Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vũ Trụ Chi Khuyết
Unknown
Chương 128: Cường Hóa và Huyết Thệ
Tư dinh Lý Gia, phòng tu luyện.
Vào lúc này, đang có hai người ngồi xếp bằng, tập trung tinh thần vận chuyển Kiên.
Ngay sau lưng bọn họ là Nhật Lâm, hắn đang đưa lên hai tay, mỗi tay đặt cách lưng bọn họ khoảng 20cm.
Hai người này không ai khác chính Quốc Nguyên và Ngọc Nhan.
Chuyến tham quan du lịch rừng nguyên sinh đã kết thúc vào ba ngày trước, sau đó Nhật Lâm và Thu Nguyệt lại trở về nơi này.
Những ngày tiếp theo, ngoài việc đi chơi vòng vòng ra thì mỗi tối, công việc của Nhật Lâm lại có thêm một cái.
Hỗ trợ Quốc Nguyên và Ngọc Nhan hoàn thành bước Cường Hóa!
Chuyện này kể đến phải bắt đầu từ Ngọc Nhan. Nàng sau khi biết "thực lực" của Nhật Lâm, bèn nhờ hắn chỉ dạy tu luyện.
Nhật Lâm lúc ấy cười bảo:
"Chỉ tu luyện thì em nói chị Thu Nguyệt kìa. Cấp độ này chỉ dư sức hướng dẫn cho bất cứ ai."
"Hừ, ý anh là chê em quá yếu, không đáng để anh chỉ bảo phải không?" Ngọc Nhan chu mỏ.
"Ạch… không phải vậy!" Nhật Lâm cảm thấy hơi nhức đầu.
Thu Nguyệt lúc đó cũng cười nói:
"Anh ấy đã nhận lời hỗ trợ anh Quốc Nguyên cường hóa thân thể rồi. Mỗi lần làm mất cả tiếng lận, không có nhiều thời gian nha."
Đúng vậy, đây cũng là Quốc Nguyên nhờ.
Tên này cũng mặt dày, hắn chủ động hỏi Nhật Lâm tu luyện thế nào mà nhanh vậy, chỉ điểm hắn một chút. Người khác có lẽ còn ngại hỏi bí mật này, nhưng tên này ỷ mình là anh vợ, mặt đầy chính khí mở miệng.
Nhật Lâm cũng suy nghĩ một lát rồi quyết định đưa ra chủ ý này. Hắn cũng không sợ tiết lộ một ít năng lực của mình.
Dù sao chỉ là Tẩy Tủy và Cường Hóa, nếu tương lai có người có thể nghiên cứu thấu triệt cấp độ này, ở cảnh giới Khống Linh là họ hoàn toàn có thể giúp người khác làm được.
Nói một cách đơn giản, chỉ cần ngươi hiểu được cách chuyển hóa linh khí dùng cho Tẩy Tủy và Cường Hóa, lại hiểu được quy trình cùng với cấu tạo cơ thể người, ngươi sẽ có thể làm được.
Có điều là họ sẽ không làm nhanh và triệt để được như Nhật Lâm mà thôi.
Nhật Lâm có thể hoàn toàn khống chế độ mạnh yếu của khí, đưa chúng đi tới tận hang cùng ngỏ ngách của cơ thể mà không sợ gây tổn thương cho đối tượng. Còn người khác thì không được. Họ chỉ có thể dám điều khiển khí đi tới những khu vực "ổn định" có thể chịu đựng tốt sự "thô bạo" vì những lần thất khống hay thiếu tỉ mỉ của mình.
Ví dụ nhưng lưng, chân, tay v.v… thì được, nhưng não, tim, gan v.v… thì chắc chắn không ai dám làm ngoài Nhật Lâm. Thu Nguyệt hiện nay cũng chưa làm được.
"Hả, anh có thể giúp người khác cường hóa? Vậy…"
Ngọc Nhan nghe Thu Nguyệt nói thế thì một cảm giác ủy khuất đột nhiên dâng lên trong lòng, nước mắt bắt đầu tích tụ. Lần này nàng không phải đùa, là thật muốn khóc.
Nàng muốn nói "sao anh không giúp em" nhưng lời này nàng không dám nói ra.
Ngọc Nhan tuy hơi "lanh chanh" nhưng không phải người không hiểu chuyện. Nàng không thể đòi hỏi người khác làm một việc mà họ không muốn, nhất là khi người này là anh rể của mình, người mà chị Thu Nguyệt yêu thương.
Nhưng biết thì biết vậy, tâm nàng lại rất đau đớn.
Ngọc Nhan dẫu sao cũng là người thừa kế của gia tộc, mặc dù bề ngoài có anh hai bao bọc, nhưng tâm tiến tới của nàng cũng rất mạnh. Nàng thật sự muốn góp một phần công sức cho nơi này.
Nàng rất, rất muốn mạnh lên!
"Cái này…" Nhật Lâm lúng túng, hắn đưa mắt cầu cứu Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt lắc đầu thở dài, nàng đi tới, đưa tay xoa đầu Ngọc Nhan:
"Không phải ảnh không muốn giúp đâu, chỉ vì…"
Thu Nguyệt ghé sát vào tai Ngọc Nhan, nói nhỏ vài câu. Một lúc sau, mặt Ngọc Nhan chuyển sang đỏ bừng, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Nhật Lâm thấy cảnh này lắc đầu cười.
Đúng là hắn không phải không muốn làm cho Ngọc Nhan, nhưng Cường Hóa khác với Tẩy Tủy.
Nếu Tẩy Tủy chỉ là gây cho người khác cảm giác ngứa ngứa mà thôi, thì Cường Hóa lại giống như "xoa bóp". Ngươi thử nghĩ một cô gái có dám để một người khác giới không quen xoa bóp toàn thân không.
Nên nhớ, là toàn thân!!!
Nói đúng ra, Nhật Lâm không thật sự cảm nhận được, vì đây là linh khí gây nên.
Nhưng hắn không cảm nhận được, không có nghĩa đối tượng không cảm thấy nha. Vấn đề là nằm ở sức tưởng tượng của đối phương.
Không thoát ra được gút mắt này thì thật không dễ làm.
Việc này kỳ thật hai người Nhật Lâm cũng đã tính tới, đó là để Thu Nguyệt làm.
Nàng không thể làm triệt để được như Nhật Lâm, nhưng 80-90% vẫn là làm được. Vả lại nếu có Nhật Lâm ở đây, chỉ cần hắn phân ra một bộ phận tinh thần đi chú ý, chuyện này hoàn toàn có thể yên tâm.
Nhưng cuối cùng, lại như mọi người thấy: Ngọc Nhan chấp nhận để Nhật Lâm thực hiện!
Lúc đó, khi Nhật Lâm tính làm cho Quốc Nguyên, Thu Nguyệt cũng chuẩn bị đi tới phòng Ngọc Nhan làm thì thấy nàng đi vô đây, không nói một lời ngồi xuống cạnh anh trai.
Sau khi hít sâu một hơi, bằng một giọng kiên quyết, nàng nói:
"Xin anh giúp em!"
…...
Một giờ qua đi….
Nhật Lâm thu tay:
"Ok, xong rồi!"
Rầm!
Nhìn Ngọc Nhan chạy đi, Nhật Lâm cười cười, cảnh này thấy quen quen.
Quốc Nguyên vẫn còn đứng đó, hắn thấy Ngọc Nhan ba lần mỗi lần đều y như vậy, lắc đầu vừa cười vừa than thở:
"Phụ nữ đúng là khó hiểu, cũng đâu phải thật sự là vậy!"
"Hừ, chỉ có đàn ông tụi anh mới xem chuyện này là bình thường." Thu Nguyệt đứng cách đó vài mét xen vào.
Nhật Lâm mỉm cười, chuyện này tốt nhất là hắn không ý kiến.
Ngọc Nhan đã quyết tâm, hắn cũng đành theo ý con bé.
Lúc này Quốc Nguyên cũng chuẩn bị đi tắm, hắn bước ra cửa rồi đột nhiên quay đầu nói:
"Hai người chuẩn bị đi, lát nữa anh chở hai người ra sân bay."
"Ok anh!"
Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối của chuyến đi chơi. Ngày mai Thu Nguyệt sẽ bắt đầu đi làm, nên tối nay bọn họ bay về Nam Châu.
…...
11h đêm.
Quốc Nguyên dẫn theo Ngọc Nhan, chở Thu Nguyệt và Nhật Lâm đi ra sân bay.
Trên xe.
"Cám ơn anh!" Ngọc Nhan lí nhí nói, mặt nàng đỏ đến tận mang tai.
Nhật Lâm cười gật đầu, hắn cũng không dám trả lời, sợ không khí càng trở nên lúng túng.
Quốc Nguyên lúc này cười to:
"Ha ha, cảm ơn cậu nhé! Cũng là Thu Nguyệt giỏi nhất, năm đó linh cảm thế nào lại muốn chạy sang Nam Châu, ai ngờ tìm được cậu em rễ ngon lành cành đào thế này…"
"Anh…" Thu Nguyệt xấu hổ khẽ gắt, nàng cũng không tức giận.
Tính anh hai nàng vẫn như thế, một khi đã xem ai như "người nhà" thì cái gì cũng dám nói, không hề e dè.
Nhật Lâm lắc đầu cười:
"Anh vợ xem ra rất thỏa mãn nha."
Chữ thỏa mãn hắn cắn chặt một chút.
"Khặc khặc… thỏa mãn, hoàn toàn thỏa mãn."
Thu Nguyệt và Ngọc Nhan che mặt bất lực.
Không khí trong xe trở nên vui vẻ. Qua một hồi, Quốc Nguyên bỗng thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói:
"Chuyện mặt Tây và những thứ như Dị Năng, anh đã âm thầm điều tra nhưng chưa có kết quả…"
Biết nội dung chính đã tới, Nhật Lâm, Thu Nguyệt và Ngọc Nhan cũng tập trung tinh thần, nghiêm túc lắng nghe.
Quốc Nguyên là gia chủ tương lai của Gia Hữu Phát, cũng hoạt động trong tập đoàn từ rất lâu.
Nếu nói về quyền hành, có lẽ hắn là vững mạnh nhất trong những người thừa kế của năm đại tập đoàn, cho nên hai người hi vọng hắn có thể biết chút gì đó.
Kết quả là… hắn không biết!
Hắn biết bãi biển Tiêu Dương có q·uân đ·ội canh gác, nhưng không dám tra xét.
Đùa, liên minh bây giờ như kề dao vào cổ, hắn mà dám chơi liều, bảo đảm ngày mai lên đường.
Kỳ thật việc này cũng không ngoài dự đoán của Nhật Lâm, Gia Hữu Phát là tập đoàn bất động sản, không giống như tập đoàn công nghệ của nhà Thanh Vân.
Công nghệ ít nhiều gì cũng liên quan đến kỹ thuật và v·ũ k·hí, nhà Thanh Hà có bức tranh kia cũng là bình thường. Còn bất động sản thì không hề liên quan.
Dừng một chút, Quốc Nguyên nói tiếp:
"Nhưng anh có hỏi vị trưởng bối trong nhà kia, ông ấy nói…"
Mọi người vễnh tai lên nghe.
Người mà Quốc Nguyên nhắc tới, là người thuộc gia tộc của hắn, cũng là người từng nói vị kia đáng tin 100%.
Nhắc tới việc này, Nhật Lâm cũng thấy tò mò. Con cháu những đại gia tộc này thì không biết gì, nhưng có vẻ như mỗi một gia tộc, đều có cực ít một hai người lại cực kỳ tin tưởng vị Nghị Trưởng kia.
Thật kỳ lạ!
Thanh Vân, Thanh Hà, Thùy Linh, thậm chí là mẹ nàng cũng từng muốn gặp vị cỗ lão trong gia tộc để hỏi, nhưng bọn hắn không muốn gặp, hoặc gặp cũng không nói. Mọi người cũng không dám ép.
Cũng chỉ có Quốc Nguyên, gia chủ chính thức tương lai mới có đủ tư cách tiếp chuyện. Mẹ Thùy Linh tuy cũng là, nhưng có lẽ trước đây bà cũng không hoạt động trong công ty quá nhiều, chỉ làm bên mảng nghệ sĩ nên cũng chưa được sự tin tưởng hay công nhận của vị bộ lão kia.
"Ông ấy nói hoàn toàn không biết gì về mặt Tây. Nhưng, có giải thích tại sao lại cho rằng vị Nghị Trưởng kia đáng tin 100%. Đó là do… Dị Năng… Huyết Thệ."
"Huyết Thệ!!!"