Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 0045: Thông thiên thành
Dịch chuyển chỉ là cái chớp mắt, ngay sau đó cả đội đã xuất hiện tại một vách thung lũng.
Ánh mặt trời rọi thẳng mặt khiến thị giác của Giang Phong không kịp thích ứng, phải mất vài giây hắn mới có thể định hình rõ khung cảnh xung quanh.
Trước mặt mọi người là một tòa tháp cao v·út xuyên thủng trời mây.
Tháp nhìn bề ngoài giống như được tạo bởi những tòa nhà hình ống xoắn lại với nhau, thế nhưng cứ cách một đoạn lại mọc ra vài chiếc lá khổng lồ xanh mơn mởn, khiến cho ai nhìn vào cũng phải bối rối, không hiểu đây rốt cục là một tòa tháp, hay là một cái dây leo khổng lồ.
Dưới chân tháp, mặt đất bị chia cắt làm hai bởi một con sông lớn, hai bên bờ nhà cửa mọc lên san sát, có chùa chiền tượng đá đậm chất Phật Giáo Đông Vực, lại có cả tháp chuông thánh giá phong cách Gothic Tây Vực thời Trung Cổ Phục Hưng.
Xen kẽ trong đó là những khối kiến trúc mang hơi hướng hiện đại như chung cư, đường điện, tháp viễn thông... thậm chí trên nóc sân thượng của một vài tòa nhà cao tầng còn thấp thoáng bóng dáng máy bay trực thăng.
Dọc theo bờ sông là tuyến đường sắt với đầu tàu động cơ hơi nước, rồi còn có cả bến cảng thuyền buồm gỗ, thế nhưng cầu nối hai bờ thì lại là cầu dây văng với phần trụ được làm bằng bê tông cốt thép, tạo nên một sự tương phản vô cùng thiếu nhất quán.
Nhìn tổng thể lối kiến trúc hỗn loạn này, Giang Phong cho dù sở hữu kí ức của cả hai kiếp, vẫn không thể phán đoán được đây rốt cục là nền văn minh của thời đại nào.
Nếu bắt buộc phải cho đánh giá, vậy chỉ có thể nói có lẽ nơi này từng là một tòa thành phồn thịnh, sau đó bị tàn phá đến tình trạng gần như không còn gì nguyên vẹn, thậm chí ngay cả vòng tường thành bảo vệ phía ngoài cùng cũng đã sụp đổ gần hết.
...
"Tốt, lần này có người mới ta phổ biến lại một chút, nhiệm vụ đêm nay của chúng ta là thăm dò tòa Thông Thiên Tháp này." Lục đội trưởng đợi mọi người ổn định xong trạng thái, trải một tấm giấy lớn ra mặt đất rồi nói.
Mặt giấy nguệch ngoạc những kí hiệu vuông tròn, nhìn rất sơ sài, nhưng đại khái có thể đoán được đây hẳn là bản đồ vẽ tay tòa thành trước mặt.
"A? Không phải là ngăn chặn thú triều sao?" Giang Phong thắc mắc.
Lục đội trưởng nghe câu này nét mặt toát lên vẻ không vui, hỏi ngược lại: "Diệp Văn Trí, tên đội chúng ta là gì?"
"Đội khai thác?"
"Khai thác nghĩa là gì?"
"Tựa như công nhân khai thác than?" Giang Phong nhất thời không cắt nghĩa được.
"Lời này cũng không sai." Lục đội trưởng gật đầu, tiếp tục nói: "Về cơ bản, bình thường sẽ cùng các đội khác tham gia chống thú triều, thu thập tài nguyên, nhưng khi phát sinh vùng đất mới thì nhiệm vụ của chúng ta là thăm dò, đánh giá mức độ nguy hiểm, để cấp trên đưa ra kế sách đối phó tương ứng. Hiểu?"
"Vậy không gọi là đội khai hoang cho rồi." Giang Phong tặc lưỡi.
Âm thanh của hắn không nhỏ, mọi người đều nghe thấy, bao gồm cả Lục đội trưởng.
"Lạch cạch."
Nàng rút s·ú·n·g lên đ·ạ·n, ánh mắt bất thiện nhìn hắn: "Ngươi vừa lẩm bẩm cái gì?"
"Không có gì, không có gì, mời đội trưởng tiếp tục!" Giang Phong toát mồ hôi.
Lục đội trưởng lườm hắn một cái, dùng đầu s·ú·n·g di di mặt tấm bản đồ, tiếp tục: "Nửa năm qua chúng ta đã thăm dò toàn bộ Thông thiên thành, hiện tại chỉ còn cái tháp cao ngất kia.
Mặc dù những lần trước không gặp nguy hiểm, nhưng không có gì đảm bảo là sẽ không xuất hiện quái vật, vì vậy mọi người phải giữ vững tinh thần đề cao cảnh giác, tốt nhất là luôn giả định mức độ nguy hiểm cấp độ C.
Nếu gặp phải sinh vật lạ thì trước hết thông qua bộ đàm liên lạc tập hợp người, tuyệt đối không được tự ý động thủ."
Nói đến đây, nàng móc một chiếc tai nghe đưa cho Giang Phong, ra hiệu bảo hắn đeo vào.
"Đây là bộ đàm đã thiết lập sẵn tần sóng, bán kính hoạt động 5 cây số, muốn liên lạc chỉ cần bấm giữ nút tròn bên trên nó là được."
Đợi Giang Phong đeo xong, thử qua mấy lần thấy không vấn đề gì, nàng mới tiếp tục nói:
"Bên trên đã ra thông báo lần khai thác này không yêu cầu nộp lại chiến lợi phẩm, nhưng ta phải nói trước, chiến lợi phẩm dù là Di vật hay Nguyệt thạch tất cả cũng sẽ chia đều.
Trường hợp muốn sở hữu làm của riêng thì tự bỏ tiền túi ra mua lại, tất nhiên giá cả sẽ thấp hơn giá chợ đen một chút."
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhao nhao ồ lên.
"Mòe! Lần đầu có phúc lợi như vậy!"
"Đám thượng tầng kia muốn làm gì? Chẳng lẽ cạo đầu tụng kinh niệm phật cả rồi sao?"
"Quản bọn họ muốn gì, đây là cơ hội nghìn năm có một, mọi người cố gắng lên!"
Giang Phong âm thầm ghi nhớ những lời vừa rồi của đội trưởng, lợi ích gì đó với hắn mà nói có cũng được, không có cũng không sao.
Tòa thành này nửa năm qua chưa từng xuất hiện quái vật, đây mới là điểm hắn lưu tâm, dù sao thực lực của hắn chỉ là Luyện khí tầng 3 yếu nhất đội đâu.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên hỏi: "Đội trưởng, quái vật cấp C là sao?"
Lưu Dương Lam nghe vậy mở miệng giải thích: "Thức tỉnh giả chia làm nhiều cấp, bắt đầu từ Siêu phàm cảnh, đến Trấn áp, Địa ngục... Thế nhưng đó chỉ là cách gọi của Đông Vực, còn theo chuẩn quốc tế thì người mới thức tỉnh là cấp D, tiếp theo là C, B, A, S, SS, SSS, Thần thoại, Truyền thuyết, tổng cộng 9 cái cấp độ."
"Ta cấp C, Việt Quốc chúng ta cao nhất cấp S, còn ngoại quốc thế nào chúng ta cũng không rõ ràng lắm." Lục đội trưởng bổ sung.
"Thì ra là vậy." Giang Phong trầm ngâm, xem ra Thức tỉnh giả cũng phân chia Cửu đại cảnh giới như Tu tiên, chỉ khác tên gọi.
Trước đó hắn đã thăm dò qua, thực lực mấy người này tương đương Luyện khí cảnh tầng 6 tầng 7, chỉ có Lục đội trưởng là không thăm dò ra, kết hợp với lời vừa rồi, vậy có thể xác định nàng tương đương với Trúc cơ cảnh.
Mà vị cấp S kia thì chính là Hóa thần cảnh.
Hóa thần nha, ở Tu tiên giới đã có thể khai tông lập phái, tọa chấn một phương.
"Ngươi cố gắng lên, ta chưa tới 10 năm liền đột phá cấp C, còn đám phế vật nào đó có lẽ cả đời vẫn chỉ chôn chân ở cấp D mà thôi." Lục đội trưởng vỗ vỗ vai Giang Phong động viên.
Lời này có chút mỉa mai, làm những người ở đây đồng loạt quăng ánh mắt u oán nhìn nàng.
Lục đội trưởng không chút để tâm, thu lại tấm bản đồ, chỉ về phía con sông trong thành: "Chúng ta chia làm hai đội, đội một gồm ta, 52 và 102 lục soát bên trái, những người còn lại do 12 dẫn đầu phụ trách bên phải, một giờ sau tập kết tại chân tòa tháp cao nhất kia, có ý kiến gì không?"
"Không có!"
"Không có!"
Tất cả đồng loạt trả lời, Giang Phong cũng theo đó hô.
Kì thực hắn rất muốn đi cùng Lục đội trưởng.
Nhưng cách phân chia này cũng không phải là không có dụng ý.
Thứ nhất, hắn biết nữ nhân 52 có nhiều kinh nghiệm, nếu gặp chuyện nàng có thể bảo vệ Lưu Dương Lam, để đội trưởng rảnh tay đối phó.
Thứ hai, Lưu Dương Lam cũng giống hắn, đều là lần đầu đến Thông thiên tháp, nếu hai người chung đội thì áp lực lên đội trưởng sẽ tăng gấp đôi.
Lo cho một con gà đã mệt, đằng này tận hai con.
Chỉ là 102 Lưu Dương Lam dường như không nhận ra ý tốt của đội trưởng, nàng giơ tay thắc mắc: "Đội trưởng, vì sao đội chúng ta chỉ có 3 người?"
Lục đội trưởng trợn mắt: "Không muốn thì ngươi có thể sang đội kia!"
"A? Không không, ta muốn đi cùng đội trưởng!"
Lục đội trưởng hừ một tiếng, quay sang đối 12 nói: "Diệp Văn Trí là người mới, ngươi chú ý một chút."
"Yên tâm, cứ giao cho ta."
Âm thanh 12 mười phần già nua, phảng phất có thể tắt thở bất cứ lúc nào, hoàn toàn tương phản với một thân cơ bắp như sắt đá của hắn.
"Tốt! Còn 10 phút nữa vòng bảo hộ sẽ mở, cũng là lúc Thú triều bắt đầu, chúng ta tranh thủ đến cổng thành trước!"
Lục đội trưởng hô lớn, dẫn đầu mọi người xuống núi.
Nhắc đến vòng bảo hộ nàng lại có chút phiền muộn.
Nói thế nào đây, nó vừa có chỗ tốt lại vừa có chỗ xấu.
Tốt, là vì vòng bảo hộ này giống như một cái lồng vô hình nhốt Thú triều bên trong, chỉ mở vào đêm trăng rằm và đóng lại khi mặt trời mọc, nếu không kịp ra ngoài, vậy chỉ có thể ở lại bên trong, chờ đợi đến trăng rằm tiếp theo.
Mà kết cục của việc ở lại thế nào thì không cần nói, lịch sử chưa từng ghi nhận ai có thể sống sót trở ra.
Còn xấu, thì là người bên ngoài cũng chỉ có thể loanh quanh tại dã ngoại chứ không thể vào được trong, nếu không thì nhiệm vụ khai thác của đội các nàng đã sớm hoàn thành, không phải đợi đến khi vòng bảo hộ mở.
...
Tuy khoảng cách từ vách núi đến cửa thành không xa lắm, nhưng đường núi khó đi, đợi đến nơi thì vòng bảo hộ đã sớm mở, cả đội cũng tranh thủ thời gian chia hai mũi hành động.
Trên đường, Giang Phong nhìn cảnh vật xung quanh càng khẳng định suy đoán trước đó của hắn.
Đây chính xác là một tòa thành bỏ hoang.
Kiến trúc nhà cửa một lời khó tả hết, nhưng đa phần vẫn là lấy thế kỷ 20 trở lại làm chủ.
Một bằng chứng rõ ràng hơn cả là tại một số mặt tường sơn đủ loại quảng cáo, từ khoan cắt bê tông, lắp đặt cáp quang, cho đến vay tiền không giấy tờ thế chấp.
Đây là loại "công nghệ" mà thế kỷ 20 trở về trước không thể có.
Mặc dù bỏ hoang không còn dấu hiệu sinh sống của nhân loại, nhưng vẫn còn có một ít động vật hoang dã, tỉ như chim chóc chuột bọ rắn rết hay các loài sâu bọ khác.
Thậm chí dùng mắt thường cũng có thể thấy dưới sông có bóng dáng cá bơi lội.
Cả đội đi dọc theo đường tàu, thẳng cho đến khi đứng trước một tòa nhà bị cây cối phủ lên chằng chịt.
12 đối mọi người sau lưng giơ tay, ra hiệu mọi người dừng lại.
"Sao vậy?" Có người lên tiếng hỏi.
"Các ngươi có thấy nơi này kì quái không?"
"Hỏi thừa vậy, nơi này chỗ nào mà chẳng kì quái?"
"Không phải, ta nhớ trước đây tòa nhà này không hề có cây cối bao phủ." 12 lẩm bẩm, dùng Niệm tạo thành một vòng bảo hộ, sau đó từ từ tiến về phía tòa nhà.
Những người khác thấy vậy cũng lập tức nắm chặt s·ú·n·g trường trong tay, thận trọng theo sau.
Đi vào cửa, không khí tĩnh lặng dị thường để mọi người càng thêm căng thẳng.
Tầng một tòa nhà có lẽ trước kia từng là siêu thị, trên các kệ hàng còn bày một ít hàng hóa, một số loại đồ hộp đã gỉ mục, còn lại đa phần sản phẩm đóng túi nhựa đều gần như hoàn chỉnh không chút tổn hại.
Nhưng những thứ này cũng bị phủ một lớp tro bụi dày, thậm chí vài nơi còn mọc rêu thành khóm.
"Các ngươi yểm hộ ta." 12 nhắc nhở một câu, rút thanh đao bên hông gẩy hàng hóa xuống đất.
"Chủ yếu là tìm xem có Nguyệt Thạch hay không." 32 bất giác nói một câu.
Giang Phong gật đầu, hắn hiểu lời này là nói cho hắn nghe.
Lật hết tất cả kệ hàng không thu hoạch được gì, cả đội 5 người đi đến trước một căn phòng, cửa ra vào mặc dù nhìn vẫn còn nguyên hình dạng, nhưng thực tế đã rất mục nát, 12 chỉ đạp một cái liền vỡ vụn, sau đó móc ra đèn pin bước vào bên trong.
Nơi này hẳn là văn phòng giám sát, vách tường treo hơn chục cái màn hình, còn có một bàn làm việc cùng mấy bộ máy tính, nhìn thường thường không có gì lạ.
"Cẩn thận!!"
Đúng lúc này, Giang Phong đột nhiên hét lên một tiếng, rút s·ú·n·g chỉ thẳng hướng 12 bóp cò.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Ba âm thanh khô khốc vang lên.
---