Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 135: Dị Năng Giả xuất hiện

Chương 135: Dị Năng Giả xuất hiện


"Khặc khặc…khặc…"

Trông thấy những hình ảnh này, dù là đã được làm mờ đi một số điểm n·hạy c·ảm nhưng Nhật Lâm cũng không tránh khỏi xấu hổ. Nếu là nơi khác thì không vấn đề, nhưng chỗ này… có mẹ vợ đang nhìn chằm chằm nha.

Hắn nhìn cũng không ổn, không nhìn cũng không ổn!

Bà mẹ vợ này quá "nguy hiểm"!

Một tầng lại một tầng mồ hôi chảy xuống trên người Nhật Lâm.

Thấy phản ứng của "con rể" đúng như dự đoán, Hoàng Lan liền vui vẻ bật cười:

"Ha ha…thế nào?"

"..."

Còn thế nào? Hắn có thể nói thế nào sao?

"Hì, đùa với con chút." Thấy cũng đủ, Hoang Lan liền thu liễm nụ cười, bắt đầu nghiêm túc nói:

"Nam là người sáng tác văn học mạng, chủ yếu là dạng ngôn tình mì ăn liền. Có điều hắn cũng khá có tài, các tác phẩm của hắn rất đa dạng, thu hút được một lượng lớn fan. Chúng ta hiện đang đám phán để có được phần lớn bản quyền các tác phẩm của hắn, tạo thành một series. Theo kế hoạch, trên 70% doanh thu phim truyền hình năm tới là nằm ở đây."

Hoàng Lan dừng lại một hơi, nhìn phản ứng của Nhật Lâm.

Hắn cũng không… phản ứng, chờ đợi bà nói tiếp.

Hoàng Lan âm thầm gật đầu, nói tiếp. Lần này là liền một mạch:

"Cô gái này là một nghệ sĩ khá mới mà bên đây muốn nâng. Ngoại hình và phong cách cũng rất phù hợp với phần lớn các nhân vật chính trong tác phẩm của tác giả. Vị này sau khi kiểm tra sơ qua năng lực diễn xuất của nàng cũng đã chấp nhận."

"Nhưng, cách đây hơn một tuần, những hình ảnh này được gửi đến công ty, kèm theo một lời cảnh cáo nếu để nàng diễn chính sẽ đưa chúng ra công khai."

"Tất cả hình đều là giả. Chuyện này trong giới giải trí quá bình thường, tập đoàn có thể xử lý vụ này một cách đơn giản. Nhưng thủ phạm có lẽ cũng biết vậy nên đã đi một nước cờ tinh khôn, hắn gửi cho tác giả."

"Vị tác giả này là một người khá truy cầu hoàn hảo. Anh ta không muốn những đứa con của mình dính một chút xíu bụi bẩn nào, nên đã ra điều kiện bên này phải giải quyết triệt để chuyện này trước khi bị đưa ra ánh sáng, bằng không sẽ không ký hợp đồng."

Nói tới đây, Hoàng Lan cũng dừng lại, chờ đợi phản ứng của Nhật Lâm.

Nhật Lâm lúc này cũng gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ tình hình. Hắn bắt đầu nghiêm túc xem xét những hình ảnh của cô gái.

Vừa xem hắn vừa suy nghĩ.

Chuyện này có lẽ là tranh giành vai chính. Hoặc là người trong công ty làm, hoặc là công ty khác nhưng có diễn viên tiềm năng muốn chen chân vào. Cũng có khi có nguyên nhân khác. Tóm tại, giới giải trí thì chuyện hoang đường gì cũng có thể xảy ra.

Báo cảnh sát? Hoàng Lan không nói hiển nhiên là không được báo, hoặc không có tác dụng.

Vậy nếu bỏ qua diễn viên này, ai sẽ có khả năng thay vào? Bà cũng không nói, cũng tức là chưa xác định, hoặc biết chắc không liên quan?

Trải qua một hồi suy xét, Nhật Lâm thả sấp hình xuống rồi nói:

"Cô ta có trong đám tiệc phải không? Lát nữa con sẽ đi theo."

Hắn cũng không định hỏi thêm thông tin, vì đã hiểu vai trò của mình trong vụ này.

Đó là tìm h·ung t·hủ, và hắn biết cách tìm!

Những hình ảnh vừa rồi, dựa theo ngày tháng được chú thích trên đó thì Nhật Lâm phát hiện đa phần là chụp gần đây, và… toàn bộ là ngoài trời!!!

Hình ảnh sau đó mới được chỉnh sửa thành ảnh n·ude.

Điều này có nghĩa người chụp hoặc biết trước, hoặc theo dõi được hướng di chuyển của nàng. Mà dù là dạng nào, cũng phải có mặt trực tiếp phải không?

Vậy thì đơn giản, Nhật Lâm chỉ cần đi theo cô ta, dùng Không Gian Cảm Ứng tra xét xung quanh là sẽ tìm được.

Đây chính là mục đích của Hoàng Lan gọi hắn đến.

Đối diện, mặc dù chỉ nghe Nhật Lâm đáp đơn giản, nhưng Hoàng Lan lại âm thầm gật đầu tán thưởng.

Nếu là người khác, thông thường cũng sẽ hỏi thêm vài thông tin như cô báo cảnh sát chưa, ai là người được lợi, có đối thủ cạnh tranh không v.v…

Nhưng Nhật Lâm không cần. Cũng không phải thật sự hắn muốn chơi trội, mà là vì đã biết công việc của mình là gì, nên thấy không cần thiết hỏi tiếp.

Hắn biết nếu thật sự cần thiết, Hoàng Lan đã nói cho hắn.

Biết vấn đề, biết cách giải quyết, vậy liền làm. Không cần quan tâm đến những râu ria làm gì.

Nhưng đồng thời với sự tán thưởng, Hoàng Lan lại cảm thấy có chút buồn phiền.

Loại thái độ này, chẳng phải là muốn nói: con chỉ là người làm công, không có hứng thú với công việc quản lý trong tập đoàn hay sao?

Giúp đỡ thì được, nhưng không muốn nhúng vào quá sâu!

Àiiii, hai cái tập đoàn to bự thế này, nếu là người khác, dù chỉ là một chức nho nhỏ thì chỉ sợ nằm mơ cũng muốn đi vào, huống chi đây là thừa kế cả hai. Thế mà con gái và con rể lại không hề tỏ ý muốn "chạm" vào.

Ông xã, xem ra chúng ta còn mệt dài dài. Hoàng Lan âm thầm cười khổ.

Bỏ chuyện này sang bên, Hoàng Lan lúc này cũng mỉm cười đáp:

"Cô ta có trong này. Con theo dõi giúp cô vài ngày nhé."

Dừng một chút, bà bỗng nhìn hắn với ánh mắt cảnh cáo:

"Nhớ, chỉ ở ngoài trời mà thôi!"

"Khặc khặc… cô yên tâm!" Nhật Lâm lại đổ mồ hôi.

Quả nhiên là người một nhà!

…...

Một ngày sau.

7h tối.

Nhật Lâm hiện tại đang đứng trên nóc của một tòa nhà, đưa mắt nhìn xuống dòng đường tuốt bên dưới. Trong những dòng xe cộ này, có một mục tiêu mà hắn đang theo dõi.

Nhìn mục tiêu đang cùng với quản lý đi vào một quán ăn, Nhật Lâm lắc đầu ngán ngẩm:

"Àiiii, mặc dù nói khoảng cách dài nhất giữa thời gian chụp không quá ba ngày, nhưng cứ theo dõi như vầy thật quá nhàm chán. Mẹ Thùy Linh cũng bảo mình chỉ cần theo dõi bốn ngày là đủ, được không được cũng kệ. Nhưng tốt nhất nên được nha, haizzz…."

Dù sao cũng là mẹ vợ lần đầu nhờ vả, nếu không hoàn thành hắn cũng thấy ngại ngùng.

Thở dài một hơi, Nhật Lâm sử dụng Không Gian Cảm Ứng kiểm tra.

"Ý..."

Bỗng trông thấy một hình ảnh, Nhật Lâm giật mình lên tinh thần. Hắn nhanh chóng lấy ra điện thoại, Thuấn Di xuống bên dưới.

Bên trong quán ăn, một cô gái trẻ với vẻ ngoài rất xinh đẹp đang chuẩn bị gọi món. Nơi đây tuy không phải quán bình dân, nhưng khách khứa cũng khá đông đúc.

Lúc này bên ngoài cách cửa tiệm khá xa, một chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại. Một người đàn ông trong bộ đồ thể thao bước xuống xe. Sau khi trả tiền, hắn cũng không bước tới quán mà đi qua khu vực đối diện, nơi đó là một công viên.

…...

30 phút sau.

Cô gái và quản lý bước ra tiệm, chuẩn bị lên xe. Lúc này, người đàn ông cũng "kết thúc" buổi tập, băng qua đường đi về hướng quán. Chiếc đồng hồ trên tay thì hướng về cô gái.

Tách!

Tách!

Nghe được âm thanh phát ra từ tai nghe, người đàn ông mỉm cười, cúi mặt đi thẳng.

Hắn chẳng mảy may để ý, cách đó không xa cũng có một người mỉm cười, bỏ điện thoại vào túi, cúi mặt đi… theo.

…...

Một giờ sau.

Nhật Lâm đứng tại trong phòng của tên thám tử. Hắn cẩn thận "quét" hết xung quanh, đem toàn bộ chứng cứ lưu lại, gửi cho mẹ Thùy Linh.

"Ồ… người quen!"

Trong lúc kiểm tra, Nhật Lâm phát hiện có một số hình ảnh chụp lén, mà người trong ảnh chính là… chị em Tường Vi.

"Chị em nhà này thật có duyên với mình nha. Ở tận đây mà cũng có thể "gặp" được."

Hắn cẩn thận xem xét. Tất cả cũng đều là chụp ngoài trời, không có chỉnh sửa gì, chỉ là những cảnh sinh hoạt bình thường thôi.

"Ngộ ta? Ai lại rảnh rang nhờ tên này đi chụp ba cái này? Mà lại nơi này khoảng cách chỗ họ cũng khá xa nữa. A, chỗ này có giấy hẹn lấy hình, 10h tối nay. Vậy đợi xem thử luôn!"

Phát hiện có giấy hẹn, Nhật Lâm quyền định ở đây chờ đợi. Chụp lén người thừa kế của đại tập đoàn, chính chủ có khi cũng không phải dạng vừa.

…...

Đúng 10h, một thân ảnh với nhịp chân khá nhanh đang di chuyển tới nhà của tên thám tử. Nhìn điệu bộ của hắn cũng rất đường hoàng, không hề tỏ ra e dè như là kẻ đang làm chuyện gì sai trái.

"Mịa nó, dạo này gặp toàn những thứ kỳ quái không ta." Nhật Lâm lắc đầu cảm khái.

Đầu tiên là vụ mặt Tây với Dị năng, gặp cả hậu nhân của tội đồ. Rồi đến bây giờ, lại gặp một tên "t·ội p·hạm" đường hoàng thế này nữa.

"Kiểm tra thử tên này tu luyện thế nào?"

Nhìn dáng đi thể hiện "ta rất ghê gớm" của hắn, Nhật Lâm dùng thần thức quét thử.

"Ồ, Cương Thể tầng 5, và còn… cái gì nữa?"

Thần thức quét qua, Nhật Lâm kinh ngạc phát hiện hắn ngoài đạt Cương Thể tầng 5 ra, trong người còn có một dạng năng lượng khác. Năng lượng này có màu hồng nhạt, chủ yếu tập trung ở đôi chân.

"Dị Năng? Con bà nó, ngoài đời thật gặp được?"

Nhật Lâm cảm thấy bất khả tư nghị. Cũng không phải hắn không tin, nhưng chỉ vì một nhiệm vụ thông thường mà bắt gặp một tên Dị Năng Giả ngoài đời thật thì cũng là…quá trùng hợp.

Phải biết từ lúc có được Thần Thức, Nhật Lâm cũng khởi lên hứng thú quan sát mọi người mọi vật một thời gian. Khi đó hắn cũng chưa từng phát hiện ai có được Dị Năng cả.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, năng lực của hắn như thế, nếu Dị Năng tồn tại thì không sớm hay muộn cũng gặp thôi. Không vì chuyện này thì sẽ có chuyện khác.

Ting ting!

Chuông cửa vang lên. Một lúc sau, tên thám tử sau khi thông qua camera, nhận ra người tới là ai liền đem những tấm ảnh của chị em Tường Vi từ phòng kín cầm ra.

"Tôi đến lấy ảnh." Thấy cửa mở, người tới bèn trực tiếp nói ra mục đích.

"Tiền!"

"Đây!"

Tên thám tử nhận lấy tiền liền kiểm tra, sau đó đem sấp ảnh đưa qua. Bằng một giọng khàn khàn, hắn nói:

"Như đã nói, ảnh sinh hoạt của người kia rất khó lấy. Nơi đây chỉ có của hai người còn lại."

Tên Dị Năng Giả gật đầu, nhận lấy sấp ảnh. Hắn cũng kiểm tra một lát, sau đó không nói lời nào liền quay đầu bỏ đi.

Kết thúc!

Nhanh gọn lẹ!

Dị Năng Giả đi được một đoạn tới chỗ vắng bỗng dừng lại. Hắn khụy nhẹ chân xuống, thân hình hạ thấp. Rồi đột nhiên, hắn lấy một tốt độ không thể tin nổi lao đi, thân hình bỗng chốc trở nên mở ảo, cực tốc biến mất.

Dị Năng, Gia Tốc!

Nhật Lâm nhìn theo, khuôn mặt hắn trở nghiêm nghiêm nghị.

Chương 135: Dị Năng Giả xuất hiện