Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 125: Dị năng và hậu nhân của tội đồ

Chương 125: Dị năng và hậu nhân của tội đồ


6h chiều.

Nhật Lâm đặt chân bước vào cổng thành. Như thường lệ, hắn đi bàn giao một ít nhiệm vụ rồi trở về khách sạn. Công Hội đang trong thời kỳ phát triển, Thanh Vân Thanh Hà cũng lại trở nên bận rộn, không có thời gian đi dạo với hắn.

"Haiz, có nhiều bạn gái rồi mà vẫn là mệnh solo là sao…!"

Vừa đi vừa tự sướng, một lát sau Nhật Lâm đã đi tới khách sạn. Nhưng vừa định bước chân vào thì một tiếng kêu đột ngột vang lên:

"Lâm Chi Linh?"

Nhật Lâm quay đầu, hắn phát hiện có hai người một nam một nữ đang đứng đó. Người vừa lên tiếng là người nam.

"Xin hỏi hai người là…?" Nhật Lâm nghi hoặc hỏi

Ảo Ảnh mỉm cười, đưa tay:

"Chào anh! Tôi là Ảo Ảnh, hội trưởng Công Hội Ảo Mộng Chi Hồn, đây là bạn tôi Lưu Ly."

"Chào anh. Hân hạnh được gặp!"

"A… xin chào!" Nhật Lâm cũng bắt tay chào lại.

Hắn cũng không kinh ngạc hai người này tại sao lại biết hắn tới đây. Bình thường nếu không có gì đặc biệt Nhật Lâm cũng chỉ dùng danh tính Lâm Chi Linh để hành động.

Nếu có người để tâm một chút cũng sẽ biết được hắn thường làm gì trong thành. Đối với chuyện này Nhật Lâm cũng không thèm quan tâm.

Biết được thì biết, dù sao cũng chẳng có bí mật gì để mà xem.

Bắt tay xong, Nhật Lâm tò mò hỏi:

"Hai người là…?"

Ảo Ảnh cười xua tay:

"Không không! Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn xem người đã đánh bại mình trông ra sao mà thôi."

"A, chỉ như vậy thôi hả?!" Nhật Lâm mỉm cười.

"Vâng, chỉ như vậy thôi. Mục đích đã đạt được, hi vọng sau này có dịp hợp tác."

"...Được, hi vọng có dịp hợp tác."

"Chào anh!"


Nhìn hai người rời đi, Nhật Lâm cau mày khó hiểu, thông thường đâu ai làm vậy.

Dò xét sao?

Nếu là ngoài thực tế, người có nhiều kinh nghiệm quả thật có thể thông qua bề ngoài mà phán đoán được vài thứ từ đối phương.

Nhưng trong đây là "ảo" dù cho có thể thông qua hành vi phán đoán được một ít cũng không đủ. Bởi vì hành vi cần kết hợp với nét mặt và đôi mắt mới có thể cho phán đoán tốt nhất, chỉ có hành vi thì hiệu quả phán đoán sẽ kém hơn rất nhiều.

Trừ khi…

"Tra xét!" Nhật Lâm thử dùng Chân Thực Ma Nhãn kiểm tra.

Từ hồi kỹ năng này nâng cấp lên cao cấp, đa phần hắn chỉ dùng để tra xét các thứ trong game.

Đối với người chơi hắn chủ yếu cũng chỉ giúp Thanh Vân kiểm tra một số người khả nghi nhất định, còn hầu như là không dùng tới trên người chơi thông thường.

Một phần vì hắn thấy không cần thiết, hai là cũng không muốn l·ạm d·ụng quá nhiều.

Kỹ năng này không nói về tính cách, sở thích hay suy nghĩ của một người như đối với các NPC trong game, xem như là cũng có chút "đạo đức". Nhưng nó cũng khai báo công việc, nơi ở và hoạt động hiện tại của họ, điều này cũng là liên quan đến đời tư rồi.

Nhật Lâm không ngại dùng, nhưng dùng phải đúng mục đích, không phải để chơi cho vui.

Người chơi: Ảo Ảnh

Chủng tộc…


Ẩn tính: Nguyễn Duy Hào, 28 tuổi, Cường Hóa tầng 5, đang trong quá trình khảo sát để trở thành quân dự bị Tây Tiến. Hiện ở…

Người chơi: Lưu Ly

Chủng tộc:…


Ẩn tính: Hồ Phương Ly, 25 tuổi, Dị năng Cảm Tâm, Cường Hóa tầng 3, hậu nhân của tội đồ. Hiện ở…

"Dị năng? Con bà nó, còn có loại đồ chơi này?" Trông thấy Ẩn tính nhắc tơi dị năng, Nhật Lâm liền giật mình.

Hắn cẩn thật vào xem xét chi tiết.

[Dị năng Cảm Tâm: có thể cảm nhận thoáng tâm tình người khác. Gặp mặt lần đầu tiên có hiệu quả tốt nhất. Lưu ý: dị năng đang dần mất hiệu lực, khi đạt Kiên Viên Mãn sẽ hoàn toàn mất đi.]

"Ồ, cũng may chỉ là cảm nhận thoáng một chút tâm tình, chứ nếu biết cả suy nghĩ lẫn tính cách thì quá tà đạo. Dị năng dần mất đi là sao? Thế giới này có thể cho chơi thoải mái chút được không. Tu tiên hay tu gì thì một thứ thôi, giờ nhét thêm cái dị năng vô làm quái gì?" Nhật Lâm cảm thấy nhức đầu.

"Lại còn Tây Tiến? Tội đồ? Là cái quái quỷ gì nhỉ? Không lẽ…"

Sau một hồi trầm ngâm, Nhật Lâm suy đoán:

"Có khi nào liên quan tới chuyện chiều nay không? Tây, có phải nói tới mặt Tây của Hồng Nhật Tinh, nhóm đảo nguyên sinh kia? Còn hậu nhân của tội đồ, theo cách nói này, tổ tiên của cô ta là phạm phải tội gì đó?"

Nếu tính năng của Ẩn tính vẫn không thay đổi ngay cả đối với tin tức trong hiện thực, Nhật Lâm có thể căn cứ theo logic trong Chân Thực Ma Huyễn mà suy ra tình hình thực tế.

Ví dụ như tin tức của hai người, theo logic này có nghĩ là có thứ gì đó liên quan đến "nhiệm vụ" mà hắn cần biết. Mà đúng lúc chiều nay hắn phát hiện chuyện vết cắt. Vì vậy mà Nhật Lâm mới có dạng suy đoán kết nối này.

"Xem ra Hồng Nhật tinh cũng là một cái "game" lớn à nha. Mình có nên hỏi Tử Băng không nhỉ? Con gái của nghị viên, lại là tổ trưởng đặc tổ, hẳn phải biết chút gì?"

Nghĩ tới nghĩ lui, Nhật Lâm lắc đầu phủ định:

"Thôi từ từ đã! Chỉ là từng có giao dịch một lần, cũng không phải thân thiết gì. Huống chi cô ta cũng không "thân thiện" với mình cho lắm."

Đúng là vậy! Chưa nói tới chán ghét, nhưng chuyện Nhật Lâm đa tình nàng thật sự không ưa. Ánh mắt lúc đó của nàng Nhật Lâm có thể cảm nhận được.

"Àiiii, lại sắp có chuyện để làm rồi. Không được, phải tranh thủ tu luyện thôi. Thiên phú của Thùy Linh cũng quá kinh khủng, xui xui để nàng vượt qua, "tiểu đệ" có nguy hiểm nha!"

Nghĩ tới tính cách "ẩn tính" của Thùy Linh, Nhật Lâm liền rùng mình khép chân lại. Hắn nhanh chóng chạy lên phòng bắt đầu tu luyện Linh Hồn Minh Tưởng Pháp.

…...

Tại một nơi khác.

Ảo Ảnh vừa đi vừa hỏi Lưu Ly:

"Kết quả thế nào em?"

Đúng như Nhật Lâm đoán, Ảo Ảnh hai người đến gặp hắn không phải để xã giao mà là dò xét.

Lưu Ly nghe hắn hỏi, trầm ngâm một chút rồi lắc đầu:

"Quá khó lường! Hắn quá… bình thản, bình thản một cách hờ hửng. Người trẻ bình thường, nếu gặp bại tướng… hì, anh đừng có giả bộ đen cái mặt."

Dừng lại cười Ảo Ảnh một chút, Lưu Ly nói tiếp:

"Nếu gặp bại tướng, hoặc là thể hiện vui vẻ thỏa mãn, hay là lạnh lùng cao ngạo, hoặc cũng là dạng thái độ nhân thượng nhân. Dù cho có cố gắng giả vờ trấn định cũng không thoát được Cảm tâm của em. Nhưng hắn thì quá thành thục, tựa như là người rất từng trải."

Đây là nhận xét của Lưu Ly. Cũng không phải nàng nói mò, dị năng của nàng chính là phản hồi như vậy. Và, thật sự cũng đúng như vậy.

Nhật Lâm sống hai đời, đời trước c·hết thê thảm…khặc, đời trước te tua như thế, đời này còn bị dính loại bệnh kia, trải nghiệm như thế không trưởng thành mới lạ.

Huống chi đây vốn là bản tính của hắn.

Cần phải biết tâm cảnh của Nhật Lâm rất cao, dạng chiến thắng này cũng không thể gây bao nhiêu gợn sóng trong lòng hắn được.

Ảo Ảnh nghe người yêu đánh giá như thế, lắc đầu thở dài:

"Àiii, đối thủ kinh khủng thế này, sao lại gặp ở Thành Thị sớm như vậy?"

"Anh tính thế nào?" Lưu Ly cũng không cho rằng Ảo Ảnh là đang nâng đối thủ, ngược lại nàng thấy đánh giá này là chưa đủ đối với người kia.

Có một thứ mà nàng không dám nói cho Ảo Ảnh, bởi vì quá khó tin tưởng nó là thật.

Khi nãy sau khi sử dụng Dị Năng, Cảm Tâm của nàng còn phản hồi lại một thứ, đó là một loại cảm giác rất khó diễn tả, tựa như đang nằm trong một vùng nước sâu và rộng lớn.

Đây không phải là loại cảm giác kinh hoàng như rơi vào vực sâu, mà là loại cảm giác rất… bao la, vĩ đại.

Ngay cả vị kia, người khiến cho nàng cảm thấy rất "an bình" cũng không sánh bằng.

Phải biết chiến lực của vị kia, hoàn toàn xứng đáng đệ nhất trên Hồng Nhật Tinh, sao có thể thua người này được?

"Có lẽ dị năng đang dần mất đi nên hiệu quả cũng có sai lệch chăng?" Lưu Ly tự tìm lý do giải thích.

Ảo Ảnh nghe nàng hỏi, trầm mặc thật lâu mới trả lời:

"Chờ kết quả kỳ thi của anh rồi tính. Nếu thật không thể vươn mình trong game, vậy chỉ có thể liều mạng một phen."

"Em đừng nghĩ nặng nề như thế? Anh cũng rất hứng thú với nơi đó!" Thấy Lưu Ly định mở miệng, Ảo Ảnh vội vàng lắc đầu.

Lưu Ly thở dài không khuyên nữa, nàng cảm thấy mình thật vô dụng. Dị Năng Dị Năng, đối với một số người, có được nó chẳng khác nào trở thành thiên chi kiêu tử, biến thành Nhân Thượng Nhân.

Nhưng đối với nàng, nó lại là một gánh nặng, cũng là một loại trách nhiệm. Không phải nó không tốt, mà là nguyên nhân nàng có được nó, lại đại diện cho một tội lỗi trong quá khứ của gia tộc.

Vì nàng, là hậu nhân của tội đồ!

Tại sao Dị năng của Lưu Ly có thể xuất hiện trong game?

Vì cũng như Thùy Linh, dị năng của nàng là có từ trước. Nhưng khác với tu luyện công pháp hoàn chỉnh, dị năng càng giống như là của trời cho, cho nên chỉ có thể "copy" đem vào thành kỹ năng chứ không hình thành một loại thiên phú thứ hai.

Thậm chí loại Dị năng này chỉ tác động lên người chơi, đối với mọi thứ trong game đều vô dụng.

…...

8h. Nhật Lâm và Thu Nguyệt mở mắt.

Hắn nhìn ánh mắt xấu hổ né tránh của Thu Nguyệt mà cười nham nhở:

"Khà khà, em gái, chúng ta lại gặp mặt."

Thu Nguyệt thấy tay sói hắn chuẩn bị vươn ra liền cố lấy dũng khí kêu lên:

"Anh quên rồi hả, anh nói có chuyện cần làm mà!"

"..."

Nhật Lâm mặt lại đen. Hắn muốn tát miệng mình vài cái. Con bà nó, khi không ôm việc vào mình làm chi rồi giờ chỉ có thể nhìn, không thể ăn!

Chuyến này đi, không biết còn có thể trở…khặc, nhầm, không biết có về kịp trước sáng mai không? Khu rừng to lớn không nói, có khi còn phải đi ra biển nữa!

Nếu tình hình phức tạp, chỉ sợ không thể về sớm.

Hắn cũng không thể nuốt lời, mấy nàng kia mà biết thì sẽ xem thường hắn thế nào?

Thu Nguyệt nhìn vẻ mặt tụt hứng của Nhật Lâm liền cảm thấy tội tội, nàng cúi đầu lí nhí:

"Anh đi nhanh về nhanh…"

"Được!"

Thuấn Di!

"..."

Thu Nguyệt ngơ ngác nhìn khoảng không trước mặt, bỗng chốc phì cười. Sau đó lại đỏ mặt thì thào:

"Nhanh lên nha…"

Chương 125: Dị năng và hậu nhân của tội đồ