Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 121: Đối thủ như thần

Chương 121: Đối thủ như thần


Kéo theo mọi người phóng tới, Ảo Ảnh cầm Tử Kim Pháp Trượng đưa lên, bắt đầu thi pháp.

Đóng Băng!

Đây là kỹ năng cao cấp của hắn. Do chưa đạt đẳng cấp 41 nên kỹ năng vẫn là cấp 1, nhưng độ thuần thục cũng đã đạt Đăng phong tạo cực.

Hắn là đi chủ khống chế. Nếu bị hắn đóng băng, sinh mệnh bị hao tổn không nói, ngay cả phòng ngự cũng bị giảm nghiêm trọng.

Ngoài ra có thêm Tử Kim Pháp Trượng, hiệu quả còn tăng gấp bội, khoảng cách phóng thích cũng khá xa. Những pháp sư khác chưa tới khoảng cách có thể công kích mà hắn hiện tại đã có thể phát động kỹ năng.

Bên kia, hội trưởng Công Hội Hải Triều cũng tổ chức mọi người t·ấn c·ông.

Hắn đi là chiến sĩ máu trâu nên trang bị Tử Kim của hắn là Giáp. Cũng vì nguyên nhân này mà hắn mới dám đánh ở 35%. Có giáp hỗ trợ, vật tư bên hắn ít tốn hơn rất nhiều.

Hắn đánh cũng là bàn tính này, dụ cho hai bên một c·hết một què, hắn sẽ là Hoàng Tước phía sau. Có điều Ảo Ảnh kiên quyết không đồng ý nên hắn cũng đành chịu. Một mình hắn cũng không dám liều.

Lúc này, hắn khởi động kỹ năng phản thương tổn, sau đó "bò" tới…khục!

Chiến sĩ dạng tank có nhược điểm là di động chậm, dù cho có ngựa hỗ trợ cũng không bằng người khác.

Cùng lúc đó bên Tinh Nhật Vân Hà, Thanh Vân cũng giơ lên Tử Kim Pháp Trượng và phóng thích kỹ năng cao cấp của mình.

Pháp trượng này là một trong những phần thưởng của Nhiệm vụ Hệ thống. Ở Thành Thị chỗ nàng, người chơi không g·iết được Boss Tử Kim mà bị quân của Thị Trấn g·iết nên không ai đạt được trang bị Tử Kim.

Hỏa Bích!

Cấp 2 Đăng phong tạo cực!!!

Thanh Vân đi là công thủ cân bằng! Nàng đã đạt cấp 41 sau khi làm nhiệm vụ với Nhật Lâm nên kỹ năng cũng đạt cấp 2. Có Hồn tinh Nhật Lâm đưa nên nàng đã đem nó tăng lên đến Đăng phong tạo cực.

Cũng nên nói một chút về Hồn tinh. Hồn tinh là không cần phải đạt yêu cầu điều kiện gì mới có thể giao dịch, nhưng… chẳng ai giao dịch!

Một là chỉ có Boss Hoàng Kim, Phó Bản cấp Đại sư và Nhiệm Vụ Ẩn Tàng trở lên mới có thể kiếm được, số lượng rất ít.

Hai là có Luyện Kỹ Trường bù vào, chịu khó bỏ nhiều thời gian chút là được. Cho nên giá của Hồn Tinh cũng trung trung, không cao không thấp.

Vì vậy cũng là câu nói kia, kẻ không kiếm được thì không nói, chỉ có thể dùng Luyện Kỹ Trường. Còn kẻ kiếm được tức có bản lãnh, mà có bản lãnh thì không thiếu tiền.

Đã vậy, mình dùng còn không đủ lấy đâu ra mà bán.

Kỹ năng cao cấp cấp một phải dùng ba Hồn tinh mới bổ đầy tới Đăng phong tạo cực. Đó là còn có Ngũ hành linh thể giảm bớt. Lên cấp 2 cấp 3 còn tốn nhiều hơn nữa.

Cho nên dù là dạng người mạnh như Ảo Ảnh cũng không hề dư dã, có một tiết kiệm một. Cũng chỉ có kẻ chơi hack kia mới xem như kẹo đem tặng bạn gái!

Quay lại trận chiến.

Ngay khi Hỏa Bích phát động, một đạo tường lửa bỗng xuất hiện bao quanh mỗi người trong nhóm, đem đóng băng chắn tại bên ngoài.

Xong!

Ảo Ảnh âm thầm cười khổ! Lần đầu tiên hắn cảm thấy quá bất lực!

Lâm Chi Linh đã khó đối phó, Thanh Hà cũng rất khó chơi, bây giờ lại thêm người này.

"Con bà nó, như vầy có cho người khác sống không?" Thiên Yết tức giận chửi thề.

Hoàng Sơn, Lưu Ly trầm mặc, trong lòng cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Đối thủ như thần a!

Ầm!

Ấm!

Thiên Hồ tiếp tục thu gặt sinh mệnh.

Hội trưởng Công Hội Hải Triều cũng cười khổ. Con bà nó, hắn bị nổ hai phát dù chỉ mất 1/5 máu, nhưng… phản tổn thương không hoạt động a.

Khỉ đều c·hết, lấy ai mà phản.

Đây chính là khuyết điểm của Phản Tổn Thương, không phân biệt được chính chủ. Hắn chán nản thở dài:

"Àiii, hi vọng lên thêm vài cấp có thể hoàn thiện được khuyết điểm này."

Thanh Hà lúc này cũng đã ra tay. Ba bên bắt đầu xáp lá cà, nhưng ai cũng biết, thế cuộc đã không có gì hồi hợp.

…Boss…30%…

"Kết thúc!"

Thanh Vân lấy ra Mẫu Độc Châu, 10 Ma tinh và 1 Phá Bích Châu, sau đó kích hoạt!

Ầmmmmm!!!!

"Gàooooo!"

Ma Độc Hầu Vương kêu lên thảm thiết, thân hình nó đổ sụp xuống. Tiếp theo đó là khí độc phóng ra khắp nơi.

"Tất cả dừng tay, toàn bộ lui lại!" Thấy Hầu Vương đ·ã c·hết, tên Đại Công Tử ra lệnh dừng tay. Đám quân sĩ đi theo cấp tốc thi pháp hóa giải độc khí.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành, mọi người có thể trở về thành nghỉ ngơi. Ngày mai sau khi thống kê xong, thành thị sẽ công bố kết quả và phát thưởng cho mọi người."

Ba Công Hội nghe theo lệnh dồn dập dừng tay. Kết cục đã định, giờ ra tay chẳng những không thay đổi được chuyện gì mà con có nguy cơ bị ghi vào sổ đen.

Ảo Ảnh hít sâu một hơi, dẫn theo đồng bọn tiến đến chỗ Thanh Vân và đưa tay:

"Chúc mừng Tinh Nhật Vân Hà, hi vọng lúc khác có cơ hội hợp tác."

Hội trưởng Công Hội Hải Triều cũng tiến lên chào hỏi.

Mặc dù là quan hệ cạnh tranh, nhưng dù sao cũng là người hiện đại, kỹ năng giao tiếp bên ngoài cũng không làm được thì không nói nổi.

Thanh Vân bắt tay hai người, mỉm cười nói:

"Cám ơn! Hi vọng có cơ hội hợp tác!"

Xã giao qua đi, mỗi người riêng phần mình về lại Công Hội của mình. Nhưng trước khi đi, một giọng nói đột nhiên vang lên:

"Sao không thấy Lâm Chi Linh? Không lẽ anh ta đoán được sự việc sẽ diễn biến đúng như vầy nên cảm thấy không cần tới."

Đây là giọng của tên Hội Trường Công Hội Hiệp Triều. Hắn lúc này đứng đó, mỉm cười nhìn mọi người xung quanh.

Những người còn lại đều sửng người. Lưu Ly cắn môi, Thiêt Yết và Hoàng Sơn mắt đỏ ngầu, hai tay siết chặt.

Đúng vậy! Theo logic, tràng diện này Lâm Chi Linh cũng nên có mặt mới đúng. Nhưng bây giờ không thấy bóng dáng hắn đâu. Chẳng lẽ như tên này nói, hắn đã tính toán được như vầy nên không thèm xuất hiện.

Một cảm giác bị sỉ nhục dâng lên trong lòng tất cả người của hai Công Hội.

"Hắn, thật nghĩ như vậy?" Ảo Ảnh nhìn Thanh Vân chằm chằm, gằn từng tiếng một.

Thanh Vân cười cười nhìn thật sâu tên hội trưởng kia, người đối diện mặt không đổi sắc, thản nhiên đón nhận lấy.

Nói thật, hắn cũng không hoàn toàn là muốn gây xích mích. Dù sao cùng là tập đoàn lớn, lại khác ngành nghề, đã nước sông không phạm nước giếng thì cũng không nên gây thù chuốc oán làm gì.

Chẳng qua bản thân hắn khi nghĩ tới điều này cũng cảm thấy mình bị sỉ nhục. Tựa như bị kẻ khác nhìn như tên hề múa may nhảy nhót cho đã, kết cục vẫn là… một tên hề.

Cho nên hắn nói vậy cũng chỉ là để giải tỏa cơn tức trong lòng mà thôi.

Ngay lúc mọi người cho là Thanh Vân sẽ tìm cớ lấp liếm thì một âm thanh khác vang lên:

"Anh ta đi mai phục con Boss còn lại!"

Đây là tiếng của Thanh Hà.

Nàng nãy giờ không nói chuyện mà chỉ đứng đó nhìn. Nhưng khi nghe kẻ này nhắc đến Nhật Lâm thì nàng không nhịn được mà đáp trả.

Dù biết Nhật Lâm không sợ những người này, nhưng Thanh Hà cũng không muốn người yêu bị kẻ khác nghĩ xấu. Ghét hắn, có thể. Nhưng nghĩ xấu hắn, không được!

"Cái gì? Còn một con Boss nữa?"

"Trời ạ, thật?"

"Có lẽ là thật! Lúc nãy khi tới, con Độc Ma Hầu Vương này đã mất gần một phần ba sinh mệnh, cả người đầy máu. Đây chắc chắn là đã đánh nhau với ai đó!"

"Không thể nào? Lại có người có thể nghĩ tới cái này?"

Tựa như tiếng sấm đánh ngang tai, đáp án của Thanh Hà khiến mọi người nơi đây kinh ngạc, sững sờ, và…

"Ha ha ha… thua không oan!" Ảo Ảnh cười lớn, giọng cười của hắn chua chát, tràn đầy sự không cam lòng, và…thán phục.

Hắn quay đầu bước đi, lần này một cách dứt khoát.

"Hi vọng có thể gặp anh ta trên Ma Đấu Trường!"

Hội Trưởng Công Hội Hải Triều trầm mặc một lúc, sau đó nhìn hai chị em Thanh Vân cười khẽ:

"Xem ra sau này chỉ có thể húp một chén canh! Mong mọi người nhẹ tay chút. Tạm biệt!"

Hắn nói xong liền đi!

Không như Ảo Ảnh và một số người có mục đích riêng, hắn chơi Chân Thực Ma Huyễn chỉ vì công pháp. Cũng không hứng thú tạo xung đột với ai, vì không cần thiết. Chuyện vừa rồi chỉ để xả tức mà thôi.

Công pháp có danh vọng liền có thể lấy được. Mà danh vọng, bọn hắn không thiếu. Cả cái tập đoàn vận chuyển, còn sợ không tìm được nơi kiếm danh vọng sao.

Không đứng cao nhất cũng không sao, chỉ cần đủ để lấy công pháp và vài thứ cần thiết là được.

Thanh Vân yên lặng nhìn hắn rời đi. Nàng biết người này ngoài thực tế, đây cũng là một tên cáo già.

Mặc dù có lẽ đúng như hắn nói, chỉ cần kiếm một chén canh. Nhưng đó là dưới điều kiện hắn biết hắn không thể kiếm hơn mà thôi. Còn nếu có thể hơn…

Nàng lắc đầu, đem suy nghĩ lan man vứt ra ngoài, sau đó quay đầu hô lên:

"Được rồi, về thành thôi! Hôm nay ai cũng có công. Thanh Hà sau khi tổng hợp sẽ phát thưởng cho mọi người."

"Hoan hô!"

Chương 121: Đối thủ như thần