lại nói bên trong hầu hết là s·ú·n·g ống, những thứ đồ chơi này hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không biết sử dụng ra sao.
Về phần mặt nạ thì là mặt nạ mèo đen.
Hết cách, bên trong chỉ có duy nhất một loại này, hắn không có lựa chọn.
"Xong rồi? Tới, ta làm thẻ cho ngươi!" Viên sĩ quan hô, mắt vẫn không ngừng xem xét Ngọc Giám Định.
Lục đội trưởng thấy thế mở miệng nói: "Hẳn là thứ đồ chơi này mấy năm không dùng đến nên có vấn đề rồi, ta thấy vẫn là tranh thủ báo cáo tình hình lên trên đi, để lâu xảy ra chuyện các vị không gánh nổi đâu."
"A? Đúng đúng, trung sĩ nói đúng." Viên sĩ quan gật đầu. Quân hàm bọn hắn hơn hẳn Lục đội trưởng hai cái cấp bậc, nhưng dường như rất kính nể nàng, không hề có thái độ bề trên.
"Đi đi, việc còn lại giao cho ta." Lục đội trưởng tiếp tục khuyên.
"Được, vậy cảm ơn trung sĩ!"
Hai vị sĩ quan bỏ lại Ngọc Giám Định vào hộp sau đó lập tức hối hả rời đi.
Giang Phong nhìn theo hai người, tâm tình phức tạp.
Lục đội trưởng cũng nhìn theo, đợi bóng hai viên sĩ quan bước vào một cánh cửa rồi nàng mới cầm tờ khai lên tay xem xét, sau đó lấy bút điền số "362" vào.
Bộ dạng vô cùng lén lút.
Điền xong ngẩng đầu vẫn thấy Giang Phong ngẩn người nhìn hai vị sĩ quan, nàng chép miệng an ủi hắn một câu:
"Đừng lo lắng, dù xảy ra vấn đề gì cũng không liên quan đến ngươi."
Giang Phong không phản ứng nàng, hắn không lo mình bị liên lụy, mà đang suy nghĩ một chuyện.
Bởi vì hắn biết nguyên nhân Ngọc Giám Định xảy ra vấn đề.
Khoảnh khắc lần đầu chạm vào viên ngọc kia, tu vi của hắn bỗng đột nhiên đột phá lên Luyện Khí tầng 3, vì vậy nó mới không kịp xử lý, dẫn tới bốc khói.
Đại loại là một loại "chập mạch" đi.
Chỉ là hắn không hiểu vì sao bản thân lại đột phá.
Mặc dù nơi này nồng độ Linh Khí không thấp, nhưng hắn đâu có ở trạng thái tu luyện.
Càng không phải do Ngọc Giám Định, bởi bản chất nó chỉ là khối ngọc ẩn chứa một chút xíu Linh Khí, có hấp thụ hết cũng chưa chắc tăng nổi một phần vạn tu vi.
Đấy là còn chưa kể hắn mới đột phá tầng 2 vào sáng nay, khoảng cách tầng 3 còn rất xa.
Đợi đã...
Chỉ có một nguyên nhân có thể giúp hắn đột phá nhanh như vậy, đó là có người đang chơi tài khoản game của hắn!
Chẳng lẽ là Giang An?
Hẳn là vậy rồi, sáng nay hắn dùng điện thoại của nàng chơi game, đột phá tầng 2 xong vội vàng củng cố tu vi, không có thoát tài khoản ra.
Nghĩ đến đây hắn chợt giật mình, quay sang Lục đội trưởng hỏi: "Đội trưởng, ta có thể về qua nhà một lát không?"
"Muốn chạy?"
"Không có, ta chỉ là muốn về báo một câu cho người trong nhà yên tâm, dù sao cũng là đi qua đêm... "
"Muộn!" Lục đội trưởng chỉ vào đồng hồ trên tay:
"Chỉ còn ít giây nữa là tất cả 100 cánh cửa trong này sẽ khóa chặt cho đến bình minh ngày mai, ngươi hiện tại đi ra sẽ không quay lại kịp."
"Ai... " Giang Phong thở dài, nghĩ đến cảnh ngày mai bị nha đầu kia tra hỏi mà lại nhức đầu.
"Nhớ số người thân?" Lục đội trưởng móc điện thoại đưa cho hắn, tỏ ý hắn có thể gọi về nhà.
Giang Phong lắc đầu.
Số điện thoại của Giang An, hắn đương nhiên nhớ.
Nhưng hắn không muốn gọi, là bởi vì đề phòng Lục đội trưởng sẽ từ số điện thoại này truy ra hắn.
Dù sao hắn dự định sẽ tránh thật xa nơi này đâu.
Mà nhắc đến đề phòng, hắn cũng rất kì quái.
Theo lý thuyết Thú Triều hẳn là rất nguy hiểm, vì sao mọi người ở đây lại có vẻ bình thản, không hề có chút lo lắng nào.
"Đang Đang Đang Đang!"
Chính đang suy nghĩ, bỗng khắp nơi nổi lên một hồi còi báo động chát chúa.
Lục đội trưởng nghe đến âm thanh này đặt lại tờ khai xuống bàn, đứng dậy ung dung làm động tác vươn vai, nói:
"Đi thôi, Thú Triều sắp bắt đầu rồi!"
---
Chương này viết mãi không được như ý.
...