Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 134: Mẹ nào con nấy

Chương 134: Mẹ nào con nấy


Một giờ sáng.

Nhật Lâm mở mắt.

"Đăng nhập Không Gian Ảo."

Vừa nói xong, thân hình hắn liền xuất hiện tại Khu vực giải trí.

Nhật Lâm đưa mắt nhìn quanh liền phát hiện thân ảnh của Thùy Linh. Sáng nay hắn phải đi với mẹ nàng, Hoàng Lan bay sang Trung Châu. Cho nên nàng hẹn hắn vô đây trò chuyện.

Nhật Lâm mỉm cười bước tới:

"Hế lô em!"

"Coi bộ đi một chuyến xong về "phơi phới" hẳn nha." Thùy Linh thấy hắn chào liền đưa tay khoanh trước ngực liếc.

"Khặc khặc… bình thường!"

"Hứ!"

Nhật Lâm lắc đầu cười, vòng tay qua ôm lấy bờ eo thon của nàng. Hắn dùng ý niệm biến khu vực này thành một khoảng sân vườn riêng tư, tạo một cái xích đu rồi ngồi xuống.

Thùy Linh cũng không chống cự, thả người ngồi trên đùi hắn.

Đưa tay nặn nặn đôi má phúng phính của nàng, Nhật Lâm mỉm cười nói:

"Hay là sáng nay em đi chung đi, dù sao cũng đang rảnh mà?"

Nếu là kẻ khác, nghe được câu này sẽ có cảm giác bị xúc phạm. Rảnh là sao? Ý nói nàng vô công rồi nghề?

Nhưng Thùy Linh biết Nhật Lâm, hắn chỉ là nói sự thật mà thôi. Thùy Linh thở dài, lắc đầu:

"Àiiii, em cũng muốn đi, nhưng ba bảo em phải ở nhà đi làm với ba."

"..."

Nhật Lâm lắc đầu cười khổ:

"Ông thật là!"

"Hì, cũng không hoàn toàn là kiếm cớ. Ba nói bây giờ có công pháp tu luyện, sức khỏe và tuổi thọ được gia tăng. Nếu không có gì bất ngờ thì ông và mẹ cũng sẽ có thể trụ thật lâu, cũng không cần em phải nhảy vô lao lực làm gì. Nhưng mà cả gia tộc chỉ có mỗi mình em là người thừa kế, không biết nhiều cũng phải biết ít nha."

"Ừm, cũng có lý. Xem ra anh chỉ có thể đi một mình rồi."

Nhật Lâm cũng không thấy khó chịu. Mặc dù đi với Thùy Linh sẽ vui hơn, nhưng cũng không phải nhất định phải vậy. Hắn và các nàng tương lai còn dài, cứ từ từ hưởng thụ, từ từ trải nghiệm cũng là một chuyện vui vẻ.

Bỏ qua chuyện này, Nhật Lâm bỗng nghi hoặc hỏi:

"À, đúng rồi. Ba em kêu anh đi qua đó làm gì vậy? Anh cũng đâu biết công việc của tập đoàn đâu ta."

"Là chuyện bên tập đoàn của ông ngoại, cũng không phải liên quan đến công việc chính thức. Mẹ em từng hỏi ý kiến ba nên ông cũng biết một chút. Em cũng không rõ ràng, chỉ nghe mẹ nói là bên mảng nghệ sĩ có vấn đề gì đó."

"Hả! Nghệ sĩ?" Nhật Lâm càng nghe càng khó hiểu.

Hắn cũng không rành ba cái này. Trước đây thì chỉ nghe mọi người nói thế giới này rất phức tạp, hắc ám khắp nơi vậy thôi chứ bên trong cụ thể thế nào hắn không quá biết. Mà có biết thì sao, hắn cũng đâu phải người trong nghề mà xử lý?

Thùy Linh hiểu hắn nghĩ gì, lắc đầu nói:

"Ba mẹ thừa biết anh không rành mấy thứ đó, chắc chắn sẽ không gọi anh qua để xử lý."

"Vậy, hẳn là có liên quan đến… năng lực của anh rồi." Nhật Lâm chợt hiểu.

Thùy Linh nhún vai:

"Hẳn là nó!"

"Ừm! Vậy thì chuyện nhỏ, khà khà!"

Đoán được đại khái, Nhật Lâm cũng không tiếp tục lăn tăn. Dù sao hai người chỉ là tán dóc cho vui mà thôi, đúng sai cũng mặc kệ.

…...

Trung Châu, 11h trưa.

Nhật Lâm tay cầm lấy thẻ phòng khách sạn, đưa mắt nhìn xe của Hoàng Lan phóng đi.

"..."

Một cơn gió thổi lạnh lẽo thổi qua, hắn cảm giác mình bị người "đem con bỏ chợ".

"Con ở tạm khách sạn này nha. Cô còn phải đi xử lý một số việc ở tập đoàn. Chỗ đó có khu nghỉ nhưng chỉ dành cho người có chức vụ nên con chịu khó chút. Tối nay 7h có tiệc chiêu đãi, con tự sắp xếp rồi theo địa chỉ này chạy qua."

Đây chính là lời "dặn dò" của Hoàng Lan, mẹ Thùy Linh, trước khi rời đi.

"Àiiii, mấy vị chủ tịch tổng giám đốc có phải cũng là một bộ dáng "người thành đạt" này?" Nhật Lâm lắc đầu cười, quay đầu cất bước lên phòng… tu luyện.

Bây giờ cũng đã trưa nắng, hắn không hứng thú đi ra ngoài.

…...

6h45 chiều.

Trong bộ đồ vét chỉnh chu, Nhật Lâm báo tên mình cho bảo vệ canh cửa theo lời Hoàng Lan dặn, sau đó đặt chân bước vào khu vực chiêu đãi của tập đoàn Nguyên Quang.

Người nơi đây đã khá đông, mỹ nữ soái ca chạy đầy đất.

"Không hỗ là giới nghệ sĩ, ai ai cũng rất xinh đẹp và lộng lẫy. Cũng không biết có ai ra "cản" mình không nhỉ?" Vừa đi vừa nhớ lại một số tình huống trong các truyện hắn đọc, nhân vật chính hễ đi tới đâu là bị khinh bỉ tới đó, tiếp đó là các màn trang bức vả mặt, Nhật Lâm bỗng nhiên có chút hưng phấn.

Hắn cũng là người có "thân phận" nha, mặc dù chỉ là "ké" một ít…khặc khặc.

Đi được một hồi nhưng không có gì xảy ra. Ngay khi Nhật Lâm cảm thấy buồn chán thì bỗng nhiên, hắn thấy một thanh niên trạc cỡ ba mươi, áo quần tươm tất, khuôn mặt trông khá khó chịu đang đứng nói gì đó với đám bảo vệ, đồng thời tay cũng chỉ về phía mình.

"Quả nhiên truyện không gạt người, tới…!" Trông thấy tên thanh niên vội vàng đi tới, Nhật Lâm dựng thẳng người chờ đợi.

Vài giây sau, người này đã đi tới trước mặt hắn, sau đó…cúi đầu:

"Xin lỗi đã để anh chờ lâu!"

"..."

Không đúng! Không phải là nên nói "mày là ai sao"? Nhật Lâm "vỡ mộng".

Thấy Nhật Lâm "đứng hình" không nói gì, tên thanh niên hoảng sợ, người cúi xuống càng thấp:

"Xin…xin lỗi. Là tôi thất trách, tôi xin chịu toàn bộ trách nhiệm. Xin anh đừng trừng phạt họ."

Lúc này, đám bảo vệ cũng vội vả chạy tới xin lỗi hắn rối rít.

Mọi người xung quanh thấy vậy đều vô cùng ngạc nhiên.

"Trời đất! Anh ta là ai vậy? Có thể khiến cho quản lý Hưng sợ hãi cúi đầu?"

"Thật là đẹp trai!"

"Đẹp trai ở đây cũng không thiếu."

"Nhưng ai dám trang bức trước mặt quản lý Hưng nha!"

"..."

Nhật Lâm lắc đầu, cười khổ trong lòng. Trang bức cũng có thể trang theo kiểu này, quá phi lý. Như vầy làm sao đánh mặt…khục, cũng chẳng có ai để đánh.

Hắn đưa tay nâng tên quản lý, mỉm cười nói:

"Không có gì đâu. Do tôi quên gọi điện báo cho cô biết."

Nhìn tình huống, Nhật Lâm cũng đại khái biết chuyện gì đang diễn ra. Chính là Hoàng Lan trước đó có thông báo cho quản lý, nếu hắn tới thì báo cho bà.

Nhưng có lẽ trải qua vài tầng truyền đạt, bảo vệ hoặc là quên, hoặc là báo lên chậm trễ nên đến bây giờ mới có người biết.

"Cảm ơn anh!"

Mọi người thở phào, lại rối rít cám ơn.

"Được rồi, ai về vị trí đi." Quản lý nhìn đám bảo vệ lên tiếng, đoạn hắn quay qua Nhật Lâm, cung kính nói:

"Xin anh theo tôi, chủ tịch có dặn nếu anh tới thì mời anh đi gặp bà."

Lời này vừa ra, trong sảnh bỗng chốc yên tĩnh, chỉ còn lại vài tiếng hít thở mạnh.

Nhật Lâm gật đầu, cất bước đi theo quản lý.

Sau khi hắn đi, tiếng xì xào lại vang lên:

"Trời! Là chủ tịch mời anh ta tới. Anh ta là ai vậy?"

"Hic… nãy anh ta có nhìn tôi thì phải, có lẽ…"

"Xì, dẹp mấy cái trò đó đi. Ở đây ai mà không biết ai nha."

"Im đi! Cẩn thận họa từ miệng mà ra. Nơi đây cũng không phải muốn nói gì thì nói."

…...

Phòng tiếp khách, Nhật Lâm đang ngồi đối diện với Hoàng Lan. Bà lúc này nhìn hắn cười tủm tỉm:

"Thế nào, oai không, phê không?"

"..." Nhật Lâm đổ mồ hồi.

Thì ra tính cách của Thùy Linh là di truyền từ mẹ.

Nhật Lâm cười khổ:

"Bị người khác nhìn chăm chú cũng không hay lắm ạ."

"Hừ! Bớt ba xạo đi. Rõ ràng khi quản lý đi tới, trong camera cô thấy con ưỡn ngực, trông rất oai phong nha."

"Ậyyyy…" Nhật Lâm lấy tay xoa đầu, xấu hổ cười.

Hóa ra hành động khi nãy của hắn đã bị bà bắt gặp.

Thấy trêu chọc Nhật Lâm cũng đủ, Hoàng Lan cũng thu liễm nụ cười, thần tình nghiêm túc. Nhật Lâm thấy vậy cũng dựng thẳng người, chờ đợi.

Chỉ thấy lúc này, Hoàng Lan lấy ra hai xấp ảnh ảnh, một nam một nữ. Nam cỡ 45, bề ngoài trông khá bình thường. Nữ cỡ 20 đến 22, cực kỳ xinh đẹp.

Có điều những hình ảnh của người nữ này có vấn đề, chúng đều là ảnh…n·ude!!!

Chương 134: Mẹ nào con nấy