0
Ngoài bãi biển, Nhật Lâm đẩy xe cùng Thùy Linh đi dạo trên đê. Mỗi người trên tay đều cầm một ly nước.
Hai người định ra quán ngồi uống. Nhưng nơi đây do đang tổ chức giải bóng chuyền, dù là ngày thường mà người vẫn rất tấp nập. Vì Thùy Linh bất tiện, bọn hắn cũng hết hứng xem, bèn ra đây đi dạo.
“ May thật, khí hậu hôm nay mát mẻ ghê. ”
“ Ừ, do trời hôm nay nhiều mây. Linh tối hôm qua chơi vui không? Hiện giờ cấp mấy rồi? ”
“ Hì hì, tưởng giả ngu nữa chứ. Đi chơi sáng giờ mà giờ mới hỏi? ”
“ Cũng phải chờ lúc thư giản chứ. ”
“ Linh cấp 3, cũng sắp cấp 4 rồi. Công ty của ba có hai chị cùng thôn với Linh, tổ đội chỉ có ba người nên hiệu suất hơi yếu. Cũng thật bái phục cái thế lực nào tạo ra Chân Thực Ma Huyễn chẳng những cảm giác như thật, mà còn… ”
Thùy Linh đột nhiên ngập ngừng. Mặc dù hai người đã rất thân quen, nhưng bình thường cũng cố ý né tránh đề tài về đôi chân của nàng. Thật sự cũng chả có gì để nói, nói ra càng lúng túng chứ chẳng được gì.
“ Mà còn có thể khiến người ta “tự do”? ” Nhật Lâm bất ngờ quay Thùy Linh lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, ranh mãnh nói.
Thùy Linh sững người, nàng nhìn Nhật Lâm cảm thấy kỳ quái. Nàng cũng không giận, tính cách của Nhật Lâm nàng quá hiểu. Chỉ là nghĩ tên này hôm nay hơi ngộ ngộ ta, ý gì nhỉ?
Nàng giả vờ sừng cộ:
“ Hừ, muốn nói là có thể đi lại thì nói đại đi. Người ta đại nhân đại lượng, cũng không phải kiểu nhỏ mọn.”
“ Đây là Linh tính nói, Lâm thấy Linh nghẹn một hơi lâu mà cũng không dám nên nói giùm, không biết ơn còn trách. ”
“ Hóa ra là vậy! ” Thùy Linh nghĩ, quật cường nói tiếp:
“ Xí, chuyện này có gì khó nói. Tại quá ít nói nên thấy không quen thôi.”
Nhật Lâm cười. Thùy Linh cũng cười. Hai người quay mặt nhìn ra biển.
Thùy Linh được thể cũng nói tiếp:
“ Quả thật rất tuyệt. Cảm giác y như hồi chưa bị đ·ụng x·e. Ước gì có thể như vậy hoài. ”
Lần này, Nhật Lâm không tiếp lời, đột nhiên im lặng. Thùy Linh thấy hắn không nói, quay sang nhìn. Chỉ thấy đôi mắt hắn như nhìn xa xăm.
“ Không lẽ lại "trở bệnh". ” Nàng lo lắng nghĩ.
Kỳ thật nếu nàng nhìn xuống tay Nhật Lâm, có lẽ sẽ nhận ra tay hắn đang run.
“ Lâm… á, Lâm làm gì vậy? ” Vừa định kêu tỉnh hắn, Thùy Linh đột nhiên thấy Nhật Lâm quay qua, đưa hai tay ôm lấy nàng bế bổng lên.
Nhật Lâm đặt Thùy Linh lên thành đê, rồi nhảy người lên ngồi bên cạnh nàng.
Thùy Linh lại định lên tiếng hỏi. Nhật Lâm hôm nay hành động hơi lạ, không lẽ do trò chơi kia ảnh hưởng tinh thần? Nghĩ tới đây, mặt nàng tái xanh, tim co thắt lại.
Bỗng nhiên, một âm thanh khàn khàn, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên:
“ Danh vọng anh đã đạt được 300. Nếu lên tới cấp 10, lại hoàn thành vài nhiệm vụ đặc biệt, hẳn có thể lên 1000, đạt tới cấp D. Như vậy là có thể mua vật kia cho em. ”
“ Anh… ” Đầu Thùy Linh như muốn nổ tung, nhịp tim tăng lên nhanh chóng, phảng phất như không nghe thấy nội dụng vừa rồi.
Nàng nhìn người con trai bên cạnh. Cũng gương mặt kia, cũng giọng nói kia, nhưng hôm nay, xưng hô thay đổi. Hai tay nàng ôm lấy gương mặt đang từ từ chảy xuống nước mắt.
1 phút trôi qua trong im lặng. Ngay khi Nhật Lâm sắp mất kiên nhẫn, lấy can đảm nhìn qua thì bỗng nhiên, bờ vai cảm nhận được áp lực.
Thùy Linh nhẹ nhàng tựa vào hắn và nói, giọng run run:
“ Em yêu anh. ”
Vòng tay ôm lấy người con gái trong lòng, Nhật Lâm thì thào: “ Anh cũng vậy.”
…...
7h chiều tối, cổng biệt thự lại mở ra, Nhật Lâm chạy xe vô.
Ba mẹ Thùy Linh đã ở phòng khách, đang ăn trái cây tráng miệng. Biết con gái đi chơi ăn tối ở ngoài, nên hai người cũng không đợi.
Nhật Lâm và Thùy Linh mở cửa bước vào.
“ Hai đứa về rồi hả. Lâm, lại đây ăn nho nè. Đây là loại trồng hữu cơ được sản xuất đặc biệt, hàng năm số lượng rất ít, giá thành cực cao, có tiền cũng không mua được đâu.” Lần này lên tiếng đầu tiên là Thành Nam, thấy hai người về liền nổ pháo “dằn mặt” con rễ.
Hoàng Lan cảm thấy buồn cười. Thật không biết lúc trước ba mình có như vậy không.
“ Dạ con với Linh đã ăn no rồi chú. Giờ cũng đã tối, con xin phép cô chú đi về luôn ạ. ”
“ Ồ, vậy hả. Vậy thôi con về đi, lúc khác ghé qua chơi tiếp nha. Linh, con đưa Lâm ra cổng đi ” Hoàng Lan xen vào, miễn cho lúng túng.
“ Dạ con chào cô chú. ”
“ Bái bai con ”
Thấy Hoàng Lan trừng ánh mắt, Thành Nam đành câm lặng.
“ Để anh tự mình ra được rồi, em ở trong nhà đi, mắc công đẩy bộ mỏi tay.. ” Nhật Lâm nhìn Thùy Linh, "âu yếm" nói.
“ Vậy anh đi cẩn thận nhé. Về tới nhớ nhắn tin cho em. ”
“ Ok ”
Nhật Lâm giơ một cái động tác ok, chào mọi người xong liền nhanh chóng lên xe chạy đi. Để lại trong nhà hai vị phụ huynh trố mắt nhìn.
“ Ông xã, hình như có gì sai sai. ” Hoàng Lan quay qua khều khều chồng, miệng thì hỏi nhưng cái mặt thì cười rạng rỡ.
Quả thật là kẻ tám lạng, người ngàn cân nha.
Thùy Linh nghe được, đỏ mặt chạy tới thang máy, nhanh chóng chuồn.
“ Lâm thật là xấu!”
Thành Nam nhìn đám nho xanh mơn mỡn, bỗng nhiên cảm thấy chua chua trong miệng.
“ Hừ! ”
…...
20h, phòng tu luyện.
Sau khi về nhà và nhắn tin cho Thùy Linh, Nhật Lâm liền đi tắm rửa, vệ sinh sạch sẽ.
Ngồi trên bồ đoàn, hắn bắt đầu nghiên cứu Huyền Kinh.
Về mặt tổng quan, Huyền Kinh không chỉ là một môn công pháp, mà còn ẩn chứa các nội dung liên quan đến đạo. Nói nôm na là các quy tắc vận hành của đạo. Từ dạng khoa học tự nhiên hiện đại cho đến cách vận hành của linh khí, tinh thần và linh hồn, Huyền Kinh đều lấy một dạng pháp tắc huyền ảo để ấn ký.
Nói cách khác, Huyền Kinh không phải sách vở có thể ấn tải, mà chỉ có thể thông qua linh hồn truyền đạt trực tiếp.
Không thể nói ra thành câu, chỉ có thể tự ngộ. Đây là đối với linh hồn, hay nói cách khác là ngộ tính phải cực cao.
“ Hèn gì chỉ có tu luyện xong Minh Tưởng Pháp tầng 1 mới có thể tiếp nhận.”
Huyền Kinh không có phân tầng. Ngươi tu luyện, lĩnh ngộ tới đâu, ngươi mạnh tới đó.
Mặc dù không phân tầng, nhưng khi hắn nhận được Huyền Kinh, đồng thời cũng nhận được một phần chú giải, giúp hắn lĩnh hội Huyền Kinh tốt hơn. Trong chú giải thì có phân tầng thứ tương đối.
Sinh cảnh.
Vạn vật muốn có hình, tất phải sinh.
Đây là cảnh giới thứ nhất mà hắn hiện phải tu luyện.
“ Thử xem sao.”
Nhật Lâm xếp bằng hai chân, mắt nhắm lại. Trong đầu hổi tưởng đến dạng huyền ảo đầu tiên trong Huyền Kinh, dựa theo chú giải đi cảm ngộ.
Trong khi hắn tiến vào tầng sâu cảm ngộ, cơ thể bên ngoài của hắn xuất hiện từng đạo từng đạo ánh sáng trắng huyền ảo vờn quanh.
…...
23h45, Nhật Lâm mở mắt.
“ Quá huyền diệu. Không biết dựa theo tốc độ này, chừng nào đạt được Sinh Cảnh? ”
Do không có gì để so sánh, nên Nhật Lâm cũng không biết mình tu luyện là nhanh hay chậm.
“ Có điều… ”
Nhật Lâm chậm rãi nhắm mắt, đem cảm giác vươn ra xa. 5m… 10m… 20m… 30m.
“ Nhanh như vậy, tăng lên gấp rưỡi! ”
Hôm qua hắn chỉ đạt có 20m, lần này 30m. Tốc độ tăng lên quá nhanh. Không biết là do hiệu quả lần đầu, hay đây là bình thường phải thế.
“ Cũng may lần này không xuất hiện tình huống kia. Hai chị em nhà dưới cũng hay thật, chuẩn bị không ít một mớ đồ ăn bánh trái để bên. Hóa ra là hai cái ăn hàng.”
Nhật Lâm thu hồi tinh thần, chuẩn bị đăng nhập Chân Thực Ma Huyễn .
…...
Dưới lầu, hai cô gái đang ngồi vừa ăn vừa nói chuyện.
“ Chị, hôm nay ngày 1, chị đóng tiền nhà cho Nhật Lâm chưa. Tên này sáng giờ chạy đâu không thấy? ” Cô gái nhỏ hơn nói, nàng tên Minh Yên.
“ Chị chuyển khoản rồi. Chắc là hắn ra ngoài tụ họp. Mới chơi trò chơi xong, hẳn là có nhiều chuyện để tám.” Người chị cả người thả lỏng, nghiêng người hất mái tóc đã gần khô ra sau, lười biếng trả lời. Nàng tên Như Yên.
Minh Yên nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên hai mắt híp lại, nở nụ cười ranh mãnh nói:
“ Này, hay là chị tán hắn đi. Sau này tiền nhà khỏi phải trả, hì hì. ”
“ Bớt nói nhảm. Cẩn thận hắn nghe được, tức giận thì mệt. Chỗ này ở tốt như vậy, chị không muốn chuyển ra ngoài." Như Yên cau mày, trách.
Nhưng nghe em nói như vậy, nàng cũng bất giác mỉm cười. Nàng nhớ tới lần đầu Nhật Lâm chuyển đến.
Mặc dù đã được báo trước, nhưng lần đầu gặp mặt, nàng cũng thấy hơi lo lắng. Trước đây ở toàn con gái, đột nhiên giờ chỉ có mình nàng với hắn chung nhà, rủi gặp một tên cầm thú thì sao?
Nơi đây ở quá tốt, trước kia là gần trường học, giờ là gần công ty, xung quanh siêu thị tiện ích đầy đủ. Giá cả cũng phải chăng. Nàng lúc đó vì tiếc những thứ này, đầu nóng lên liều chấp nhận.
Cũng may Nhật Lâm cũng là người đàng hoàng. Đúng ngày lấy tiền, còn lại chưa từng làm phiền hay tìm cớ nói chuyện tán tỉnh. Thậm chí, đôi lúc nàng cảm thấy tên này có phải giới tính có chút đặc biệt, yêu thích cái kia.
Như Yên cũng không phải kiểu người tự luyến, nhưng nàng biết mình ngoại hình như thế nào. Từ thời đi học cho tới đi làm trong công ty, người theo đuổi nàng hai tay thêm hai chân đếm cũng không hết.
Nàng nhờ nhân duyên tốt, được sếp yêu quý cho ngồi vị trí tốt. Có địa vị có bảo kê, không ai dám đối với nàng bất kính. Theo đuổi nàng thì có, nhưng dám mở miệng lả lơi với nàng thì không.
“ Thôi dẹp. Chuẩn bị đăng nhập. Trò này chị em mình phải tận lực, cơ hội chỉ có một lần thôi. ”
“ Dạ! ” Nghe chị hai nói vậy, Minh Yên cũng thu lại nụ cười, thần tình nghiêm túc.